Tiếng nói phát ra, toàn bộ không gian liền rơi vào khoảng tĩnh lặng.
Cầm bó hoa trong tay, Quý Tiêu đột nhiên không biết lời nói của Ngụy Khinh Ngữ là có ý gì.
Cô không rõ là nàng chỉ đang đơn thuần giải thích về ý nghĩa của loài hoa, hay là muốn thông qua bó hoa này để ám chỉ điều gì đó với mình.
“Tôi vừa mới rời khỏi thư viện, nhìn thấy một tiệm hoa nên mua một bó.” Ngụy Khinh Ngữ cũng cảm thấy lời nói của mình có phần hơi mập mờ nên vội lên tiếng giải thích.
“À, ra là vậy.” Quý Tiêu hiểu ra, nhưng không biết tại sao trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
Dự báo nói trời sắp có mưa bão, hơi nước âm u và ẩm ướt tản mạn trong không khí.
Gió thổi trên làn da của hai người, hơi nước lạnh như băng thấm ướt cánh tay của Quý Tiêu.
Quý Tiêu chưa kịp nhận ra thì đám mây dày đặc đã che mất ánh sáng vàng cuối cùng trên bầu trời.
Một cơn mưa lớn bất ngờ ập tới.
Ngụy Khinh Ngữ bị mưa xối không kịp trở tay, thân thể mảnh mai gầy yếu như sắp sửa bị nước mưa nhấn chìm.
Quý Tiêu nhanh chóng cởi áo khoác ra rồi trùm lên đầu cô và Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ dường như cảm thấy những hạt mưa rơi trên người mình nhẹ dần đi, bàn tay lạnh lẽo cũng được một bàn tay ấm áp khác nắm chặt.
Tiếng hô “Chạy mau” của Quý Tiêu vang lên, cô gái xuất hiện trong tầm mắt kéo nàng chạy nhanh về phía chiếc ô tô đang đỗ phía bên kia đường.
Mưa ào ạt rơi xuống nền đất, từng tia nước bắn lên tung tóe khắp nơi.
Người đi đường ướt sũng hớt hải tìm chỗ trú mưa, radio trên xe cũng đang phát thông tin dự báo thời tiết về trận mưa rất to này, thế nhưng hai người lại cảm thấy khoảnh khắc này đẹp đẽ vô cùng.
Những suy nghĩ thầm kín và cảm xúc rộn ràng như hòa vào trong làn mưa, nhờ vào cơn mưa bất chợt như thác đổ để tay nắm tay, cùng nhau đứng chung một chỗ, giọt mưa âm thầm lặng lẽ rơi vào thân thể nhau.
“Tiểu thư! Ngụy tiểu thư!”
Cuối cùng người tài xế cũng chạy về phía bên này tụ họp cùng hai người, anh ta vội vàng mở một chiếc ô đen lớn che trên đầu các nàng.
Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ bối rối nhìn nhau, cùng nhau bật cười, như thể những gì họ vừa trải qua không chỉ là một cơn mưa, mà là đồng sinh cộng tử.
Trận mưa càng lúc càng nặng hạt, chiếc ô tô màu trắng bạc phóng nhanh trong mưa như một tia chớp.
Hệ thống sưởi trong xe được bật đến mức tối đa, một lớp mồ hôi mỏng đọng trên trán tài xế, trong không gian nhỏ hẹp thoang thoảng hương hoa đồ mi.
Một chiếc khăn lớn phủ trên đầu Ngụy Khinh Ngữ, che kín thân thể nàng, Quý Tiêu ngồi bên cạnh cẩn thận lau khô mái tóc dài ướt đẫm cho nàng.
Mái tóc suôn dài đen tuyền bị mưa thấm ướt trông càng óng ả hơn, những lọn tóc xõa bên vai, để lộ chiếc cổ non mềm trắng nõn.
Đầu vai, cần cổ và xương quai xanh của Ngụy Khinh Ngữ, những chỗ không được quần áo che phủ lại bị nước mưa lạnh như băng cọ xát qua, hiện lên một mảng phiếm hồng nhàn nhạt.
Chiếc váy trắng ướt sũng nước mưa ôm sát vào người nàng, không chút e dè tôn lên những đường cong mềm mại mảnh mai của nàng.
Ánh sáng phía trên đầu hai người chiếu xuống lớp vải mỏng, mơ hồ làm lộ ra làn da trắng như ngọc của Ngụy Khinh Ngữ, tạo nên một nét tương phản cuốn hút với những mảng phiếm hồng trên da.
Hương bạc hà toả ra từ miếng dán ức chế đã bị thấm ướt sau gáy, người trước nay vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường như Ngụy Khinh Ngữ giờ phút này lại có chút dáng vẻ yếu đuối của một Omega.
Quý Tiêu tuy đang lau tóc cho nàng, nhưng lại không khỏi cảm thấy hai má nóng bừng.
Cô cố gắng để ánh mắt của mình không dán chặt vào cơ thể Ngụy Khinh Ngữ, một tay đặt chiếc khăn lông trả lại cho nàng rồi nói: “Tự lau đi, cậu lớn hơn tôi còn muốn tôi phục vụ sao.”
Lời còn chưa dứt, Quý Tiêu đã cầm lấy một chiếc khăn lông khác rồi vắt lên bả vai mình, sau đó cô nhanh chóng đưa tay lên che đầu rồi quay mặt về phía cửa sổ xe để che đi hai gò má đang đỏ bừng của mình.
Bên ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng hạt, cây xanh ven đường đung đưa dữ dội trong gió lớn, bên trong xe vẫn tĩnh lặng như thường lệ.
Quý Tiêu vừa lau tóc vừa không kiềm chế được mà nghĩ đến chuyện mình mới bàn bạc cùng với Kỳ Kỳ trong bệnh viện lúc nãy.
Đúng vậy, tỏ tình với Ngụy Khinh Ngữ vào ngày sinh nhật của mình là một lựa chọn sáng suốt.
Dù sao bữa tiệc cũng là của mình, cho dù Ngụy Khinh Ngữ có từ chối thì cô cũng có thể xem như đó chỉ là một trò đùa rồi cho qua, tiếp tục duy trì mối quan hệ như lúc chưa tỏ tình.
“Này, Ngụy Khinh Ngữ.” Quý Tiêu nhìn qua cửa sổ xe rồi nói: “Cuối tháng sau là sinh nhật mười bảy tuổi của tôi đó.”
Ngụy Khinh Ngữ dừng lại động tác lau tóc, hướng về phía bóng lưng của Quý Tiêu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Tôi muốn tổ chức bữa tiệc tại nhà, cậu sẽ tham gia chứ?” Quý Tiêu nói xong liền quay đầu nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi bên cạnh.
Ngụy Khinh Ngữ hiểu lời nói đó của Quý Tiêu là có ý tứ gì, nhưng nàng không muốn trực tiếp trả lời.
Nàng nhìn Quý Tiêu, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, hỏi ngược lại cô như đang thăm dò: “Còn cậu thì sao? Cậu có muốn tôi tham gia không?”
Quý Tiêu đương nhiên là muốn Ngụy Khinh Ngữ tới, nếu không thì cô đã không hỏi như vậy rồi.
Chỉ là Quý Tiêu không muốn để lộ sự mong đợi của mình với Ngụy Khinh Ngữ sớm như vậy, cô liền thẳng thừng ngẩng mặt lên, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Vậy cậu phải chuẩn bị cho tôi một món quà thật xịn mới được.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe được lời này thì mỉm cười: “Được.”
Đèn đường bên ngoài cửa sổ xe đã sáng lên, những ánh đèn vàng chuyển động trong bức tranh tối tăm, giống như những vệt sao băng bay vút trên bầu trời.
Và có một Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi ở đây, giữa ngân hà tràn ngập ánh sao này.
Mái tóc dài chưa khô có chút tán loạn dán vào sườn mặt của nàng, chóp mũi tròn tròn nho nhỏ còn nhuộm một chút màu hồng chưa phai.
Đôi môi màu anh đào căng mọng gợi lên một đường cong tuyệt đẹp, đối nghịch hoàn toàn với làn da thanh lãnh ấy, tạo nên một vẻ đẹp hấp dẫn cực kì mê người.
Thình thịch…
Quý Tiêu nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh đến nhường nào.
Nàng xinh đẹp như vậy, làm sao có thể khiến cho người khác không rung động cơ chứ.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ, mất tự nhiên mà chớp chớp mắt, cảm giác nóng bừng bên má lại xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Cô một bên bận bịu lau tóc, một bên tức giận nhắc nhở tài xế: “Trời ơi, đừng có để nhiệt độ lò sưởi cao như vậy chứ, đang mùa hè mà, nóng chết mất!”
Nói xong Quý Tiêu lại quay đầu đi.
Đèn vàng ở ngã tư chuyển sang màu đỏ, chiếc xe đi chầm chậm rồi dừng lại trước cột đèn giao thông.
Một cái cây yếu ớt đang chống chọi với cơn mưa lớn bên ngoài cửa sổ, những chiếc lá xanh ướt đẫm rơi xuống đất, chất thành đống ở miệng cống, cuốn theo dòng nước chảy đi.
Quý Tiêu nghĩ đến điều gì đó, khóe môi dưới hơi nhếch lên.
Cô cảm thấy chính mình như cái cây này vậy, ngoan cường không cam chịu đấu tranh đến cùng rong cái thế giới đã được viết trước kết cục này.
Ban đầu chỉ là muốn không bị giết, dần dần lại càng muốn biến cốt truyện thành Ngụy Khinh Ngữ sẽ ở bên cạnh mình.
Con người vốn luôn tham lam như vậy, cứ luôn chìm đắm trong khát khao dục vọng không biết thỏa mãn.
Không bao giờ cam chịu, chẳng có điểm dừng, cứ thế lặp đi lặp lại.
Cơn mưa xối xả sớm đem cả thành phố chìm vào màn đêm, bầu trời đen như mực nhìn từ xa không thể thấy một vì tinh tú nào, chỉ có nước mưa là không ngừng trút xuống như muốn gột rửa tấm cửa sổ đó.
Ngoài trời gió điên loạn rít gào, một mảng mênh mông bao trùm lấy không gian, nhưng trong phòng lại có một ánh đèn ấm áp, tĩnh lặng và bình yên.
Hơi nóng bốc lên phủ một lớp sương trắng lên vách kính phòng tắm khổng lồ, trên kính có những bông hoa nhỏ màu trắng đang nở rộ.
Thoạt nhìn trông giống như hoa đồ mi, nhưng lại có chút khác.
Nước mưa không ngừng rơi trên vách kính, nhưng những bông hoa nhỏ màu trắng vẫn cứ nở rộ thành từng đóa bao quanh trên đó.
Dưới sự phản chiếu của ánh sáng và tiếng mưa lớn bên ngoài, những bông hoa ấy nhìn đặc biệt có tính nghệ thuật.
Chỉ thấy ngón tay của cô gái đang nhẹ nhàng dạo chơi trên tấm kính, rồi một đóa hoa trắng nhỏ lại hiện lên.
Ngây thơ và xinh đẹp.
Quý Tiêu khoan khoái nằm trong bồn tắm ngắm nhìn bức tranh hoa nở trên gương của mình, rồi giơ điện thoại lên chụp lại.
Chỉnh tông màu, cắt ghép.
Quý Tiêu cắt bỏ đi một phần bức ảnh cô đã chụp, vô cùng hài lòng thay đổi ảnh đại diện cũ của nguyên chủ bằng tấm ảnh này.
Ngâm mình xong, Quý Tiêu trùm một cái khăn màu trắng rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Cô cầm chiếc máy tính bảng, ngắm nghía avatar mới của mình, dưới mái tóc dài ướt sũng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
(Editor: Nhỏ này giống như mấy người tự xem story của mình một ngàn tám trăm lần không biết chán vậy á.)
Sẽ chẳng ai biết những bông hoa nhỏ cô vẽ là gì.
Cũng chẳng ai hay chúng biểu đạt cho điều gì.
Quý Tiêu giữ cho riêng mình một bí mật nho nhỏ, len lén ươm lấy một mầm hoa đồ mi trong tim mình.
Quý Tiêu nghĩ, nếu vết sẹo trên cánh tay cô không thể mờ đi thì sau này cô sẽ xăm lên đó một hình bông hoa đồ mi.
Vừa thay quần áo trở về phòng ngủ, Quý Tiêu nhìn thấy một chiếc bình sứ cổ nhỏ nhắn màu trắng sang trọng đặt trên bàn học của mình.
Dì Ngô đã chuẩn bị lọ cắm hoa cho cô, đặt ngay cạnh bó hoa cô mang về.
Quý Tiêu cẩn thận tháo giấy gói hoa, sắp xếp lại những cành hoa Ngụy Khinh Ngữ đã tặng cho cô.
Mặc dù khi nãy bó hoa này đã bị nước mưa xối vào nhưng trạng thái của những đóa hoa đồ mi nằm trên bàn vẫn còn rất tốt.
Từng cánh hoa trắng muốt điểm xuyết những hạt nước nhỏ li ti, những chiếc lá xanh dịu dàng tràn đầy nhựa sống trên đường gân lá.
Tô Thức từng ngâm một câu thơ: “Đồ mỹ bất tranh xuân, tịch mịch khai tối vãn*.”
(*Editor: Tô Thức hay Tô Đông Pha nhà văn nhà thơ nổi tiếng thời Tống.
Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Câu thơ mình hiểu đại khái là không giống với những loài hoa khác xuân tới thi nhau đua nở, đồ mi chỉ nở một lần trong năm, khi hoa nở cũng là lúc sự kết thúc mùa hoa.
Cái này mình cũng hơi lú, nhưng ở đoạn dưới tác giả có giải thích á.)
Đồ mi là loài hoa nở muộn nhất trong các loài hoa nở vào mùa xuân và cũng là hoa nở lâu nhất.
Tuy rằng hoa chỉ nở vào cuối xuân nhưng ta vẫn có thể ngắm hoa đến tận cuối mùa hạ.
Quý Tiêu cắt tỉa cành hoa trong tay, hy vọng chính mình cũng có thể như những bông hoa kia.
Còn… Ngụy Khinh Ngữ thì sao?
“Ý nghĩa của loài hoa này là gì vậy?”
“Là tình yêu cuối cùng.”
Gió nhẹ nhàng vuốt ve gò má Quý Tiêu, cuộc trò chuyện của hai người dưới cơn mưa rào lại vang lên trong đầu cô, lời nói mập mờ của nàng thiếu nữ làm cho Quý Tiêu khẽ mỉm cười.
Cho dù phía sau lời nói đó còn có ẩn ý nào khác, thì cũng tựa như đang giấu đầu hở đuôi vậy.
Nghĩ đến đây Quý Tiêu hơi ngẩn người, khiến cành hoa trong tay cô rơi xuống sàn.
Màu trắng mềm mại ấy rơi xuống nền đất, khiến cho Quý Tiêu cảm thấy hết sức đau lòng.
Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt hoa lên, nhưng không ngờ mới ngẩng đầu lên lại trực tiếp đập đầu vào ngăn kéo của bàn đọc sách.
“Bonk.”
Một tiếng vang phát ra từ ngăn kéo như thể bên trong có khoảng trống khiến Quý Tiêu ngạc nhiên.
Cô nhớ rằng ngăn kéo hộc bàn của mình chứa đầy đồ mà, làm sao lại phát ra một âm vang như vậy được.
Quý Tiêu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn xuống ngăn kéo, nhìn thấy giữa hai thanh ngăn song song có một cái hộc nhỏ.
Cô vươn tay kéo ra, một khoảng trống ẩn dưới hộc bàn của cô bị mở ra.
Quý Tiêu dùng đèn pin chiếu vào, mấy cuốn sổ tay được xếp gọn gàng trong không gian nhỏ sạch sẽ.
Từ bìa hoạt hình đến bìa màu đơn giản, có quyển ngả vàng cũng có quyển vẫn còn mới toanh, hình như đây là nhật ký của nguyên chủ.
Quý Tiêu mở cuốn sổ mới nhất ra lại như vừa khám phá ra một thế giới mới, tò mò lật qua một trang.
[Ngày 20 tháng 2 năm 2735, mưa như thác đổ.
Hôm nay tôi đến dự đám tang của gia đình nàng, trời mưa rất lớn, con đường lát đá dưới đất toàn là bùn lầy.
Bực mình chết đi được, thật không thể hiểu nổi, có rất nhiều người như vậy nhưng nàng lại đặc biệt nhờ bố tôi dìu nàng, nên tôi chỉ có thể đi theo mấy gã vệ sĩ.
Tôi rất ghét ở nghĩa trang, khi trở về nhà ống quần và giày của tôi sẽ lấm lem toàn vết bùn bẩn thỉu, còn có đôi giày của tôi nữa, hôm nay đáng ra tôi không nên đeo đôi giày này.]
(Khúc này đừng hỏi tui, tui không dám bịa như vậy đâu, chắc tác giả nhầm lẫn hoặc truyện lấy bối cảnh năm 2735 thiệt ⊙﹏⊙)
Chữ viết của nguyên chủ so với chữ của cô còn xấu hơn nhiều, nguệch ngoạc y như gà bới vậy, từng nét chữ đều lộ rõ vẻ kiêu căng của cô ta.
Mặc dù cả một đoạn nhật ký đều là bất mãn và than vãn, nhưng lại có một dòng chữ nhỏ nằm rất xa đoạn viết chính.
[Nàng hình như đã gầy đi.].
Danh Sách Chương: