Sau khi Mộ Cẩm tẩu hỏa nhập ma, mất hết khí lực, không lên nổi hứng thú. Đồng thời, Lâm Ý Trí cũng đã khuyên bảo, trong lúc dưỡng thương phải tránh hành động kịch liệt.
Ngoại trừ nắm bàn tay nhỏ bé, Mộ Cẩm cùng Từ A Man cũng chỉ là nghĩa trên mặt chữ cùng nhau ngủ.
Trải qua điều trị của Lâm Ý Trí, gân mạch đã nối lại, tuy Mộ Cẩm tuy chưa đi được, nhưng chỗ đó đặc biệt hồi phục nhanh chóng.
Vừa mới nói với Từ A Man, Mộ Cẩm chợt nảy sinh ý nghĩ. Đâu ngờ lập tức liền sinh khí dồi dào. Hắn bình tĩnh nhẫn nại được một hồi lâu thì cũng bị nghẹn lại. Vì thế hắn nằm ở bên tai nàng lẩm bẩm: "Không có cách nào, đã lâu quá rồi."
Trở lại lần cùng nàng khi đó, như đã là chuyện đời trước.
Hơi nóng bên tai thổi tới, hô hấp Nhị công tử nặng nề. Từ A Man lẩm bẩm: "Ta ngồi như thế nào được? Ta không ngồi đâu." Từ trước nàng đều không dùng sức, vừa nhắm mắt, tay buông lỏng, giao cho Nhị công tử là được.
"Không ngồi. Ngươi ngốc như vậy, ta sợ ngươi ngồi hỏng mất." Mộ Cẩm bắt lấy tay nàng: "Tay cho ta là được rồi."
Hắn vừa nói như vậy, Từ A Man bỗng nhiên nhớ tới, Nhị công tử thích phong nguyệt ở trong thoại bản, trường hợp này nàng đã từng nhìn thấy. Nàng giương mắt, thấy hắn nghẹn đến mức mặt nổi hồng như muốn bệnh, nàng lo lắng hắn nghẹn lại lòi ra tật xấu khác.
Vì thế, nàng chiều hắn.
Đêm nay, Từ A Man mới thật sự nhìn kỹ cây búa kia. Ma xui quỷ khiến, đột nhiên nàng hỏi: "Nhị công tử, người đã bổ qua hai mỹ nhân mới đến sao?" Nói cho cùng, vẫn để ý hai người này.
Mộ Cẩm nhất thời không nhớ hai mỹ nhân từ trong miệng nàng là ai, "...Hửm? Ai?"
Nàng cất giọng rõ ràng, nói: "Chính là hai người chưa kịp làm thẻ bài đó."
Mộ Cẩm lúc này mới rõ, chính là hai nữ ám vệ. Hai nàng đang ở ngoại ô kinh thành bảo hộ mấy người Tiểu Lục. Hắn gọi hai người đến Hoa Uyển, vốn không phải dùng để thị tẩm.
Trên thực tế, từ đêm thành thân với Tô gia tiểu thư, hắn vào phòng Từ A Man thì không có đi tìm nữ nhân nào khác.
"Không có." Mộ Cẩm sờ cái khăn bên cạnh, lau đi thứ trên tay Từ A Man, ôm lấy eo nàng, trịnh trọng đồng ý hứa hẹn: "Về sau đều sẽ không có nữa."
Hai tay Từ A Man để trên vai hắn. Nàng không dám hỏi, lý do gì về sau đều sẽ không có nữa.
Ở Đại Tễ, những người tướng mạo xuất chúng giống như Nhị công tử, công tử gia thế giàu có, thê thiếp nhiều thành đàn. Theo lẽ thường mà nói, những lời này của Nhị công tử không thể tin được, tựa như ngoài miệng hắn muốn giết nàng, giết một trăm lần, nàng vẫn bình yên vô sự.
Nhưng mà... Nàng lại tin hắn đang nói thật. Lời hứa hẹn này của Nhị công tử, tựa như một hạt giống chui vào đáy lòng nàng, bén rễ nảy mầm.
Nhị công tử hiện tại là khâm phạm của triều đình, thân phận tôn quý đều tan thành mây khói. Một nhân vật cao cao tại thượng lại ngã xuống phàm trần có chút đáng tiếc, nhưng kể từ đó, hắn cùng nàng không còn là khác nhau một trời một vực.
Nghĩ như vậy, Từ A Man lại có chút mừng thầm. Nàng cũng không rõ, chính mình muốn làm khâm phạm triều đình hay là không muốn.
Đều do Nhị công tử, đem tật xấu không thể nào hiểu được lây bệnh cho nàng.
- ---
Ngày hôm sau, Lâm Ý Trí rời đi, nói muốn đi Linh Lộc Sơn gặp Lâm Quý Đồng một lần.
Sau khi lão đi, Thốn Bôn bắt đầu chuẩn bị cho những ngày tiếp theo, thuận tiện thay cho Mộ Cẩm một chiếc xe lăn nhẹ nhàng và linh hoạt hơn.
Lúc đầu Từ A Man nơm nớp lo sợ. Theo Nhị công tử chính là không còn đường về.
Qua mấy ngày, thấy Mộ Cẩm cùng Thốn Bôn thản nhiên tự đắc, nàng cũng dần dần yên tâm. Nàng đem quần áo cùng hộp thêu cất đi, chỉ chờ mệnh lệnh từ Nhị công tử, lập tức chạy trốn đi xa.
Ngày hôm đó, Mộ Cẩm tỉnh dậy từ rất sớm. Hắn ôm tiểu mỹ nhân bên người, chôn ở hõm vai nàng.
Bất kỳ túi thơm nào cũng không thể so sánh với mùi thơm của nữ nhân này.
Hô hấp ấm áp của hắn phun giữa cổ nàng, nàng ngứa, mơ mơ màng màng mà mở mắt.
Ngoài cửa sổ vẫn là ánh trăng nhàn nhạt. Nàng ngáp một cái, "Nhị công tử thật sớm nha."
"Hôm nay đưa tang Hoàng Thượng." Mộ Cẩm nói nhẹ nhàng chậm rãi, từng chữ như ngậm ở bên môi.
Từ A Man lập tức tỉnh táo, vội vàng ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn.
Hắn thích nàng dịu dàng không nói gì, "Hôm nay chúng ta đi ra ngoài một chút, đến kinh thành đưa tiễn ông ấy."
Gió thu thổi, nàng lưu luyến lồng ngực hắn. "Nhị công tử, mọi thứ ta đều nghe theo người."
Mộ Cẩm cười cười, muốn đem nữ nhân bé nhỏ này xoa nắn trong lòng bàn tay. "Ta nói cho ngươi một bí mật. Bí mật này, chỉ có Tiên Hoàng, thần quan cùng với ta biết."
Dù sao nàng đã biết rất nhiều bí mật của Nhị công tử, nhiều hay ít một cái, nàng vẫn là khâm phạm của triều đình, không hề bớt đi.
"Lăng mộ Tiên Hoàng ở một chỗ khác. Lúc ông ấy tự dời đô tới nay, đã bắt đầu vì chính mình mà xây cung lăng. Nơi đó hiện tại chỉ có chôn cất một người."
Từ A Man đoán ra điều gì: "Chẳng lẽ là Nhị công tử..."
"Đúng, là mẫu thân ta." Mộ Cẩm nói: "Sau khi hạ táng quan tài Tiên Hoàng, thần quan sẽ bày ra trận pháp, phong tỏa lăng mộ. Từ nay về sau, không người nào có thể ra vào. Cùng chung mộ yên nghỉ với Tiên Hoàng, chỉ có mẫu thân ta. Mặt khác, phi tử thậm chí Thái Hậu hiện tại đều không thể cùng an táng ở tòa cung lăng này. Lễ tang Tiên Hoàng hoàn tất, việc này cũng không còn là bí mật nữa." Về phần Hoàng thái hậu không biết sẽ tức giận thế nào khi từ lâu đã không biết cân nhắc của Tiên Hoàng.
Từ A Man hỏi: "Từ khi nào Nhị công tử biết rõ việc này?"
"Ngày ấy ta lên đường đến Tây Phụ Quan. Lúc ấy ta cảm thấy rất hoang đường. Hoàng Thượng cùng lắm ở Ngự Hoa Viên té ngã một cái, lại giống như là đại nạn buông xuống, nói đến lăng mộ. Ta nhớ lại, cảm thấy cái chết của Tiên Hoàng không phải bình thường."
Từ A Man trừng lớn mắt.
