Sử dung Chiêu Hiền quán, Quách Gia chắc chắn đã gia nhập Luân Hồi Trấn, nói chính xác là ngụ cư tại Luân Hối trấn, nhưng vẫn chưa nhận Diệp Thần là chủ.
Vậy mà sự thật lại đùa giỡn Diệp Thần, cho hắn một niềm vui kinh thiên động địa, Quách gia không mảy may do dự, nhận chủ.
Diệp thần còn đang muốn chiêu dụ Quách Gia nhận chủ, lần này, lại không cần.
“ Chủ công, đang nghi hoặc vì sao ta nhận chủ nhanh như vậy đúng không? Quách gia mỉm cười, sau đó nhấp một ngụm rượu từ cái bình trong tay.
“Quả đúng vậy.” Diệp Thần gật gật đầu, sau đó mở miệng nói.
“Gia sợ bị chủ công đánh gãy chân…” Quách gia nuốt rượu đánh ực một cái, sau đó thở dài.
Diệp thần nghe tới đó, nhất thời ngẩn ngơ, sau đó mặt không khỏi cứng đờ, cười cười nói: “Ha ha ha… gì chứ… mau, uống rượu đi.’
Đúng vào lúc này, thông cáo trên kênh thế giới vang lên.
“Tinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần là người đầu tiên thu nhận được nhất lưu lịch sử văn thần, Quách Gia nguyện trung thành, đặc biệt thưởng cho người chơi Diệp Thần danh vọng + 500 vạn, hoàng kim 1000 vạn lượng!”
….
Trong lúc thông cáo thế giới vang lên, kênh thế giới mới khôi phục sự an bình không lâu lại ồn ào náo động.
“Cầu bao nuôi’
“ Đúng vậy! Diệp Thần này đúng là con cưng của trò chơi a, không thể tin được, lúc nãy cách giờ bao lâu? Mới rồi lấy được Điển Vi, giờ lại có thể nắm Quách Phụng Hiếu trong tay.”
“ Ta không phục! Mẹ nó, ta không tin vận khí của Diệp Thần này lại tốt như vậy, chứ ta phải khiếu nại! Nếu không ai xử lí, lão tử sẽ không chơi cái trò chơi nát này.”
“Đồ con bò! Gia gia đây không tin ngươi sẽ bỏ trò chơi này, ngu vcl ra, từ nay về sau, chỉ cần ngươi không chơi một năm, không, chỉ cần một tháng, lão tử ăn c cho ngươi xem!”
“Ta chắc, ngươi ngang bướng dồn ép vậy, huynh đệ ta đã lập tức logout, chờ xem, một tháng trở nên, xem ngươi live stream ăn c!”
“Ngươi bị ngu à, lão tử chỉ giận dữ mà thôi, ngươi thực nghĩ lão tử cũng ngang bướng ngu ngốc giống ngươi ư? Ngu mới không chơi!”
“Đùa cái bì lợn, coi như lão tử mù, nhìn nhầm ngươi!”
“Ha ha ha, người may mắn thì nhiều thị phi nha, lão đại Diệp Thần chính là ngưu bức, các ngươi không phục? Không phục cũng phải phục!’
“Đặc biệt hơn nữa, Quách gia đó, là lịch sử văn thần nhất lưu, đúng rồi, còn cả Điển Vi nữa, mẹ nó! Diệp Thần đúng là đang đào chân tường của Tào Tháo nha, các ngươi nói, nếu Tào Tháo biết, hắn có tức tới nỗi lấy Thất Tinh bảo đao đi chém Diệp Thần không?”
“Mẹ nó, ta cũng phải đi tìm Diệp Thần nha, tiếp cận hắn, đừng nói tới Tào Tháo, nếu tiểu gia biết hắn ở đâu, tiểu gia cũng đi.”
“Ngươi đi chém hắn?”
“Chém cái lông, ngươi cho rằng Điển Vi là ngồi không mà có? Quách gia cũng là ngồi không ư? Lão tử phải đi bái kiến y.”
“Các ngươi đừng nói thế, cho dù tìm được Diệp Thần, thì đoán chứng cũng không có bao nhiêu người có chủ ý muốn chém hắn, đừng quên, Diệp Thần là võ tướng vương cấp, đặc biệt mạnh, là cảnh giới thiên tiên bẩm sinh, Diệp Thần thực sự không biết sẽ trâu tới mức nào.”
“Ta khinh, sợ chó gì, thực lực cũng không phải đồng bộ trăm phần trăm, ngươi mạnh như thế nào, out game thì cũng yếu trở lại thôi, ta không tin không có người đánh chủ ý ở ngoài hiện thực nha.”
….
Trên kênh thế giới, người cãi nhau hầu như đều là người chơi cá nhân, mà các thế lực to nhỏ khác, lại đồng lòng nhất trí, không ai mở miệng.
Thế giới nhìn tưởng yên bình, song lại có một mạch nước ngầm len lỏi.
Có chỗ hướng về Diệp Thần, cũng có chỗ hướng về các thành trấn khác.
Chỉ hướng về Diệp Thần thì rất đơn giản, phải xác nhận được địa điểm hắn chiếm làm lãnh địa.
Mà nếu hướng về các thành trấn khác, mục tiêu cũng là các võ tướng văn thần trong lịch sử.
Diệp Thần liên tiếp thu nhận hai nhân vật lịch sử nhất lưu, gây đã kích mạnh đối với các thế lực lớn.
Diệp Thần có thể làm, bọn họ cũng có thể,
Cho nên, bọn họ bắt đầu hành động, bọn họ phải nắm được võ tướng, văn thần lịch sử trong tay.
Đáng tiếc, nhiều lúc, không phải ngươi muốn là được.
Nhưng, cố tình có rất nhiều người, lại muốn lơ điều này.
Luân Hồi trấn, Chiêu Hiền quán.
Quách Gia nghe Diệp Thần nói tới uống rượu, hai mắt nhất thời sáng ngời, nói:
“Chủ công, Gia không có rượu thì không vui, nhưng Gia lại chỉ thích rượu ngon.”
Diệp thần hơi sửng sốt, không kìm được nhìn về phía bình rượu trong tay Quách Gia.
“Chủ công, đây là rượu thượng phẩm, đừng nhìn vẻ ngoài xấu xí của nó, chứ hương vị thì tuyệt đối độc đáo.” Quách Gia nhận ra ánh mắt Diệp Thần đang nhìn, mặt không đổi sắc uống tới mê mệt, sau đó vô cùng say mê nói.
Nếu không phải nghe mùi rượu thường thường kia, nói không chừng ta sẽ tin a.
Khoé miệng Diệp Thần không kìm được co rút, sau đó mới mở miệng nói: “ Phụng Hiếu, rượu Luân Hồi trấn, sau khi ngươi uống, sẽ không muốn uống rượu bên ngoài nữa.”
“Thật thế sao!” Quách Gia hơi sửng sốt, sau đó hai mắt dần toả sáng, hỏi.
“Phụng Hiếu không tin?” Diệp Thần giương mi, mở miệng nói.
“Gia muốn nếm thử.” Quách gia nghe tới đó, nhất thời hưng phấn cười, nói.
“Chỉ là, loại rượu ngon này rất bất phàm, tạm thời không thể sản xuất, nhưng loại rượu ngon này, không loại rượu nào bên ngoài có thể sánh bằng.” Diệp Thần cười ha hả, mở miệng nói.
Quách Gia nhất thời sửng sốt, hơi hơi nghi hoặc hỏi: “Không thể sản xuất, vậy chẳng lẽ nó không phải là đồ của trần thế?”
Diệp Thần mỉm cười gật đầu, mở miệng nói: “Đúng vậy.”
“Chủ công! Gia bây giờ rất muốn đi nhấm nháp loại rượu này rồi đấy!” Quách Gia nghe tới đó, nuốt nước bọt đánh ực, vội vàng mở miệng nói.
“Đi!” Diệp thần cười ha hả, đưa Quách Gia tới tửu quán.
Vừa vào cửa, Diệp Thần đã nói ngay với ông chủ tửu quán: “Đi, đem rượu sản xuất hỏng tới đây.”
“Dạ! Lĩnh chủ đại nhân.” Ông chủ tửu quán vội khom người đáp, sau đó đem tới rượu Bách Hoa Tửu nấu hỏng.
Không nhiều lắm, chỉ có một hũ.
Nhưng chưa vén nút lên, đã cảm nhận hương rượu nồng đậm bay ra, thấm vào ruột gan, bất luận là Diệp Thần hay Quách Gia, đều không tự chủ mà hít sâu một hơi.
“Chủ công! Rượu ngon như này lại là đồ làm hỏng?” Quách Gia say mê nhắm mắt, hồi lâu mới mở mắt, vô cùng kích động hỏi.