Hơi thở Mộ Cẩm bình ổn, lại trở về là Nhị công tử vân đạm phong kinh. Hắn cười nhìn Thốn Bôn, "Đi chuẩn bị bữa tối đi."
Chủ tử đã nói vậy, Thốn Bôn không tiện nhiều lời, liền lui xuống.
Phong Hương là biên giới hai nước, giao thương qua lại mật thiết, khắp nơi đều có thể thấy được nam nữ Bách Tùy. Cô nương Bách Tùy cởi mở, dũng mãnh, để trần cánh tay cũng không phải hiếm lạ, có người còn để lộ cả mũi chân xinh xắn. Vừa đi vừa liếc mắt, xinh đẹp mỹ miều.
Mộ Cẩm suy nghĩ trước cửa sổ, có lẽ nên mang một mỹ nhân Bách Tùy về phủ.
Vốn là cảnh đẹp người vui, hắn lại nổi lên bực bội.
Bên này tuy mỹ nhân xinh đẹp trắng ngần, nhưng cũng không bằng tiểu mỹ nhân thơm ngon ngào ngạt kia.
Vừa nghĩ đến đó, những nữ tử Bách Tùy áo choàng sa mỏng liền mất đi thú vị.
Mộ Cẩm đóng cửa sổ lại, trong lòng suy tư, ngày mai qua biên giới, làm thế nào để liên lạc với Ngũ hoàng tử? Tiếp theo nên đàm phán thế nào? Ngũ hoàng tử sẽ muốn điều kiện gì? Cái nào nên đồng ý, cái nào không.
Một đống vấn đề bày ra trước mắt, Mộ Cẩm hơi hoảng hoạn, bất luận thế nào cũng không cảm thấy yên lòng, thậm chí cảm thấy chuyến đi này của mình vô cùng hoang đường, ngàn dặm xa xôi đến đây, kết quả lại mất đi nữ nhân kia.
Hắn ngồi xuống ghế dài, nhắm mắt dựa vào thành ghế.
Mỗi một đế vương đăng cơ, không tránh được xác chết khắp nơi. Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn hèn mọn... Có trách thì chỉ có thể trách số mệnh.
Nàng giảo hoạt như thế, hiểu rõ đạo lý kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Chỉ cần nàng khai ra toàn bộ. Tiêu Triển sẽ giữ lại cho nàng một mạng. Thế nhưng ngộ nhỡ... nàng giữ kín như bưng, không tiết lộ thân phận Tứ hoàng tử, Thái Tử có khi nào tức giận rồi đem nàng diệt khẩu hay không...
Mộ Cẩm nhíu chặt lông mày.
Đây là lần đầu tiên, hắn không thể tĩnh tâm suy nghĩ cái gọi là vì "đại cục". Hắn nghĩ đến nữ nhân kia, thi thể máu tươi đầm đìa.
Năm ngày rồi, hoặc là nàng sớm đã ——
Mộ Cẩm lắc đầu, không nghĩ nữa.
Từ lúc Thốn Bôn rời đi, chỉ mới trôi qua một khắc.
Thế mà giờ khắc này lại kéo dài dằng dặc đến vô tận. Mộ Cẩm đứng dậy đến bên cửa sổ, hung hăng đẩy cửa sổ ra.
Ngọn núi xa xa đang cắn nuốt ánh chiều tà, thiếu mất một góc như khóe miệng nhếch lên. Sắc trời nhuộm đỏ, không phải sắc đỏ tươi mừng vui, mà là sắc đỏ máu thê lương.
Mộ Cẩm muốn treo lên mặt một nụ cười thoải mái, lúc kéo mặt lên, lại phát hiện trên mặt, trên tay, cả đáy lòng mình lan ra thứ cảm xúc lạ lẫm.
Hắn nhìn ánh chiều tà, như thể đã trôi qua cả một năm, mới nghe thấy tiếng đập cửa, "Nhị Công tử, bữa tối đã chuẩn bị xong."
"Ừ." Mộ Cẩm hoàn hồn, phát hiện ở ngọn núi phía xa, mặt trời mới xuống được một nửa.
"Nhị công tử, công văn xuất ngoại đã thu xếp xong xuôi, ngày mai có thể khởi hành. Từ biên giới Bách Tùy đến kinh thành Bách Tùy, nếu đi ngựa, nhanh thì mất một ngày. Thuộc hạ đã chuẩn bị ngựa và lương khô —— " Thốn Bôn bày đồ ăn lên bàn, liếc mắt nhìn Mộ Cẩm, bỗng chốc im lặng.
"Ừ." Mộ Cẩm ngồi xuống, cầm đũa lên mới kinh ngạc phát hiện, trên mu bàn tay có giọt nước trong suốt.
Chắc là mưa từ nóc nhà rơi xuống.
...
"Nhị công tử, thuộc hạ xin cáo lui trước." Thốn Bôn rời đi để Mộ Cẩm có thêm chút thời gian.
Mộ Cẩm chậm rãi ăn cơm.
Ngọn núi phía xa đã hoàn toàn nuốt trọn mặt trời. Ánh chiều tà phía sau núi, là máu tươi bắn tung tóe của hoàng hôn giãy giụa. Nhìn xem, tà dương trên bầu trời, núi cao trên mặt đất, vẫn không ngừng giết hại lẫn nhau. Sinh tử của người trần càng thêm bé nhỏ không đáng kể.
Mộ Cẩm ngồi một lúc lâu, lại tới hỏi Thốn Bôn: "Tối nay có khởi hành đi Bách Tùy được không?"
Thốn Bôn nói: "Bách Tùy ban đêm gió to cát lớn, không tiện lên đường."
"Ừ, vậy nghỉ ngơi thôi."
"Vâng." Thốn Bôn không nói gì thêm. Nhị công tử là người thông minh, sẽ tự cân nhắc lợi hại được mất.
Nửa đêm, Mộ Cẩm y phục gọn gàng chuẩn bị xuất phát, gõ cửa phòng Thốn Bôn, "Hồi phủ."
Không ngoài dự đoán của Thốn Bôn. Nhị công tử làm việc quyết đoán, một khắc do dự kia, Thốn Bôn đã mơ hồ đoán được lựa chọn thật sự của Nhị công tử là gì.
Trước khi lên ngựa, Mộ Cẩm quay đầu nhìn thoáng qua hướng Bách Tùy.
Đàm phán cùng Ngũ hoàng tử không chắc chắn sẽ thuận lợi. Ngày mai đến Bách Tùy, sau đó về kinh thành còn cần thêm một ngày nữa, nếu đàm qua phán lại vài ba lần, lại trì hoãn thêm mấy ngày.
Về sớm về muộn mấy ngày, khác nhau ở chỗ, chính là thi thể của nữ nhân kia còn ấm áp, hay đã lạnh băng.
Nếu là nam tử hoàng thất trong miệng Hoàng Thượng, Mộ Cẩm có lẽ sẽ không chần chừ mà xuất phát về phía Bách Tùy.
Đáng tiếc, không đi được.
Đại cục làm trọng. Nhưng đến tột cùng thì bắt đầu từ lúc nào, nữ nhân kia đã trở thành quan trọng nhất, hắn lại hoàn toàn không biết.
Mới đầu chính là cảm thấy nàng chơi đùa rất thú vị. Lúc thông minh, lúc ngốc nghếch, vì người khác quên mình. Hắn tò mò, liệu có đúng như lời mẫu thân hắn nói, ngoài cung thật sự có những nử tử thông minh lại lương thiện. Về sau, nữ nhân kia càng ngày càng xinh đẹp. Ngũ quan không có gì thay đổi, không biết chuyện gì xảy ra, vì sao thoáng một cái đã trở thành tiểu mỹ nhân.
Nếu ngày trước, hắn biết được nàng sẽ trở thành nỗi vướng bận của hắn, hắn nhất định ngay từ lúc bắt đầu, sẽ không tò mò với nàng, không cùng nàng đấu khẩu, thậm chí giết chết nữ nhân này.
Toàn bộ đều đã quá muộn. Hiện tại hắn không nỡ giết, càng không muốn để người khác động thủ.
Mộ Cẩm cùng Thốn Bôn từ Mộ phủ đi đến đây mất bảy ngày. Hiện giờ trở về lại mất vài ngày hành trình nữa.
Hai người đều biết rõ, Nhị Thập lành ít dữ nhiều.
Mộ Cẩm thế nào cũng không muốn tự nói ra miệng từ "chết", hắn cảm thấy hắn không nói, nàng nhất định còn sống.
Phản bội hắn cũng được, chỉ cần nàng còn sống.
Cứ cách hai tòa thành, Mộ Cẩm cùng Thốn Bôn liền đổi một con thiên lý mã, hướng kinh thành hành tốc.
- ---
Lúc về còn nhanh hơn lúc đi.
Có lúc Mộ Cẩm tình nguyện bay lên đi tắt qua nóc nhà. Lính canh tuần tra thiếu chút nữa tưởng là trộm cướp giang hồ.
Liên tiếp mấy chục ngày lặn lội đường xa.
Mộ Cẩm nội lực ít, lại vì sống chết của Nhị Thập mà tâm tư rối loạn, hơi thở bất ổn.
Thốn Bôn có chút lo lắng, nói: "Nhị công tử, nếu không chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi?"
Mộ Cẩm lắc đầu, "Mau chóng trở về kinh thành, về tới Mộ phủ rồi nói." Hắn mơ hồ cảm thấy được chính mình khó thở công tâm.
Lúc luyện võ, hắn đã hơn mười tuổi. Thời gian hắn ở Thượng Đỉnh Thành không nhiều, không có cách nào tu luyện nội công tâm pháp. Lâm Ý Trí nói cho hắn biết, môn võ công hắn tu luyện trước đây là bí kíp tà giáo. Không cần nội công vững chắc, nhưng không thể tức giận, tính tình lạnh nhạt thì không quá đáng ngại.
Môn công phu này đúng là thích hợp với Mộ Cẩm, dưới sự dạy dỗ của Chân Nguyệt Sơn, hắn không màng danh lợi, cũng ít có lúc thất thố. Tâm bình khí hòa là một chuyện dễ dàng.
Mộ Cẩm dưới chân chạy như bay, kiềm chế lo lắng đối với Nhị Thập, bình ổn sóng to gió lớn trong lòng. Nhưng lảo đảo một cái, thân thể nhẹ nhàng ngã giữa không trung.
"Nhị công tử." Thốn Bôn tiến lên phía trước đỡ Mộ Cẩm. Nhị công tử nóng lòng thành tài, võ công sử dụng đều hao tổn tâm mạch. Nhưng Thốn Bôn cũng biết, ngày nào chưa có tin tức của Nhị Thập, ngày đó Nhị công tử chưa thể bình tĩnh.
"Không có gì đáng ngại." Mộ Cẩm ổn định lại tâm trí, hắn lần nữa vận khí, chạy về phía trước.
Ngày hôm sau, Mộ Cẩm về tới Mộ phủ.
Đinh Vinh Chí cải trang đến, nói: "Thái Tử ở kinh thành đông tây nam bắc chỗ nào cũng có biệt viện."
Mộ Cẩm giả hồi báo: "Hộ vệ ở kinh thành đã ngầm điều tra nhiều ngày, cũng nghi ngờ vài tòa biệt viện. Nhưng... Không có sự phân phó của Nhị công tử, thuộc hạ không dám tùy tiện hành động.
"Ừ." Mộ Cẩm đáp lại ngắn gọn. Hắn một tay chống trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mộ Cẩm giả nói rất có lý, ai cũng sẽ không vì một nữ nhân mà rút dây động rừng. Ai cũng không.
Buổi chiều ám vệ đến báo, biệt viện phía nam của Thái tử có vài thị vệ võ công cao cường, ngụy trang thành gia đinh trông coi. Trong viện còn có đám hắc y nhân lui tới.
Mộ Cẩm lập tức phân phó Thốn Bôn, mang theo mấy hộ vệ tinh nhuệ, lẩn vào biệt viện phía nam.
Mộ Cẩm lệ khí trùng trùng, sát ý nặng nề. Gặp một giết một, gặp hai giết hai. Mấy gã hắc y nhân hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Thế nhưng, vẫn không tìm thấy Nhị Thập. Qua vài toàn biệt viện khác của Thái Tử cũng không thấy bóng dáng Nhị Thập đâu.
Lúc này, hơi thở Mộ Cẩm đã không còn ổn định nữa. Hắn nói với Đinh Vịnh Chí: "Trông chừng thật kỹ Tiêu Triển cho ta."
"Vâng." Đinh Vịnh Chí gật đầu, chần chừ hỏi: "Nhị công tử muốn ra mặt chống lại Thái Tử sao?"
Nhị công tử trước nay đều lấy lùi làm tiến, không trực tiếp xung đột với Thái Tử. Hôm nay Đinh Vịnh Chí mắt thấy tai nghe Nhị công tử đi đến đâu cũng mang theo sát khí. Có thể làm Nhị công tử tức giận đến mức này, chỉ sợ vị tiểu thiếp mất tích kia không phải là một nữ tử tầm thường.
Mộ Cẩm đẩy cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thệ Đàm, nói: "Hắn động vào người không nên động."
Đông Tây Nhị Tài như nghe thấy tiếng Nhị công tử nói, nhe răng cắn xé miếng thịt tươi trong nước.
Đinh Vịnh Chí âm thầm kinh hãi, ý tứ trong lời nói của Nhị công tử, chẳng lẽ là đối với nữ tử kia...
Đinh Vinh Chí vừa buồn vừa lo. Lo ở chỗ, Nhị công tử bị vướng bận bởi nữ nhân này, làm việc sẽ vướng tay vướng chân. Mừng ở chỗ, Nhị công tử cuối cùng cũng hiểu được, mùi vị tuyệt diệu của việc có giai nhân bầu bạn.
- ---
Lý Trác Thạch nằm trên giường đến phát mệt, mở cửa sổ cho thoáng khí. Nhìn thấy hắn thong dong tản bộ đi tới, nàng trở lại giường, nghiêng người vào trong tránh hắn.
Lúc đầu, Tiêu Triển còn giữ được vẻ mặt ôn nhuận. Nhưng chỉ chốc lát sau đã thu lại ý cười, dùng thủ đoạn uy hiếp.
Nàng mềm cứng đều không ăn, hắn nói cứ nói, nàng nhắm mắt ngủ.
Tiêu Triển không chịu được lâu liền bỏ đi, rời khỏi phòng nàng.
Vừa đến thư phòng, Chu Văn Đống tới báo: "Thái tử điện hạ, hắc y nhân ở biệt viện kỳ lạ chết thảm."
"Kỳ lạ chết thảm?" Vừa ở chỗ Lý Trác Thạch rước bực vào người, sắc mặt Tiêu Triển vốn đã không tốt, nghe được tin này, chân mày hắn như phủ một lớp băng.
"Vâng." Những ám vệ đó đều do Chu Văn Đống vất vả huấn luyện. Thiếu đi mấy quân cờ, đáy mắt Chu Văn Đống thoáng ánh lên vẻ tàn ác. "Một số thì một kiếm phong hầu, số khác thì sọ nát xương tan."
"Tra ra ai làm chưa?" Tòa biệt viện kia vốn là giam Nhị Thập. Vì sao sát thủ xuất hiện ở đó, Tiêu Triển đã có suy đoán. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, Mộ Cẩm dám ngang nhiên phái người xông vào địa bàn của Thái tử.
"Thần thất trách, đối phương không có để lại dấu vết." Chu Văn Đống nói: "Người tới võ công cao cường, ra tay tàn nhẫn. Thần phỏng đoán... là đám hộ vệ mà Mộ Cẩm che giấu."
"Đúng là coi trời bằng vung." Tiêu Triển đập mạnh xuống bàn, "Chu Văn Đống."
"Có thần."
"Tra rõ việc này." Quanh người Tiêu Triển toàn sát khí, từng chữ thả ra đều lạnh thấu xương: "Ai dám cản trở, giết không cần luận tội."
"Vâng." Chu Văn Đống lĩnh mệnh rời đi.
Tiêu Triển đứng dậy, định đến phòng Lý Trác Thạch, nhưng đi được vài bước, chân lại dừng lại. Hắn đường đường là Thái Tử, trước mặt nàng tỏ vẻ ôn nhuận thì dễ. Nhưng muốn hắn ở trước mặt nàng bộc lộ tâm tình giận dữ, hắn lại không làm được.
Tiêu Triển đã lâu rồi không gặp phải khó khăn, dù cùng Hoàng Thượng đấu trí đấu mưu. Có khi, Hoàng thượng tiến vài bước, Tiêu Triển sẽ tự lùi vài bước. Một tiến một lùi, nhưng thật ra hai bên đều ngang tài ngang sức.
Mộ Cẩm giết sạch người ở biệt viện, chẳng khác gì là tuyên chiến trước. Trong ngực Tiêu Triển như mắc một cái xương cá. Nụ cười nhạt vốn có của hắn sớm đã tan biến. Hắn cần phát tiết một chút. "Thanh Lưu."
"Dạ có mặt." Thanh Lưu vội vàng đáp lại.
Tiêu Triển cũng muốn giết chóc một phen. "Thu xếp một chút, ngày mai ta muốn đến bãi săn."
"Vâng."
- ---
Đinh Vịnh Chí biết được tin Thái Tử tới bãi săn, lập tức báo lại cho Mộ Cẩm.
Nhị Thập sống chết chưa rõ, Mộ Cẩm nghe được hai chữ "Thái Tử", đáy mắt dâng trào ngọn lửa tối tăm sâu thẳm.
Đinh Vịnh Chí rất hiếm khi nhìn thấy bộ dáng âm ngoan của Nhị công tử. Nhị công tử cũng thật là, mọi chuyện đều quá cực đoan. Hoặc là không chút để ý, hoặc là cực kỳ coi trọng.
Tuy Đinh Vịnh Chí biết rõ, một người đã đến mức cực đoan thì không kéo lại nổi. Nhưng hắn vẫn khuyên bảo: "Nhị công tử, Thái Tử chung quy vẫn là Thái Tử, nếu không có kế sách vẹn toàn, chỉ sợ..."
"Việc này do hắn tự chuốc lấy. Hắn bắt tiểu thiếp của ta, chính là bức ta phải ra tay." Mộ Cẩm nói: "Nếu ta có thể hy sinh một tiểu thiếp, tiếp tục làm Nhị công tử tiêu dao tự tại, ta nhất định sẽ không tùy tiện hành sự." Vấn đề ở chỗ, hắn không cách nào hy sinh người tiểu thiếp này.
"Nhị công tử, tùy tiện tuyên chiến với Thái Tử, lúc sau bên ta sẽ rơi vào bị động."
"Sớm hay muộn thì cũng sẽ có cuộc chiến này. Dù ta thật sự không phải Tứ hoàng tử, Tiêu Triển cũng sẽ dồn ta vào chỗ chết."
"Hiện tại Hoàng Thượng có thể kiềm chế Thái Tử, chúng ta còn có đường lui. Nếu ngang nhiên khiêu khích..."
"Không còn thời gian. Kéo dài thêm một ngày là thêm một ngày nàng bị nguy hiểm." Mộ Cẩm nói: "Chính bởi vì có đường lui, mới có thể đánh cuộc một lần."
Đinh Vịnh Chí thở dài. Sao có thể ngờ được Nhị công tử cũng có ngày giận dữ vì hồng nhan. Hắn vốn là buồn vui lẫn lộn, nhưng giờ lại buồn nhiều hơn vui.