Ánh mặt trời giữa trưa chiếu đến khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng mười ngón tay của Quý Tiêu lúc này lại đang lạnh buốt tới tận xương.
Cô nhìn chằm chằm vào Quý Thanh Vân đang ngồi ở bên phải, ánh sáng trong xe khá yếu, tầm nhìn mờ ảo khiến người ta có cảm giác dưới lớp vỏ bọc điềm đạm bình tĩnh kia còn ẩn chứa một chút lạnh lùng nham hiểm.
Tiếng nói của Quý Thanh Vân rất nhẹ nhàng, lại có vẻ hòa ái, nhưng thực tế hành động thì lại tràn đầy uy hiếp.
Những tên vệ sĩ vây quanh Quý Tiêu này quả thực rất khác biệt với đám côn đồ ngày đó cô đụng phải ở con hẻm kia, dù cho cô là Alpha cấp S hay đã từng học qua tán thủ cũng không thể địch nổi.
Khi Quý Tiêu còn đang giằng co với Quý Thanh Vân thì việc ở cổng trường xuất hiện mấy người vạm vỡ đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Quý Thanh Vân nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh đang chiếu đến liền lên tiếng nhắc nhở: “Tiêu Tiêu, có rất nhiều bạn học đang nhìn đấy.”
Quý Tiêu biết nếu bản thân tiếp tục giằng co thì cũng chẳng thể thay đổi được gì, bàn tay đang siết chặt trên tay nắm cửa rốt cuộc vẫn phải kéo mở ra, cô không nói một lời khom người ngồi vào trong xe.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lướt qua cực nhanh trong tầm mắt Quý Tiêu, kiến trúc cổ xưa cũ kỹ của khu phố cổ dần dần bị những tòa cao ốc trong trung tâm thành phố thay thế.
Chiếc xe di chuyển vào bãi đậu xe ngầm của toà cao ốc Quang Thông, đây là một tòa nhà mang tính biểu tượng ở thành phố A, vài người mặc trang phục nhân viên phục vụ đứng ở một bên chờ đã lâu.
Khi xe nhẹ nhàng dừng ở vị trí đỗ, Quý Tiêu nhìn Quý Thanh Vân với vẻ nghi hoặc.
Như cảm nhận được tầm mắt của Quý Tiêu đang hướng về mình, Quý Thanh Vân không nhanh không chậm cài lại một nút trên chiếc áo vest, nói: “Còn chưa ăn cơm, không phải con thích nhất là bít-tết ở TSTA sao? Ba đã bao hết khu vực của TSTA rồi.”
Quý Tiêu không biết Quý Thanh Vân đang âm mưu chuyện gì, cô dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ông ta, mà Quý Thanh Vân thì vẫn luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh như trước.
Qua một lúc lâu sau, trong cổ họng khô khốc của Quý Tiêu mới chậm chạp thốt ra được bốn chữ: “Cảm ơn ba ba.”
Quý Thanh Vân nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười như ngày thường: “Đừng khách sáo.”
Dứt lời, ông ta lập tức mở cửa xuống xe.
Hai cha con được phục vụ dẫn đến thang máy lên thẳng tầng 68 của TSTA.
Bốn phía thang máy đều là mặt kính, đứng từ đây có thể nhìn thẳng đến những tòa nhà cao tầng đang lao nhanh xuống, trong tầm mắt Quý Tiêu từ từ xuất hiện toàn bộ khung cảnh phồn hoa của trung tâm thành phố.
“Ha.”
Đột nhiên trong không gian yên tĩnh truyền đến tiếng cười không rõ nguyên do của Quý Thanh Vân.
Ông ta đọc tin tức trong điện thoại di động, sau đó nói với Quý Tiêu: “Ông chủ Trần có vẻ rất xem trọng Khinh Ngữ nhỉ.”
“Con xem, đại hội cổ đông vừa kết thúc, Ngụy Khinh Ngữ liền trở thành một nhân vật mới nổi trong giới thượng lưu được giới báo chí hết sức săn đón.
Những kẻ này trước đó thừa dịp Ngụy Lâm Đông qua đời mà giậu đổ bìm leo với Ngụy Khinh Ngữ, hiện tại lại thi nhau a dua nịnh hót với cô ta đến cỡ nào.”
Nghe những lời này của Quý Thanh Vân, Quý Tiêu im lặng không đáp lại.
Từ trước đến nay những người này luôn là như thế, thời điểm người ta thất bại thì chỉ thiếu mỗi nước dìm chết họ trong vũng bùn lầy, đến khi người ta thành công lại hận không thể tâng bốc họ lên tận trời xanh.
Chẳng qua bọn họ chỉ là một cây thương do những kẻ tranh đấu này tạo ra mà thôi.
Lúc đó Quý Thanh Vân có thể dùng tiền để báo giới giẫm đạp Ngụy Khinh Ngữ thì hiện tại Trần Lâm Ký cũng có thể mua đám nhà báo này để tạo tâng bốc nàng.
“Con có nhìn thấy gì không, tòa cao ốc bên kia chính là tòa nhà trụ sở của Mạn Thanh.” Quý Thanh Vân rút tay trái đang đặt trong túi ra, chỉ về phía Tây Nam, “Còn tòa cao ốc bên cạnh cao hơn nó một cái đầu kia chính là Tiêu Vân của nhà chúng ta.”
Quý Tiêu nghe vậy thì dời tầm nhìn về hướng mà Quý Thanh Vân đang chỉ.
Dưới ánh mặt trời chói loá giữa trưa, các tầng lầu ở phía xa kia hầu như cũng chỉ là những quần thể kiến trúc na ná nhau mà thôi, nhìn qua thì không thể phân biệt được cái nào.
Quý Tiêu không biết sao Quý Thanh Vân đang đứng ở một nơi cao như thế này lại có thể nhận ra được trong các tòa kiến trúc này có một cái cao và một cái thấp, nhưng cô cũng không phải quá hứng thú với điều này.
Chỉ là xuất phát từ lễ phép và tôn trọng, Quý Tiêu vẫn “Ừm” một tiếng, tỏ ý đáp lại lời của Quý Thanh Vân.
Rất nhanh đoàn người đã lên đến tầng 68, cửa thang máy từ từ mở ra, khung cảnh trong tầm mắt Quý Tiêu cũng thay đổi.
Tiếng đàn vĩ cầm và tiếng dương cầm du dương từ trên đài diễn tấu vang lên, phòng ăn kiểu Tây được trang trí vô cùng sang trọng với những bóng đèn hình cầu, xa xa trông như ảo cảnh bình yên chìm đắm trong ánh sao.
Quý Tiêu biết để bao trọn hết một nhà hàng kiểu Tây thế này thì số tiền hẳn là phải rơi vào khoảng tám con số.
Cô nhìn Quý Thanh Vân đang nói chuyện với người phục vụ, thậm chí hoài nghi người chiến thắng hôm nay không phải là Ngụy Khinh Ngữ mà chính là ông ta.
Miếng bít-tết phát ra tiếng xèo xèo trong không gian yên tĩnh, miếng thịt săn chắc sau mỗi lần cắn vào đều trào ra nước thịt tươi mới.
Ngày thường Quý Tiêu vô cùng thích phần bít-tết Wellington này, nhưng hiện tại cô ăn vào lại cảm thấy nhạt như nước ốc.
Quý Tiêu thật sự không đoán ra được rốt cuộc là Quý Thanh Vân muốn làm gì.
Rõ ràng ông ta đã nhận thất bại ở đại hội cổ đông vừa rồi, giấc mộng thương nghiệp của ông ta sẽ sụp đổ, ấy vậy mà Quý Thanh Vân vẫn còn có tâm tình đưa cô đến nơi này ăn cơm Tây.
“Ba ba, ba là đang muốn làm cái gì?” Quý Tiêu hỏi.
Quý Thanh Vân nghe thấy lời này, vô cùng bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu, nói: “Tiêu Tiêu, ba ba chỉ có con, sao ba ba nỡ làm gì với con chứ.
Ba chỉ muốn dẫn con rời khỏi nơi này.”
Quý Tiêu nghe vậy thì trong lòng thầm kêu ‘thình thịch’ một tiếng: “Con sẽ không đi.”
Quý Thanh Vân cong môi, nói với vẻ tự tin: “Con phải đi với ba ba.”
Quý Tiêu: “Con sẽ không đi.”
Quý Thanh Vân như đoán được Quý Tiêu sẽ kiên định như thế, ông ta phất tay ý bảo một vệ sĩ đưa thứ gì đó đến, “Con xem cái này xong rồi cự tuyệt ba ba cũng không muộn.”
Dứt lời, một tập hồ sơ màu lam xuất hiện trên bàn.
Quý Tiêu nhìn vỏ hồ sơ màu lam kia, cảm thấy tập hồ sơ này nhất định là sẽ mang theo một mối nguy hiểm tiềm tàng.
Hai tay cô vẫn cầm dao nĩa đặt trên bàn, dường như không có ý định chạm vào tập hồ sơ kia.
Quý Thanh Vân thấy thế thì vẫn cười, tự mình mở hồ sơ ra, nói tiếp: “Tiêu Tiêu, nếu con đã không muốn xem thì để ba ba đọc cho con nghe cũng được.”
“Mùa thu năm 2734, cũng là thời gian này ba năm trước, Quý Thanh Vân, cũng chính là ba ba của con đã mua chuộc được nhân viên phụ trách bảo dưỡng xe cho nhà họ Ngụy tên Trần Đông.”
“Sau đó động chân động tay vào chiếc xe mà Ngụy Lâm Đông lái ngày hôm đó, cố tình phá hỏng dây phanh để khi hắn ta tránh chiếc xe tải quá tải đang lao đến trên con đường vòng qua núi, phanh xe bị hỏng nên không cách nào phanh lại kịp thời.”
Tiếng nói của Quý Thanh Vân vừa ngừng, Quý Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc mình lập tức trở nên mù mờ.
Cô nhớ chuyện này không phải là do Quý Thanh Vân làm, chẳng phải nói là sự cố ngoài ý muốn thôi sao?
Quý Thanh Vân nhìn phản ứng này của Quý Tiêu, khép lại hồ sơ trong tay, lại hỏi: “Tiêu Tiêu muốn để ba ba đọc tiếp hay là tự mình đọc?”
“Để con tự đọc.” Quý Tiêu nói xong, lại cố giả vờ lạnh nhạt nhận lấy tập hồ sơ trong tay Quý Thanh Vân.
Âm thanh lật mở trang giấy kèm với ảnh chụp vang lên trong phòng ăn, dàn nhạc piano không biết đã yên lặng từ khi nào, toàn bộ không gian yên tĩnh đến nỗi một tiếng hít thở cũng không có.
Không thể không nói kế hoạch của Quý Thanh Vân rất tinh vi.
Từ việc nới lỏng phanh xe cho đến việc đột nhiên có chiếc xe tải quá tải, đến cả việc Ngụy Lâm Đông chọn con đường vòng qua núi kia cùng với thời gian xuất phát, mọi thứ đều nằm trong phạm vi tính toán của Quý Thanh Vân.
Khi đó, nguyên nhân tai nạn được nhận định là do trời mưa, nhưng đó cũng chỉ là cái cớ để che giấu đi tội ác của Quý Thanh Vân mà thôi.
Quý Tiêu siết chặt tờ giấy đã lạnh đi từ lâu, từng nếp gấp in hằn theo ngón tay cô.
Lúc này Quý Tiêu mới nhận ra, khi đọc truyện cô chỉ cho rằng trong cốt truyện không có đề cập đến tình tiết này, nhưng trên thực tế thì hẳn là cô đã đọc sót đoạn đó.
Cô thậm chí vẫn còn nghĩ tốt Quý Thanh Vân.
“Tiêu Tiêu, cho đến bây giờ ba ba cũng không bao giờ chiến đấu mà không chuẩn bị trước, chỉ là lúc này đây ba đã thất thủ rồi.
Quả nhiên, con gái của ba vẫn rất ưu tú.” Quý Thanh Vân nói xong thì lộ ra nụ cười vui mừng đậm chất bi3n thái.
Quý Tiêu nghe lời này của Quý Thanh Vân, cô vờ lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Cho nên, đây là quà mừng chiến thắng ba tặng tôi sao?”
Quý Thanh Vân lắc lắc đầu, “Đương nhiên không phải, dù cho hôm nay ba có thể lấy lại quyền chủ động ở Mạn Thanh trong đại hội cổ đông này hay không thì ba cũng sẽ đưa tập hồ sơ này cho con.”
“Đương nhiên là ngoại trừ con thì còn có Khinh Ngữ và cả ông chủ Trần.”
