Tiếng gã đàn ông dẫn đàn em chạy xuyên qua công viên nước ồn ào náo nhiệt, giống như đàn ngỗng quàng quạc hung dữ đuổi theo bốn người.
Lúc chạy trốn, Quý Tiêu và Kỳ Kỳ dắt Ngụy Khinh Ngữ và Kiều Nghê đến một ngã ba.
Không cần nói gì, hai người nhìn nhau một cái rồi lập tức tách ra hai ngả mà chạy.
Chứng kiến hành động này, gã đàn ông và đám đàn em liền đứng lại.
Hắn sờ quả đầu dính đầy phô mai của mình, tức hồng hộc quát to: "Còn ngây người ra đó làm gì, chia ra đuổi theo!"
Gió rít vù vù bên tai, nước đọng dưới đất bắn lên chân hai người thiếu nữ đang sải bước chạy thật nhanh.
Quý Tiêu siết chặt bàn tay Ngụy Khinh Ngữ phóng qua công viên nước, phía sau là cả đám người hung hãn đang không ngừng truy đuổi.
Hệt như một đôi tình nhân đang bỏ trốn.
"Sao vậy? Vẫn chịu được chứ?" Quý Tiêu vừa quay đầu nhìn gã đàn ông và đồng bọn của hắn vừa hỏi.
"Vẫn được." Ngụy Khinh Ngữ thở hổn hển, trông cũng chưa đáng ngại.
Quý Tiêu thoáng yên tâm, có điều lông mày cô vẫn nhíu chặt.
Tuy mình và Ngụy Khinh Ngữ có thể chạy nhưng cứ mặc cho mấy tên chó điên đó rượt thì cũng không phải cách.
Gã đàn ông kia còn nói chú của hắn là quản lý công viên này, nếu để bọn chúng bắt được thì coi như xong.
Phải kiếm chỗ để liên lạc với vệ sĩ mới được.
Đúng lúc này, trước mắt Quý Tiêu xuất hiện mấy cửa hàng nằm trong công viên nước.
Mặt tiền của tiệm không lớn, bên trong chất đầy đồ, hàng hoá thì bày hết ở sạp ngoài, thực là một nơi ẩn nấp tốt.
Thế là nhân cơ hội đám người kia chưa đuổi kịp, Quý Tiêu liền kéo Ngụy Khinh Ngữ chạy thẳng vào trong cửa hàng, sau đó nhanh tay khoá chặt căn phòng phía Đông đang bày bừa đầy phao hơi lại.
Chủ tiệm phát hiện có người lạ đột nhập, cảm thấy không vui, liền tức giật quát: "Này! Hai người làm trò gì đấy!? Chui vô trong cửa hàng của tôi làm gì! Muốn mua đồ thì ra ngoài kia!"
Đang lúc nguy cấp, Quý Tiêu vội móc ra một phong bao màu đỏ đập vào tay chủ tiệm: "Xem như ông không hề thấy chúng tôi đi!"
"À à, được, được!" Tuy tính tình chủ tiệm rất tệ, nhưng tiền đưa tới tay thì mặt mày vui vẻ ngay.
Ông ta gật đầu, vẫn nhớ giúp Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ chất thêm mấy cái phao che chắn xung quanh.
"Ê! Vừa rồi ông có thấy hai đứa con gái tầm mười bảy mười tám tuổi đi qua đây không?"
Đúng lúc đó gã đàn ông và đám đàn em của hắn chạy đến, nói năng dữ dằn hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Chủ tiệm vừa sắp xếp đồ đạc, vừa lắc đầu: "Không thấy ai hết đó, anh Chu."
Không gian vốn đã hẹp, giờ còn bị mấy chiếc phao lấn vào, khoảng cách giữa Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đã nhỏ càng thêm nhỏ.
Hương bạc hà men theo mái tóc ẩm ướt của Ngụy Khinh Ngữ lan ra ngoài, nàng vốn đứng không vững, phao tròn bên cạnh cũng run run theo cánh tay đang chống của nàng.
Quý Tiêu thấy vậy liền vội ôm lấy Ngụy Khinh Ngữ.
Hai người vừa vận động quá sức, mồ hôi đã thấm ướt ra ngoài da thịt.
Bây giờ cơ thể dính sát vào nhau, tin tức tố phát tán âm thầm lên men trong không khí.
Hai trái tim đến từ hai nơi khác nhau chẳng hẹn mà cùng đập điên cuồng.
"Thật không đó?" Gã đàn ông nói xong liền cầm đồ đập ầm lên mặt bàn trước mặt chủ tiệm: "Ông đừng có mà lừa tôi."
Tiếng va đập rất đanh và có lực, Quý Tiêu vừa nghe liền biết là âm thanh của gậy baton.
Cô nhìn bóng lưng của chủ tiệm, không khỏi thót tim.
Chủ cửa tiệm cũng là người phải chịu đựng gã khốn này nhiều năm, ông ta biết nhân phẩm đối phương thế nào, vẫn tiếp tục cố gắng giả vờ bình tĩnh che đậy nói: "Anh Chu, sao tôi lừa anh được chứ, tôi thật sự không thấy mà.
Vừa rồi có hai người khách ghé vào, tôi còn phải vội vã tiếp bọn họ đấy."
Gã đàn ông nhìn chủ tiệm, cũng cảm thấy tên này chắc không dám đắc tội với mình, liền nói: "Được rồi, nếu ông thấy mấy đứa con gái tôi nói với ông thì phải gọi cho tôi, lát nữa tôi sẽ quay lại."
"A, được được, tôi biết rồi." Chủ tiệm cười cười nhìn gã đàn ông cầm cặp kính bảo hộ trên sạp hàng đi, bàn tay đẫm cả mồ hôi.
Nghe mấy lời kia, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đang trốn sau đống phao tròn cũng khẽ thả lỏng.
Hương Brandy đào theo hơi thở người thiếu nữ chầm chậm chui vào cổ họng Ngụy Khinh Ngữ, như dòng rượu mạnh ủ nóng cả gương mặt nàng.
Nàng nhìn bàn tay Quý Tiêu đang giữ chặt mình, khe khẽ nói bên tai cô: "Cảm ơn."
Quá gần, quá gần rồi.
Quý Tiêu có thể cảm nhận từng âm tiết phát ra từ yết hầu đang rung rung của Ngụy Khinh Ngữ, và cả hơi thở ấm nóng đẫm hương bạc hà.
Ánh nắng trên cao chiếu xuyên qua chiếc phao trong suốt, phản chiếu trong đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ đầy sắc màu rực rỡ.
Bàn tay đang ôm eo nàng thiếu nữ càng siết chặt, Quý Tiêu cảm thấy mọi thứ trở nên đẹp đẽ lạ thường, hư ảo như trong một giấc mộng.
Rất nhiều năm về sau, Quý Tiêu đứng trên cây cầu nơi hai người từng đi qua vô số lần hồi tưởng lại ngày hôm nay.
Cô vẫn cảm thấy đó là đôi mắt xinh đẹp nhất mà bản thân từng được nhìn thấy.
Qua một hồi lâu, Quý Tiêu mới chầm chậm đáp: "...!Không cần cảm ơn đâu."
Sau đó cô khó khăn rút điện thoại di động ra: "Để tôi gọi cho vệ sĩ nhà chúng ta, tôi nhất định không cho qua mấy người này đâu."
"À, thực ra..."
"Này này này, mấy đại ca ơi, mấy người muốn làm gì đó? Đây là nhà kho của tôi, mấy người không thể tự tiện vào!"
Ngụy Khinh Ngữ còn chưa kịp nói, trong tiệm lại vọng tới tiếng nói đầy hoảng hốt của ông chủ.
Quý Tiêu định nhấn gọi dãy số trong điện thoại, vừa nghe vậy lập tức ngừng lại, hạ cổ tay siết chặt điện thoại như thể đây là thứ vũ khí duy nhất mà cô có.
Nơi này quá hẹp, nếu đánh nhau thì chỉ có thể liều một trận.
"Tiểu thư!"
Phao tròn bị nhấc lên sau tiếng gọi của một người đàn ông.
Quý Tiêu lập tức che chắn Ngụy Khinh Ngữ ở phía sau, vừa định đánh trả thì trước mắt thình lình xuất hiện cánh tay xăm hình trông rất quen thuộc.
"Anh Tạ Dũng?"
"Quý tiểu thư?"
Gần như cùng lúc, hai người ngạc nhiên thốt lên.
Quý Tiêu nhìn Tạ Dũng ăn mặc cực kì lịch sự, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nghe anh ta gọi hai tiếng "tiểu thư" thì Quý Tiêu liền nhận ra, quả nhiên là giống trong nguyên tác, Tạ Dũng đã trở thành một vệ sĩ bảo vệ cho Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu khẽ thở phào, may mắn là cô chưa liên lạc với người bên mình, nếu để bọn họ đụng phải vệ sĩ của Ngụy Khinh Ngữ thì chẳng phải Ngụy Khinh Ngữ sẽ bị tai bay vạ gió sao.
"Hai người biết nhau?" Ngụy Khinh Ngữ thấy Quý Tiêu và Tạ Dũng xưng hô như thể rất thân quen, cảm thấy khó hiểu.
"Lần trước đi cứu cậu, tôi tìm anh ta giúp đỡ." Quý Tiêu giải thích.
"Lúc đó tôi vẫn chỉ là một tên côn đồ thôi, sau này mới được anh Hổ thu nhận." Tạ Dũng sờ sờ mái tóc đầu đinh của mình, ngượng ngùng nói thêm.
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì gật đầu cười khẽ, âm thầm cảm thán thế giới này thật nhỏ bé.
Nói xong cả bọn ra khỏi cửa hàng, mấy kẻ ngang ngược vừa rồi bị một nhóm đàn ông vạm vỡ bao vây, chỉ đành ngồi xổm một bên, không dám thở mạnh.
Ngay lúc Quý Tiêu sung sướng hết cả người thì từ xa có hai bóng người quen thuộc bước tới.
Kỳ Kỳ và Kiều Nghê cũng được vệ sĩ của Ngụy Khinh Ngữ hộ tống đến tụ họp.
"Chị Kỳ, mọi người không sao chứ?" Quý Tiêu vội vã chạy lên trước săn sóc quan sát Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ lắc đầu, Kiều Nghê vô cùng cảm kích nói: "May là chị Khinh Ngữ đã bỏ đồng hồ định vị của chị ấy vào trong ba-lô của em, nếu không tụi em thảm luôn, suýt chút nữa đã bị bắt lại rồi."
"Cám ơn chị, chị Khinh Ngữ." Kiều Nghê nói xong thì đưa lại chiếc đồng hồ màu trắng cho Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu: "Không có gì đâu."
Trong lúc bốn người vẫn còn hân hoan vì sống sót sau nguy hiểm thì một người đàn ông Beta gầy gò bước tới.
Gã đàn ông ngồi xổm trong góc thấy người vừa đi tới thì lập tức vênh váo, lớn tiếng nói: "Tụi bây đừng có vội đắc ý! Chú tao tới rồi!"
"Mày câm miệng lại cho tao!" Người đàn ông Beta trợn trừng đôi mắt, quay đầu nhìn người đàn ông cao to lực lưỡng sau lưng, cười cười làm lành: "Để Liễu tiên sinh chê cười rồi, do tôi dạy dỗ không nghiêm, mong ngài rộng lượng tha cho thằng cháu tôi một lần này."
Liễu Hổ nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: "Bỏ qua cho ông thì dễ thôi, nhưng mà Trần tiên sinh thì không được rồi, ông vẫn nên lo lắng cho chính mình thì tốt hơn.
Mấy năm nay ông quản lý khu này, chắc kiếm được không ít nhỉ?"
Liễu Hổ vừa dứt lời, trên mặt mỗi người hiện lên những cảm xúc khác nhau.
Người đàn ông Beta sợ hãi.
Quý Tiêu, Kỳ Kỳ và cả Kiều Nghê thì mừng thầm trong lòng.
Nhưng ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ giờ phút này lại tối đi.
Điều nàng không muốn nhất chính là đánh động đến Trần Lâm Ký, nhưng rốt cuộc vẫn bị Liễu Hổ chưa rõ tình hình nói ra.
Vì chuyện phát sinh đột ngột này mà phải đẩy thời gian trở về lên sớm hơn, Kiều Nghê mỏi mệt vừa chui vào xe đã dựa vào vai Kỳ Kỳ ngủ thiếp đi.
Quý Tiêu ngồi nhìn Ngụy Khinh Ngữ bên cạnh mình, chỉ thấy sắc mặt nàng rất bình tĩnh lại thêm phần nghiêm túc.
Qua kính chiếu hậu, Liễu Hổ đang lái chiếc Wuling màu đen hộ tống bốn người đến bệnh viện.
Quý Tiêu ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu với Ngụy Khinh Ngữ, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Ngụy Khinh Ngữ nghe tiếng nói liền quay đầu nhìn Quý Tiêu, bí mật chôn sâu trong lòng rục rịch muốn thoát ra ngoài.
Môi dưới khẽ hé mở, nàng chẳng biết Quý Tiêu đã biết tất cả những chuyện này hay chưa.
Do dự một chốc, rốt cuộc nàng vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu: "Hơi mệt thôi."
Quý Tiêu thấy rõ những thay đổi vừa rồi trong ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ.
Cô biết nàng có điều muốn nói, cũng hiểu nàng đang do dự, vì thế thuận theo ý nàng: "Vậy ngủ chút đi, chạy lâu như vậy, Kiều Nghê cũng mệt muốn chết rồi."
"Vậy cho tôi mượn vai cậu một lát."
Ngụy Khinh Ngữ nói, mặc kệ Quý Tiêu có đồng ý hay không, nàng vẫn ngả đầu tựa lên vai cô.
Mái đầu nhẹ nhàng chạm vào cổ Quý Tiêu, làn tóc dài đen tuyền tản ra mùi hương thơm ngát.
Quý Tiêu liếc mắt một chút là có thể nhìn thấy sống mũi cao của Ngụy Khinh Ngữ, hàng mi dày rủ xuống, trông nàng thực sự rất mỏi mệt.
Cỏ cây hai bên đường lùi nhanh về sau, trên cửa kính phản chiếu hình ảnh hai người thiếu nữ dựa sát vào nhau.
Quý Tiêu ngửi được hương bạc hà lan toả nơi cổ Ngụy Khinh Ngữ, nhịp tim thình thịch mất kiểm soát khiến cô không khỏi mong đợi đến ngày sinh nhật của mình.
Mong đợi chính miệng nói với nàng...
"Rừm rừm."
Điện thoại di động rung lên hai tiếng kéo Quý Tiêu đang mơ mộng miên man trở về hiện thực.
【Kỳ Kỳ: Chị Tiêu, tôi rất thích em ấy.】
Quý Tiêu đọc xong cũng trả lời lại ngay: 【Chị Kỳ, tôi cũng rất thích cô ấy.】
Ánh nắng nhảy nhót giữa hàng cây xanh và những ngọn đèn đường, hắt vào trong xe từng mảng sáng tối.
Quý Tiêu trông thấy Kỳ Kỳ ở hàng ghế trước đang quay đầu lại, hai Alpha đang được Omega mình thích gối đầu lên vai nhìn nhau cười cười.
Trước khi mặt trời khuất núi, xe đã đến khu nội trú của bệnh viện.
Ngụy Khinh Ngữ và Liễu Hổ trò chuyện vài câu, Liễu Hổ liền dẫn người rời đi, kế đó một nhóm bốn người lẻn vào thang máy.
"Haizz, vụ vừa rồi kích thích gấp mấy ngàn lần chơi cầu trượt nước luôn." Kiều Nghê lên tiếng.
Kỳ Kỳ nghe nàng nói thế, ánh mắt vừa bất mãn vừa thêm mấy phần lo lắng: "Chuyện này có gì mà vui thế chứ, em cứ như thế sao chị yên tâm được?"
"Èo ơi, hồi tưởng một chút thôi mà, chẳng phải sau này có chị bảo vệ tôi sao? Sợ gì nữa chứ." Kiều Nghê phụng phịu chun chun cái mũi về phía Kỳ Kỳ, sau đó đẩy cửa đi vào phòng bệnh của cô.
Có điều cảnh tượng kế tiếp khiến cả bốn người đang líu ra líu ríu ở cửa giật thót người.
Trong phòng bệnh lờ mờ ánh đèn, chăn đệm hình người mà Kỳ Kỳ gấp để ngụy trang giờ đã xếp ngay ngắn ở cuối giường.
An Sầm lẽ ra đang ra ngoài đi họp, bây giờ lại mặc áo blouse trắng, khoanh tay trước ngực, ngồi ngay ngắn trên ghế không nói lời nào..
Danh Sách Chương: