Bốn người đi tới cửa hàng ngọc khí.
Chủ tiệm ngọc khí họ Đổng, cùng Lưu quản gia Mộ phủ có quan hệ quen biết. Lão là người làm ăn, thường xuyên ra vào cửa thành, lão nói: "Mấy ngày trước cửa thành bị cấm quân của hoàng cung canh giữ. Hôm qua, cấm quân mới rời đi. Ta cùng quan binh cửa thành phía tây có giao tình, mọi người có thể đi từ nơi đó ra khỏi thành."
Mộ Cẩm cùng Thốn Bôn rất tự nhiên trấn định.
Từ A Man lúc đầu có chút lo lắng, nhưng thấy ý cười thản nhiên của Nhị công tử, nàng cũng yên tâm.
Ngược lại lo lắng là Lý Trác Thạch. Tiêu Triển cho cấm quân rút lui, chính là không muốn bắt nàng nữa?
Mộ Cẩm nói: "Sắp tới đại lễ đăng cơ của tân đế, trên dưới hoàng cung vô cùng bận rộn, chính là thời cơ chúng ta rời khỏi kinh thành."
Lễ tang Tiên Hoàng, Tiêu Triển có thể phân tâm, nhưng việc của chính mình, Tiêu Triển sẽ không rảnh lo người khác.
Ông chủ Đổng cùng bốn người ra khỏi thành. Thốn Bôn lái xe ngựa của ông chủ Đổng, ba người còn lại ở trên một chiếc xe ngựa khác.
Tới cửa thành.
Quan binh canh giữ thành bắt gặp tên của cửa hàng ngọc khí, đi lên trước hàn huyên với ông chủ Đổng: "Ra khỏi thành hả, ông chủ Đổng?"
"Đúng vậy." Ông chủ Đổng vén rèm xe ngựa lên.
Thốn Bôn trình quan văn.
Quan binh giữ thành cười ha hả, qua một lúc sau, liếc mắt nhìn một xe ngựa: "Ông chủ Đổng, không có ý gì đâu, gần đây trong cung có người rời đi, phải tra rất nghiêm."
"Đã rõ, đã rõ." Ông chủ Đổng xuống xe ngựa, cười hỏi: "Trong cung còn có người chạy được sao?"
"Đúng vậy. Khai báo cho bên trên, phải tra nghiêm." Quan binh giữ thành nhìn xung quanh xe ngựa.
Ông chủ Đổng tiến lên, hướng quan binh giữ thành đút ngân lượng vô túi áo.
Quan binh giữ thành cười khà khà.
Đây là ông chủ Đổng ra vào rất quy củ, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Quan binh giữ thành nhìn về chiếc xe ngựa ở phía sau, "Nghe nói, người này tội nặng như khâm phạm của triều đình, mặt rồng giận dữ."
Ông chủ Đổng đi đến chiếc xe ngựa bên kia, "Đây là đứa nhỏ nhà ta, gần đây thân thể không được tốt nên sinh bệnh." Lão vén rèm lên.
Người ho dữ dội chính là Mộ Cẩm, lộ ra khuôn mặt như tờ giấy trắng, đến gần như nhìn xuyên qua mặt.
Quan binh giữ thành nhìn chằm chằm mặt Mộ Cẩm: "Ông chủ Đổng, nhi tử bệnh nghiêm trọng đến như vậy, còn ra khỏi thành à?" Ông chủ Đổng thê thiếp đông đảo, con cái có mười mấy người, quan binh giữ thành rốt cuộc không nhớ nổi có mấy nhi tử, mấy nữ nhi.
"Không có cách nào, đại phu nói khả năng sẽ lây bệnh, trước tiên đưa nó ra biệt viện ngoài thành." Ông chủ Đổng lại chỉ chỉ, "Chăm sóc bên cạnh là hai tiểu thiếp của hắn."
Một người khóe miệng có một nốt ruồi đen bự, trông rất già. Một nguời khác có chút trẻ hơn, cúi đầu, sắc mặt vàng như nến.
Quan binh lấy ra bức họa của Lý Trác Thạch, cẩn thận mà so sánh. "Đi đi."
Xe ngựa ra khỏi cửa thành phía tây, đi được một đoạn đường, Từ A Man mới hỏi: "Cứ như vậy cho đi? Ta cho rằng đào phạm thì nhất định phải trốn đông trốn tây." Không nghĩ tới còn có thể ngồi xe ngựa.
"Quan binh ở cửa thành phần lớn thu được ở chỗ thương nhân, nếu may mắn, còn có thể nhìn thấy bạc liền cho đi. Tuy nhiên, tuần bộ thì không lừa được, tương lai khả năng còn có thể gặp thị vệ triều đình, thợ săn tiền thưởng." Mộ Cẩm nhìn Lý Trác Thạch một cái, "Hiện tại tâm tư hoàng Thượng không ở trên người ta, ta cũng coi như may mắn một khoảng thời gian."
Ở kinh thành Lý Trác Thạch không có bằng hữu, ngoại trừ phủ đệ La sát tướng quân, nàng không có chỗ để đi. Tiêu Triển đoán được khả năng nàng cải trang thành bá tánh nhưng lại không biết nàng đi cùng với Mộ Cẩm.
Lý Trác Thạch giương mắt nhìn: "Chúng ta không phải đi tây bắc sao?"
Mộ Cẩm nói: "Chúng ta đi Giang Châu trước."
- ---
Đã là Giang Châu, Từ A Man không khỏi nghĩ tới Tiểu Cửu.
Hay là, Nhị công tử muốn đặt chân tới chỗ của Tiểu Cửu? Tiểu Cửu đã thành thân, đã sớm cùng Nhị công tử chặt đứt quan hệ. Từ A Man làm sao không để ý.
Nào biết được Nhị công tử tìm chỗ trốn chạy, không phải là ngõ nhỏ Hạnh Hoa, mà là Phiêu Hương nổi danh ngàn dặm ở Giang Châu.
Giang Châu có rất nhiều rượu nổi tiếng, nghe tới tên, Từ A Man còn tưởng là tửu quán.
Sau khi tới, mùi hoa nức mũi, cửa ra vào có mấy cô nương nhu mỳ xinh đẹp đứng, cười như hoàng oanh, lả lướt hấp dẫn.
Lý Trác Thạch lập tức đen mặt, "Ta sớm đã nói, Mộ nhị công tử mê rượu háo sắc, đã là khâm phạm của triều đình, còn muốn tìm đến thanh lâu để mua vui."
Thốn Bôn tựa như không ngửi thấy mùi hoa, trên mặt vẫn là hộ vệ lạnh lùng. "Từ cô nương, Lý cô nương, chúng ta sẽ ở chỗ này ở vài ngày."
Những lời này nếu là Nhị công tử nói, Từ A Man khẳng định sẽ tức giận. Nhưng lại là Thốn Bôn nói, thì hết sức chính trực, nơi này phảng phất chỉ là một khách điếm bình thường.
Thốn Bôn giải thích: "So với khách điếm, nơi này càng an toàn."
Bốn người được thu xếp ở hậu viện của thanh lâu.
Rượt đuổi một đoạn đường, Mộ Cẩm mệt mỏi, vừa đến Phiêu Hương liền nghỉ tạm.
Thốn Bôn như một gốc cây Thiên Sơn thanh tùng, làm đẹp một vườn phồn hoa.
Một vị cô nương xinh đẹp ở thanh lâu đem cơm trưa tới, vừa buông mâm thì nũng nịu dò hỏi: "Nhị công tử đâu?"
Thốn Bôn trả lời: "Nghỉ ngơi."
Cô nương xinh đẹp nhìn Từ A Man cùng Lý Trác Thạch một cái.
Hai người không có tháo trang sức, vẫn là bộ dạng dịch dung. Cô nương xinh đẹp che miệng cười, "Nhị công tử ——"
Thốn Bôn lạnh lùng nói: "Nơi này không có chuyện của ngươi."
"Vâng." Cô nương xinh đẹp lui xuống.
Lời nói giữa chừng của cô nương xinh đẹp, đã động đến tâm Từ A Man. Nhị công tử đã quen sắc đẹp chó ngựa thời gian qua, hiểu rõ thanh lâu Giang Châu như vậy, chỉ sợ là đến không ít lần. Không, không phải không ít lần, là rất nhiều lần.
Nhị công tử vốn dĩ chính là người phóng đãng. Nàng oán thầm cũng không thay đổi được.
Lý Trác Thạch bị mùi hoa phấn làm cho đau đầu, kéo Từ A Man vào phòng: "Nam nhân Tiêu gia, một người ôn nhu săn sóc, một người phóng đãng không kềm chế được, kỳ thật, trong xương cốt đều máu lạnh. Ta hiện tại lo lắng cho cô, đi theo Mộ Cẩm lâu rồi, đều không có chỗ tốt."
Từ A Man chớp chớp mắt: "Ta chỉ là một nha hoàn."
"Nha đầu ngốc, hai người ôm như vậy, cô vẫn là nha hoàn à." Mộ Cẩm thật là biết chiếm tiện nghi. Lý Trác Thạch càng nghĩ càng tức: "Tâm tư nam nhân tâm có thể yên ổn được bao lâu? Ai mà biết được, chính hắn cũng vậy, nói đúng ra chính là tính toán." Giống với Tiêu Triển hứa hẹn nàng là duy nhất, vĩnh viễn, hắn chắc đã có một chút thật lòng trong một khắc đó.
Từ A Man không hỏi Lý Trác Thạch gặp mâu thuẫn gì, mới lừa gạt Hoàng Thượng chạy ra cung. Khi ở Hướng Dương Thành, nghe Lý Trác Thạch nói qua chuyện xưa của nàng, cực kỳ giống lời nói diễn xuất của tiểu thư bi tình, "Lý cô nương, cô yêu Hoàng Thượng sao?"
Đột nhiên xuất hiện vấn đề. Lý Trác Thạch mới giật mình trả lời: "Rất yêu, rất thương." Yêu đến thâm trầm.
Từ A Man hỏi: "Vậy cô có thể nói một chút không, một nữ nhân thích một nam nhân là bộ dáng gì?"
"Trong lòng có hắn, nghĩ đến hắn, nhớ hắn, mọi chuyện đều vì hắn mà làm trước, lấy hắn làm trọng. Thời điểm yêu đến mãnh liệt, có thể vì hắn hy sinh hết thảy." Lý Trác Thạch nói cực kỳ thuận miệng, dừng lại một lúc, đáy lòng nàng cười khổ, mãnh liệt như vậy nhưng kết quả cũng phải từ biệt. "Từ cô nương, cô đối với Mộ Cẩm cảm giác thế nào?"
"Ta cũng không biết. Trước kia, ta ở trong phủ không khác gì những nha hoàn khác, có một người nói thích ta, khi đó tuổi ta còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, cảm thấy thích đối phương, thì quay lại lễ phép mà thích người ta. Có điều nhìn thấy hắn, ta cũng không cảm thấy vui vẻ. Có một lần hắn muốn kéo tay của ta, ta liền bỏ chạy. Lúc sau thì không có ai thích ta nữa. Tới Mộ phủ, bị Nhị công tử chiếm đoạt thì vào ở Yểm Nhật Lâu." Từ A Man một bên nghĩ lại, một bên nói: "Ta vốn định, về sau chạy trốn tới Bách Tùy, tìm một nam tử rộng lượng gả cho. Nhưng mà xảy ra chuyện với Nhị công tử, ta chạy không thoát, chỉ sợ về sau vẫn là ở cùng Nhị công tử. Lý cô nương, ta đối với Nhị công tử có phải là thích hay không?"
Từ A Man nói làm Lý Trác Thạch nhớ tới mình cùng Tiêu Triển lúc mới quen. "Mộ Cẩm chẳng lẽ chưa có nói qua lời ngon tiếng ngọt với cô sao?" Tiêu Triển lại trái lương tâm, nên dỗ dành, vẫn là mặt không đổi sắc nói cho nàng nghe.
Từ A Man lắc đầu, "Nhị công tử làm sao nói lời dễ nghe được, không giết ta chính là đại ân đại đức. Ta lớn như vậy, chưa từng thích nam nhân nào, cô nói, nghĩ tới hắn nhớ hắn, ta có khi cũng có. Ta tránh ở trong căn nhà nhỏ, tối hôm nào cũng vì lạnh mà tỉnh giấc, liền nhớ tới ổ chăn ấm áp của người. Sau này Nhị công tử thần trí không rõ, ta cũng vì người mà lo lắng. Lúc sau nữa Nhị công tử từ từ khôi phục, ta thường hay quên là người bị thương. Nhị công tử kiêu căng cuồng vọng, mới là Nhị công tử."
"Hắn cũng không có hứa cho cô tương lai sao?" Lý Trác Thạch nhíu mày, sao Mộ Cẩm cùng Tiêu Triển biểu hiện hoàn toàn không giống nhau?
"Nhị công tử nói, về sau ta là người bên gối của người. Người cũng nói, ta chỉ là nha hoàn thiếp thân." Từ A Man không dám hy vọng tương lai xa vời, "Người hiện tại bị mù, đi đường lại chậm, lo lắng cho người về sau cưới không được thê tử, ta lại mừng thầm, Nhị công tử nói không cưới thê tử có phải hay không sẽ cưới ta?" Nói tới đây, Từ A Man che miệng cười cười: "Mỗi lần nghĩ như vậy, ta cảm thấy da mặt của ta thật dày."
"Hắn là một công tử như vậy, cô nương ngốc mới nguyện ý gả. Tô gia tiểu thư gả cho hắn, rơi vào kết cục thê thảm."
"Tô gia tiểu thư phóng hỏa đốt nhà, Nhị công tử mới hưu nàng. Ta ngóng trông Nhị công tử sớm ngày hồi phục, chờ người hết bệnh rồi, Nhị công tử nói phải đón dâu, ta sẽ chọc giận người, bị trục xuất khỏi phủ thì tốt rồi, không thấy được Nhị công tử lấy vợ thì tốt. Ta cảm thấy hẳn là nên chúc phúc cho người." Từ A Man chuyển qua Lý Trác Thạch: "Lý cô nương, cô nghe hiểu được sao?"
"Ừ." Lý Trác Thạch cũng sẽ chúc phúc Tiêu Triển, có một tòa tam cung lục viện hòa thuận.
"Trên núi chỉ có nam nhân, ta không đem tâm sự của nữ nhi nói cho bọn họ nghe, ta cũng mới chỉ nghe qua các vở kịch, công tử bên trong kịch so với Nhị công tử cũng không giống nhau. Ta nghĩ mãi không thông."
"Từ cô nương muốn ở lại bên cạnh hắn?"
"Nhị công tử muốn ta ở lại, ta liền ở lại. Ta cùng Lý cô nương không giống nhau, ta là hạ nhân, kiến thức nông cạn. Ta không có tư cách thích Nhị công tử. Nếu Nhị công tử đem tâm tư phân cho ta một chút, ta có lẽ sẽ ở lại lâu hơn chút."
"Dọc theo đường đi Mộ Cẩm thật sự chăm sóc cô." Lý Trác Thạch lại bồi thêm một câu: "Ta nói chính là hiện tại. Ai cũng không thể đoán trước được việc tương lai." Đặc biệt Mộ Cẩm trời sinh tính phù đãng này.
Lý Trác Thạch: "Cô là nữ nhi, xuất thân hèn mọn, dù thế nào cũng phải là hắn thích cô trước, ngày qua ngày, đem làm nha hoàn thiếp thân là có ý gì?"
"Có đôi khi ta cảm thấy, Nhị công tử đối với ta có chút gì đó. Nhưng người không có nói rõ, ta khả năng nghĩ nhiều. Kỳ thật, ta thật sự sợ hãi. Về sau khi Nhị công tử hết bệnh rồi, lại cưới một vị thiên kim đại tiểu thư, ta sẽ rất khó chịu. Ta sợ hãi cảm xúc khó chịu này, tình nguyện chính mình không thích người." Từ A Man bỗng nhiên than một tiếng, chán nản nói: "Ta có phải sẽ không được tự do?"
Lý Trác Thạch bỗng nhiên cười, nàng đã hiểu rõ ràng tại sao Mộ Cẩm lại thích khuôn mặt nhỏ của Từ A Man, lúc phồng lên tròn vo rất đáng yêu. "Nếu nói Mộ Cẩm không thèm để ý cô thì tại sao vì cứu cô mà tuyên chiến với Hoàng Thượng? Nhưng nếu để ý thì làm sao lại không hứa hẹn tương lai cho cô?"
Lại là một trận mùi hoa phát tán, Lý Trác Thạch che miệng bịt mũi: "Nói tóm lại, cô trước tiên bảo vệ chính mình, dò xét thử hắn."
Từ A Man gật đầu.
Nhưng mà bây giờ là đào phạm, nói không chừng ngày nào đó sẽ đi đời nhà ma, không thể nào ngu ngốc, hồ đồ một đời được.