"Ông ấy mệt mỏi, muốn đi cùng mẫu thân ta. Vận mệnh hoàng tộc là như thế, nước lớn hơn nhà. Tiên Hoàng trong lòng nhớ thương giang sơn xã tắc, phàm là uy hiếp đế vị của ông, ông đều có thể dứt bỏ tất cả, bao gồm tình cảm." Mộ Cẩm nói: "Lúc ta rời cung, từng hỏi mẫu thân ta, có muốn cùng đi với ta không. Mẫu thân ta cười, cự tuyệt. Khi đó tuy rằng bà bị bệnh, thế nhưng rời khỏi hoàng cung, ít nhất trước lúc chết có thể hưởng thụ khoảng thời gian tự do. Bà hiểu rất rõ, Tiên Hoàng là một chính trị gia chân chính. Bà thông cảm, cho nên để tất cả thi hài của mình lưu ở trong cung. Tuy bà thông cảm, nhưng lại không muốn ta đi vào vết xe đổ của Tiên Hoàng, vì thế đưa ta rời khỏi cung."
Từ A Man nhẹ nói: "Nhị công tử, ta nghe qua rất nhiều chuyện xưa về mẫu thân người. Chân Hoàng Hậu là một Hoàng Hậu tốt, mẫu thân tốt, chắc hẳn là cũng một thê tử tốt."
Mộ Cẩm cúi đầu cọ vào chóp mũi nàng, cái trán chống lên cái trán của nàng, hỏi: "Ngươi muốn làm Hoàng Hậu sao?"
Từ A Man lắc đầu, trán hai người cọ vào nhau vài cái. Nàng thành thật trả lời: "Ta không hy vọng đại phú đại quý xa vời, chỉ thầm mong bình yên sống qua ngày."
"Được." Hắn hôn nàng một cái, "Ta cũng thấy vậy, vua của một nước mỗi ngày ở trong hoàng cung đi tới đi lui. Quá nhàm chán."
- ---
Tiên Hoàng băng hà, đây là hi sinh vì nước. Từ kinh thành đến Hoàng lăng, đội ngũ đưa tang dài dằng dặc, quan thần quốc sư mở đường, hòa thượng đạo sĩ tụng kinh.
Mộ Cẩm ngồi trên lầu hai của tửu quán.
Bên kia đội ngũ đưa tang ngoài phố, bên này phía trong biển người tấp nập. Một con phố chật kín lạnh lẽo mà thê lương.
Từ A Man dựa lan can nhìn ra xa.
Đội ngũ đưa tang đông đúc ngày càng gần, nàng nói: "Nhị công tử."
"Rượu đâu?" Mộ Cẩm hỏi.
Nàng đem chén rượu đặt trong tay hắn.
Mộ Cẩm nâng chén rượu, nhìn đội ngũ đưa tang từ xa kính một chén rượu.
Uống cạn một chén rượu này, Mộ Cẩm cùng Tiên Hoàng cuối cùng cũng có thể kết thúc. Chính như lời hắn nói, hai người không có tình cảm phụ tử sâu đậm.
Tiên Hoàng thiên vị Mộ Cẩm, bởi vì hắn là con của Chân Nguyệt Sơn, mà không phải bởi vì chính bản thân hắn.
Trên đường chen chúc, lần lượt thấy được vài người dân lau nước mắt.
Từ A Man nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo Mộ Cẩm. Nhị công tử nói không sai, Tiên Hoàng thật là một vị minh quân.
Xe lăn dừng tại cửa hàng bán ngọc khí. Một đoạn đường đi này, Mộ Cẩm ra không ít mồ hôi.
Từ A Man phát hiện lòng bàn tay hắn cũng thấm mồ hôi, quan tâm hỏi: "Nhị công tử, mệt rồi sao?"
"Đã lâu không có đi trên đường lớn như vậy, đi theo không kịp nữa."
Nàng dùng khăn lau mồ hôi thấm đẫm mặt hắn, hỏi: "Nếu không đi thì đến phía trước ngồi nghỉ một chút đã?"
Mộ Cẩm hỏi: "Còn xa lắm không?"
Thốn Bôn vừa rồi ở phía trước mở đường cho hai người, vòng trở về: "Nhị công tử, đầu phố có một đám quan binh kiểm tra."
Theo lý thuyết, đội ngũ lễ tang đã đi rồi, quan binh hẳn là cùng rời đi, nhưng vẫn còn kiểm tra, Thốn Bôn nói: "Chỉ sợ tân đế đã đoán được Nhị công tử sẽ đến nhìn mặt Tiên Hoàng lần cuối cùng."
Mộ Cẩm nói: "Xung quanh đều có dân chúng vây xem, mắt ta nhìn không thấy, đi đường lại bất tiện, dễ dàng bại lộ."
Lúc này, Từ A Man bắt gặp được ở góc đường hai tên ăn mày. Nàng mới phát hiện, nơi này cùng với phòng nhỏ nàng ẩn thân không xa. "Ta biết một chỗ an toàn, là nhà của mẫu thân Lý cô nương từng ở. Ta ở nơi đó trốn mấy ngày, Thái Tử sẽ không đuổi tới đây."
Mộ Cẩm nghiêng mắt: "Không thể tưởng tượng được, cũng có một ngày ta phải dựa vào ngươi."
Nàng cười: "Ta đã biết, Nhị công tử trên trời dưới đất đều biết, nhưng ngẫu nhiên cũng có một số việc không biết nha."
Hắn sờ nàng mặt, nhéo nhéo, "Cái miệng này của ngươi đúng là miệng chó săn."
- ---
Từ A Man mở khóa, đi vào sân nhỏ. Nàng cẩn thận đóng cửa lại, khóa cửa rơi xuống.
Nàng đang định đi đỡ Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm lại không động, duỗi tay ngăn nàng lại.
Thốn Bôn đi lên phía trước ba bước, che chở phía trước cho Mộ Cẩm và Từ A Man.
Từ A Man hiểu được, vội vàng đến núp sau lưng Mộ Cẩm.
Vừa lúc nãy nàng lưu ý khoá cửa, nhìn thấy cửa vẫn còn đang khóa, điều này nói rõ không có ai đụng qua khóa cửa này. Thốn Bôn cầm lấy quần áo, nói là có thể leo tường. Có điều, hắn có thể leo tường, người tập võ khác cũng có thể.
Nàng hối hận, bản thân lại để cho Nhị công tử rơi vào nguy hiểm.
Mới nghĩ như vậy, trong cửa có ám khí đánh úp tới.
Thốn Bôn vung mở cửa nhẹ nhàng.
Ám khí thẳng tắp cắm ở trên cửa, phát ra một tiếng nặng nề "Xoẹt...". Ngay sau đó, lại có mấy mũi ám khí đánh úp tới.
Thốn Bôn dùng chuôi kiếm ngăn lại.
Mộ Cẩm vỗ vỗ lưng Từ A Man: "Đừng sợ."
Từ A Man cảm giác được hơi thở hắn nói chuyện đã bớt đi. Lâm thần y đã nhắn nhủ, Nhị công tử đang khôi phục không thể động võ, nếu không thì có thể đứt gân mạch không thể nối lại. Nhị công tử mới nói nàng có tác dụng, ngay lúc này nàng lại thành vướng víu. Nàng ảo não, cắn cắn môi.
Mộ Cẩm nhận ra, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Không có việc gì."
Giọng nói vừa dứt, một thanh trường kiếm như gió cuốn tới chỗ Thốn Bôn.
Hắn chỉ dùng vỏ kiếm cùng nhau so chiêu. Một tiếng kiếm vang lên, hắn thấy rõ diện mạo đối phương, hơi kinh ngạc: "Lý cô nương?"
Nghe vậy, Từ A Man ngẩng đầu lên, mới thấy Lý Trác Thạch một thân nam trang, đeo một trang sức nam kiểu đơn giản. Nàng ấy lạnh lùng nhìn Thốn Bôn.
Ba người bên này đều phải cải trang, Lý Trác Thạch không nhận ra.
"Lý cô nương!" Từ A Man vui mừng kêu.
Lý Trác Thạch đảo mắt: "Ngươi là?"
Từ A Man lấy trên mặt nốt ruồi đen xuống, lại lau lau nếp nhăn giả trên mặt, đi lên trước: "Lý cô nương, ta là Nhị Thập."
"Nhị Thập cô nương?" Lý Trác Thạch thu hồi kiếm, "Đi vào rồi nói."
Từ A Man đỡ Mộ Cẩm đi qua.
Thốn Bôn lui vào nhà, đóng chặt cửa gỗ.
Ngoài phố ầm ĩ che dấu động tĩnh nơi đây.