Mộ Cẩm trở về phòng.
Thốn Bôn lại vận công truyền khí cho hắn lần nữa, xác định Mộ Cẩm đã không còn gì đáng ngại. Thốn Bôn nói: "Chúc mừng Nhị công tử."
"Vừa rồi ta đã suy nghĩ rất nhiều." Mộ Cẩm bỗng nhiên nói: "Cho đến tận bây giờ, ta mới thực sự hiểu được vì sao mẫu thân ta lại chết còn Tiên Hoàng thì sinh bệnh."
Thốn Bôn yên lặng.
Mộ Cẩm nói tiếp: "Mẫu thân ta té ngã một cái ở Ngự Hoa Viên, từ đó bệnh mãi không dứt. Ngự y trong cung nói, thân bệnh của bà đã chữa khỏi, nhưng tâm bệnh lại không có thuốc nào trị được. Điều này khiến Tiên Hoàng nhiều lần tức giận."
Thốn Bôn thường không nghe thấy Mộ Cẩm kể về mẫu thân.
"Sư phụ ta nói, mẫu thân ta chết dần chết mòn trong thâm cung. Trước đó ở Tây Phụ Quan, thân thể bà ấy khỏe mạnh, có thể lăn lộn nhảy nhót tung tăng, bước vào chốn thâm cung liền không còn được như trước. Thốn Bôn, ngươi nói xem, chết dần chết mòn là kiểu chết thế nào?"
"Chắc hẳn là trong lòng còn có điều gì mong nhớ, không buông cũng không được."
"Ừ. Sư phụ ta đáp lại bốn chữ "chữ tình hại người". Khi đó ta không tin, bây giờ nghĩ lại, mẫu thân ta ở chốn thâm cung mong cầu một phần dịu dàng của Tiên Hoàng, nhưng bà ấy không càu được, tự nhiên sẽ hại tâm hại thân. Một chữ "tình" này đã khiến bà mệt mỏi cả đời." Mộ Cẩm dừng một chút, "Tiên Hoàng cũng té ngã một cái ở Ngự Hoa Viên. Ngự y bẩm báo không có ngoại thương, nhưng lại đột nhiên băng hà. Cả đời ông ấy sát phạt quyết đoán, nhưng từ khi gặp ta, ông lại càng nhớ về mẫu thân ta, càng ngày càng già đi. Chỉ hai chữ "tình thương", đã khiến một thế hệ đế vương chết trong sự mòn mỏi lặng lẽ."
"Nhị công tử rất may mắn, không dẫm lên vết xe đổ của Tiên Hoàng và Hoàng Hậu." Thốn Bôn hiểu rõ tính tình Mộ Cẩm hơn bất kỳ ai. Nhị công tử có sự cao ngạo của Tiên Hoàng, cũng có sự trung trinh của Hoàng Hậu, vừa vô tình nhưng lại vừa hữu ý. Không phải gánh trách nhiệm giang sơn xã tắc, tự do tự tại.
"Môn phái tà công này của Nhã tộc tây bắc cũng không hẳn là quá mơ hồ. Trong bí kíp đã viết, không tình không ái mới có thể đạt tới giai tầng cao nhất. Nói trắng ra là tâm bệnh khó trị, dù có luyện môn võ công này hay không cũng đều như nhau. Mẫu thân ta không phải người tập võ, cũng chẳng phải tẩu hỏa nhập ma. Nếu bà ấy có thể lưỡng tình tương duyệt thì cũng không đến mức rơi vào kết cục bi thảm như vậy." Mộ Cẩm quay đầu nhìn Thốn Bôn: "Hồi âm cho sư phụ, thân thể ta không còn vấn đề gì, bảo người đừng lo lắng."
"Vâng."
"Đúng rồi, khăn che mắt của ta đâu?"
"Nhị công tử, đôi mắt của người?"
"Đã nhìn thấy ánh sáng, nhưng không rõ ràng lắm. Vẫn cần chút thời gian khôi phục." Mộ Cẩm cười: "Vừa lúc luyện luôn chiêu thức nghe âm đoán hướng của Quan lão."
Thốn Bôn ra khỏi phòng.
Từ A Man bước tới, hỏi: "Sao rồi? Nhị công tử đã đỡ hơn chưa?"
Thốn Bôn đáp: "Từ cô nương, công lực của Nhị công tử đã trở lại, chỉ là thân thể có chút suy yếu."
"Công tử có muốn ăn gì không? Hay để ta sẽ lên phố mua thêm dược liệu và thức ăn để Nhị công tử bồi bổ?"
"Việc này đã có người sắp xếp rồi." Dù sao nàng cũng đã là nữ chủ tử. Trời đang dần trở lạnh, về sau Nhị công tử sẽ càng không cho nàng xuống bếp.
"Ừm."
Thốn Bôn nhìn xuống làn váy Từ A Man, "Từ cô nương, cô cũng đi đổi một bộ xiêm y sạch sẽ đi, rồi vào chăm sóc Nhị công tử, ngài ấy bệnh nặng mới khỏi, vẫn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày."
"Được." Từ A Man xoay người bước đi. Trên làn váy điểm xuyến vệt máu, trông như một chú chim đang tung cánh.
Lý Trác Thạch ôm tay dựa vào thân cây. Nàng đã quen giả làm nam tử, vừa mới bước vào thanh lâu đã thu hút ánh mắt của không ít cô nương, giọng nói cũng có chút trầm bổng: "Thanh lâu này lại là địa bàn của Nhị công tử các ngươi à?"
"Không phải, là một người bạn của Mộ lão gia."
Lý Trác Thạch nhíu mày, "Mộ lão gia là phú thương số một kinh thành, vậy mà cũng kết giao với nhà thổ Giang Châu?" Dù là ai đi chăng nữa, đối với nam nhân lui tới nhà thổ, Lý Trác Thạch vẫn tương đối để ý.
"Mộ lão gia làm ăn buôn bán, từ hoàng thất cho tới bình dân đều kết giao quan hệ." Từ khi tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay là Tứ hoàng tử, Mộ lão gia đã liệu trước sẽ có ngày giấy không gói được lửa. Mộ lão gia cực kỳ nhiều bằng hữu, đủ mọi thể loại trong xã hội.
Lý Trác Thạch hỏi: "Khi nào chúng ta mới khởi hành?"
Thốn Bôn đáp lời: "Vài ngày nữa."
- ---
Mộ Cẩm dựa vào đầu giường, lộ ra góc mặt tuấn tú.
Thấy hắn vẫn buộc khăn, Từ A Man ít nhiều có chút mất mát.
Hắn chuyển hướng nhìn nàng, vỗ vỗ mép giường.
Nàng nghe lời đi tới ngồi xuống.
Có Từ A Man bên cạnh, Mộ Cẩm không ngăn được ý cười, kéo tay nàng.
Nếu hắn sớm biết, lần trước nàng tức giận là bởi vì hắn cùng Đổng Tư Linh tán tỉnh, hắn sẽ vui sướng biết bao, có lẽ sẽ càng thêm kiêu ngạo nữa kia. Nếu không có bước đệm tẩu hỏa nhập ma này, hắn sẽ không hiểu ra, thì ra chính mình không nỡ giết nàng, thấy nàng là trong lòng ngứa ngáy, tất cả đều bởi vì hắn đã thích nàng rồi.
Bởi vậy, có lẽ hắn nên cảm ơn Tiêu Triển.
Nhị công tử tự dưng cười một cách cổ quái. Nói thật, đối với Từ A Man, Mộ Cẩm càng ôn nhu, nàng càng thấy quỷ dị. Nàng im lặng không nói.
Mộ Cẩm tìm một vài đề tài bình thường, ôn nhu mở miệng: "Nhà ngươi có mấy người?"
Hỏi một câu kỳ quái, giọng điệu cũng không có sự ương ngạnh vốn có của Nhị công tử. Nàng liếc hắn một cái, đáp: "Cha ta, mẹ ta, còn có đệ đệ, muội muội. Ta là trưởng nữ."
"Chúng ta đến tây bắc đi, tới thăm quê nhà của ngươi."
"Thật không ạ?" Từ A Man mắt sáng rực, nàng cũng không ngăn được ý cười.
Nghe thấy tiếng cười của nàng, Mộ Cẩm cười càng thêm dịu dàng. "Nhưng mà, lúc chúng ta đến nơi, đại điển đăng cơ của Hoàng Thượng đã kết thúc. Tiêu Triển tâm cao khí ngạo, những kẻ khiến hắn canh cánh trong lòng có ta là một, còn Lý Trác Thạch có phải hay không, ta muốn thử đánh cược một phen. Bởi vậy, chuyến đi này chúng ta không thể mạo hiểm đến nhà ngươi bái phỏng."
"Vâng." Hy vọng của Từ A Man vừa cháy lên đã bị dập tắt.
"Nhưng mà." Mộ Cẩm lại nói: "Chúng ta có thể đứng nhìn từ xa. Thêm nữa, ta sẽ thu xếp sinh hoạt cho người nhà của ngươi. Núi vàng núi bạc của ta vẫn còn đó."
Từ khi lệnh truy nã Mộ Cẩm được dán lên tường thành, Mộ phủ đã tuyên bố chặt đứt quan hệ với Mộ Cẩm. Điều này chỉ là cái vỏ bên ngoài, ngay cả Tiêu Triển cũng không tin.
Từ A Man ngẩng đầu, "Nhị công tử, nếu Hoàng Thượng không buông tha cho chúng ta thì sao? Có phải cả đời này chúng ta đều phải trốn chạy không?"
Mộ Cẩm lại hỏi: "Ngươi sợ không?"
"Nhị công tử không sợ, ta cũng không sợ. Dù sao thì người mà Hoàng thượng muốn bắt chính là người." Trên lệnh truy nã chỉ ghi một mình Nhị công tử, chắc nàng không bị tính là khâm phạm đâu...
"Đúng là vô lương tâm." Nói thì nói như vậy, nhưng Mộ Cẩm vẫn tươi cười. Đầu ngón tay nhảy lên gương mặt nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn này còn trơn mềm hơn cả đậu phụ Tây Phụ Quan. "Tiêu Triển ngồi trên long ỷ thì càng không thể dễ dàng giết ta. Nếu ta được chết một cách thống khoái, ngược lại hắn càng không thấy thoải mái."
"Vì sao lại nói vậy ạ?"
"Giết một người quá dễ dàng, huống chi hắn lại là vua một nước, muốn ai chết thì chỉ cần một câu nói là đủ. Quá trình này không đủ để tâm lý hắn được hưởng thụ, không thỏa mãn được hắn. Đánh tan ý chí một người mới là thú vị lâu dài. Chúng ta là huynh đệ, cùng có dòng máu của Tiên Hoàng chảy trong người. Đổi lại là ta, ta cũng càng thích làm nhục tôn nghiêm của hắn hơn."
Từ A Man: "..." Hình như dòng máu của Tiên Hoàng không được bình thường cho lắm.
"Khi còn là Thái Tử, hắn muốn giết ta là đề phòng ta đoạt vị. Giờ hắn đã xưng đế, lại càng muốn nhìn thấy một ngày kia ta phải đầu hàng trước hắn."
"Nhị công tử, tình huynh đệ của hai người thật độc đáo." Nàng nghe mà mặt không biểu cảm.
"Ta ghét hắn, nhưng cũng chưa đến nỗi hận. Hắn buông tha cho Mộ phủ chứng minh hắn chỉ xem mình ta là đối thủ. Quốc quân có rất nhiều biện pháp trừng trị thương nhân. Chung quy, Mộ phủ cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng. Cha ta biết rõ đạo lý này." Mộ Cẩm lại nói: "Nếu Tiêu Triển không như ta nghĩ, không để ý tới Lý Trác Thạch, hắn sẽ là một quân chủ xuất sắc giống như Tiên Hoàng. Có điều, ta vẫn muốn đánh cược."
"Đánh cược gì cơ?"
Đánh cược hắn yêu mà không biết, cầu mà không được, có non sông vạn dặm nhưng phải chịu cô độc một đời. Thế nhưng, Mộ Cẩm không trả lời. "Sao chúng ta lại nhắc đến hắn ta trong ngày vui như hôm nay?"
Cũng phải, "Vậy không nhắc đến nữa."
"Bây giờ còn giận dỗi nữa không?"
"Nhị công tử phun một ngụm máu kia, cũng đem cơn giận của ta phun ra hết rồi." Có oán giận gì thì chờ hắn khỏi hẳn rồi tính tiếp.
"Không giận nữa?"
"Chỉ là việc cỏn con thôi, không có gì đáng giận cả." Biết rõ tính tình Nhị công tử rồi nhưng nàng vẫn bị lọt hố, nàng thấy giận chính bản thân mình hơn.
Mộ Cẩm khụ hai tiếng: "Có biết ngươi đến tột cùng là giận dỗi cái gì không?"
Từ A Man đáp cho có lệ: "Dỗi Nhị công tử đó, dỗi công tử mắng ta không đúng phận nha hoàn."
Hắn vừa giận vừa cười: "Sai trình tự rồi, ta nói ngươi không đúng phận nha hoàn, nhưng đó là sau khi ngươi giận dỗi. Bây giờ ta hỏi nguyên nhân làm sao ngươi lại tức giận. Ta phun ra mấy ngụm máu cũng phun ra luôn cả sự giận dỗi của ngươi, về sau nếu ngươi lại giận, ta không còn máu để phun nữa thì phải dỗ ngươi thế nào? Ngươi sẽ giận dỗi đến sang năm à?"
"Băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh. Nhị công tử ngày thường luôn bắt nạt ta, ủy khuất của ta chất đống thành núi, hôm nay mới bạo phát." Nhị công tử rối rắm vấn đề giận dỗi không này làm gì, nàng có thèm so đo nữa đâu.
"Miệng lưỡi sắc bén, tránh nặng tìm nhẹ." Mộ Cẩm ôm nàng, mới dỗ dành nàng có hai câu như vậy, hương thơm đã phảng phất qua đầu mũi. "Chúng ta đã lâu không có làm. Giờ đã giờ nào rồi?"
"Không biết canh mấy, nhưng mặt trời vẫn chưa lặn." Lý cô nương nói chí phải, Nhị công tử đúng là phòng đáng tùy tiện, không phải người tốt lành lương thiện gì. Còn không bằng trò chuyện với Thốn Bôn, phải xem nàng có tự mình rút khỏi tàng cây lệch tán này của Nhị công tử được không đã. Từ A Man lựa lời khuyên bảo: "Nhị công tử, chờ thân thể người khỏe hẳn đi, nơi này là thanh lâu, có rất nhiều cô nương xinh đẹp."
"Nghe khẩu khí này, lại dỗi rồi." Trước kia sao hắn lại không nhận ra nàng là một bình dấm chua nhỉ?
"Nhị công tử nghỉ tạm đi, ta đi trước."
Nàng đỡ đỡ trâm cài, chuẩn bị đứng dậy.
Mộ Cẩm ngay lập tức ôm lấy nàng, ôm thật chặt, "Ngốc muốn chết, sao lại ngốc vậy chứ." Hắn đã nói rõ ràng, về sau người bên gối hắn chính là nàng, nào có chuyện đi tìm cô nương xinh đẹp khác. "Đây là lần thứ hai ta đến thanh lâu này."
Chắc hẳn lần đầu tiên đến thoải mái lắm. "Vâng." Nàng biến thành Từ A Man lạnh nhạt bình đạm.
"Ông chủ thanh lâu là bằng hữu của cha ta. Ông ấy đề phòng một khi ta gặp chuyện thì có thể đến đây tị nạn nên mới dẫn ta theo." Mộ Cẩm gối đầu trên vai nàng, "Ta không có chút quan hệ nào với các cô nương ở đây."
"Vậy..." Từ A Man lẩm bẩm: "Sao A Liên lại gọi người mềm mại như vậy?"
"Nàng ta mềm mại thì cũng chỉ đến đưa cơm thôi mà."
"Nhưng người cũng đáp lại đó thôi." Nàng cũng bắt chước mềm mại theo, hắn lại lạnh lùng đốp một câu "Trúng tà rồi hả?".
"Nàng ta gọi thì ta đáp một tiếng thôi." Hắn ngẩng đầu, hắng giọng một cái. Lời nói nhỏ nhẹ thân mật giữa nam và nữ, hắn không được tự nhiên lắm: "Vậy sau này, khụ, thì..., ngươi... khụ khụ, thay ta đáp lại nàng ta là được".
"Nhị công tử, ta có thể dọn dẹp, nấu cơm cho người nha."
"Ngươi đừng làm mấy việc đó, ở đây có đầu bếp rồi."
"Nha hoàn thiếp thân không phải là làm mấy việc như vậy sao?" Tóm lại là không thể trên giường làm việc, dưới giường rảnh rỗi chứ.
"Ngươi... đúng là ngốc nghếch." Đầu óc không hiểu sao lại vòng một đường. Nói là nha hoàn thiếp thân nhưng đời này của hắn đã dán nha hoàn này lên đầu quả tim mất rồi. "Ta bảo ngươi đừng làm thì ngươi không được làm."
"Vâng."
"Chờ ngày sau yên ổn, ta sẽ tới nhà cha mẹ ngươi bái phỏng, lúc đó ngươi không còn là nha hoàn thiếp thân của ta nữa. Lần đó ta đi gặp Tô lão gia là nói chuyện qua loa cho xong." Mộ Cẩm trịnh trọng nói: "Nhưng gặp cha mẹ ngươi thì không thể thế được."