Quý Thanh Vân nói xong lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi cười nói: “Giờ phút này chắc hẳn bọn họ đã xem được rồi.
Vừa rồi đi đón con, lại còn thuật lại sự việc cho con, trì hoãn một chút thời gian.
Cho nên con biết muộn hơn bọn họ...!Có lẽ là nửa tiếng.”
Quý Tiêu có chút khó tin vào hành vi như là đang tự chui đầu vào lưới này của Quý Thanh Vân, “Ba đưa nó cho Ngụy Khinh Ngữ?”
Quý Thanh Vân gật đầu, “Phải, cho dù ba ba không gửi đi thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ biết thôi.
Chẳng lẽ con không biết Ngụy Khinh Ngữ thông minh đến mức nào sao? Xem như là quà ba tặng Ngụy Khinh Ngữ để chúc mừng cô ta đã tiếp quản được Mạn Thanh đi.
Tiêu Tiêu, con cảm thấy món quà này của ba không tệ chứ?”
Quý Tiêu dùng ánh mắt nặng nề nhìn gã đàn ông đối diện.
Dù cô đã vào vai con gái ông ta được hai năm, nhưng Quý Tiêu vẫn không thể hiểu được cách làm của Quý Thanh Vân.
Quý Thanh Vân chậm rãi cắt miếng bít-tết trước mặt, lời nói mang theo vài phần trách cứ lẫn dịu dàng: “Đứa con gái không biết vâng lời này, sao lại không làm theo lời ba ba nói.
Con xem, đến hiện tại con chẳng còn gì hết.”
“Con giúp cho Ngụy Khinh Ngữ lấy lại Mạn Thanh từ tay ba ba, con cảm thấy bây giờ cô ta sẽ cảm kích con sao?”
“Con là con gái của kẻ đã hãm hại cha Ngụy Khinh Ngữ, con cảm thấy con và cô ta còn có thể ở bên nhau được sao?”
“Dù cho cô ta có tự nguyện thì con cho rằng người luôn nâng đỡ cô ta như Trần Lâm Ký sẽ chấp nhận chuyện này sao?”
....
Mỗi khi Quý Thanh Vân cất lời nói thì chiếc dao trên tay lại cắt xuống từng nhát, lưỡi dao sắc bén không tốn một chút sức lực nào đã cắt xong miếng thịt bò tươi mới.
Quý Tiêu ngồi đối diện ông ta, chỉ cảm thấy bản thân mình chính là miếng bít-tết đang nằm trên đ ĩa để mặc cho ông ta xâu xé kia.
Cuối cùng, Quý Thanh Vân cắt xong miếng bít-tết của chính mình, ông vô cùng dịu dàng đẩy miếng bít-tết đã cắt xong đến trước mặt Quý Tiêu: “Đi cùng với ba ba đi, ba mới là người duy nhất mà con có thể dựa vào.”
Mùi xạ hương cùng với vết máu trên miếng thịt bò quanh quẩn trong tầm mắt Quý Tiêu, tiếng nói của gã Alpha trước mặt giống như đang thao túng tâm trí cô.
Quý Tiêu vẫn như trước dùng ánh mắt kháng cự nhìn Quý Thanh Vân, càng lúc càng cảm thấy người trước mặt này chính là một kẻ điên cố chấp.
Quý Tiêu nghĩ tới việc mình phải rời khỏi nơi này, nhưng khi cô vừa muốn đứng dậy thì mấy tên vệ sĩ bên cạnh đã vây lấy cô.
Vây hãm chặt chẽ không một kẽ hở.
Quý Tiêu nhìn Quý Thanh Vân, “Ba muốn làm gì?”
Quý Thanh Vân vẫn như trước vô cùng nhẫn nại nói với Quý Tiêu: “Ba ba cũng chỉ là vì muốn tốt cho con thôi.”
“Tiêu Tiêu, đi với ba đi.
Ba ba đã mua xong…”
“Thưa ngài, ngài không thể vào trong, hôm nay nơi này của chúng tôi đã được bao trọn rồi, thưa ngài…”
“Ầm!”
Ngay thời điểm Quý Thanh Vân còn chưa nói hết lời thì cách đó không xa đã truyền đến một loạt tiếng ồn, ngay sau đó cánh cửa nhà hàng bị người nào đó đạp mạnh từ bên ngoài.
Vệ sĩ thấy thế vội vàng đi đối phó với vị khách không mời mà đến này, Quý Tiêu và Quý Thanh Vân cũng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy Liễu Hổ mặc tây trang mang theo đoàn người xông vào, thân thủ linh hoạt hạ gục và khống chế hết toàn bộ vệ sĩ của Quý Thanh Vân.
Ngay sau đó ở lối vào của nhà hàng lại xuất hiện thêm một người đàn ông khác.
Trần Lâm Ký với dáng vẻ đầy tài trí, dưới sự bảo vệ của Liễu Hổ bình tĩnh đứng trước mặt Quý Thanh Vân.
“Ngài Quý, hôm nay chỉ sợ là ngài không đi được rồi.”
Quý Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Trần Lâm Ký, cười lạnh một tiếng: “Không ngờ ông chủ Trần lại hành động nhanh chóng đến vậy.”
Trần Lâm Ký nghe vậy thì khẽ cười, “Nếu chúng tôi không nhanh, chỉ sợ chốc lát nữa thôi Quý tổng sẽ đáp máy bay tư nhân ra nước ngoài mất rồi.”
“Món quà mà Quý tổng tặng, tôi và Khinh Ngữ đều đã nhận được.
Khinh Ngữ nhờ tôi truyền đạt lại cho ông, con bé rất cảm tạ ngài đã gửi cho nó tập hồ sơ này.
Con bé còn nói thêm, nhận được món quà như vậy, nhất định phải ‘Ăn miếng trả miếng, nợ máu phải trả bằng máu’ mới được.”
[Ngụy Khinh Ngữ đứng ở trên cao đưa mắt nhìn xuống Quý Tiêu, sự thù hận khiến cho đôi mắt vẫn luôn điềm tĩnh của nàng trở nên run rẩy.
Nàng cúi người bóp lấy gương mặt đã không còn sức chống cự của Quý Tiêu, cô bất lực nhìn ánh mắt của nàng như hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, lại nghe nàng khẽ nói bên tai cô: “Những món quà mấy năm nay cô đã tặng tôi, tôi nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, nợ máu phải trả bằng máu.”]
Quý Tiêu nghe được câu này, đột nhiên trong đầu hiện lên một đoạn văn trong nguyên tác.
Đột nhiên cô cảm thấy trước ngực quặn đau, cô đứng lặng người tại chỗ, lại nhìn thấy đèn cầu trong nhà hàng bắt đầu chuyển động xoay tròn.
Liễu Hổ đứng trước mặt cô đã chia thành vô số hư ảnh, trời đất cũng bắt đầu trở nên quay cuồng.
Quý Tiêu nhìn miếng bít-tết trước mặt mình đã được ăn một nửa, trong tầm mắt có vô số Quý Thanh Vân như đã sớm dự liệu muốn xông đến đỡ lấy cô.
–––– Thì ra ông ta đã sớm ra quyết định, dù cho hôm nay cô có đi theo ông ta hay không thì Quý Thanh Vân cũng nhất định phải mang cô đi!
Chỉ tiếc là vệ sĩ xung quanh khi thấy Quý Thanh Vân có hành động đã đi trước một bước khống chế được ông ta.
“Rầm!”
Trước mắt Quý Tiêu bỗng nhiên tối sầm lại, sau đó cả người cô ngã xuống mặt đất.
Sau giờ trưa, trung tâm thành phố vẫn là cảnh phồn hoa tấp nập như trước, ánh mặt trời tươi đẹp như muốn chiếu sáng khắp thế gian, đáng tiếc là trong bãi đậu xe ngầm dưới toà cao ốc Quang Thông vẫn là một mảng tối đen.
Liễu Hổ vác theo Quý Tiêu đi ra từ thang máy, theo tín hiệu của Trần Lâm Ký ý nói đưa vào xe công vụ của ông ta.
“Không thông báo cho tiểu thư biết sao?” Liễu Hổ hỏi.
Trần Lâm Ký nhìn thoáng qua Quý Tiêu đang nằm vật xuống ở ghế sau, rồi lại chuyển tầm mắt về phía trước, chậm rãi trả lời: “Loại chuyện này không cần Khinh Ngữ phải hao tâm tổn sức.”.
Danh Sách Chương: