"Thiết, ngươi còn chưa ăn đủ phân sao, lão tử không lăn lộn ở Lạc Dương thì đi chỗ khác, thiên hạ thiên hạ lớn như vậy, ở đâu chả lăn lộn được, ngu hết chỗ nói!" Thanh niên nói xong lại phỉ nhổ, hung tợn dựng thẳng ngón giữa lên.
"Lão tử... " Nam tử hung ác nhất thời bị tức không nhẹ, mới vừa há miệng, đã bị cái vị Vương thiếu kia cắt ngang.
"Đủ rồi, chúng ta đi!"
Vương thiếu nói xong, liền mang theo một đám thủ hạ rời khỏi khách sạn Duyệt Lai.
Xung quanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó tốp tốp rời đi.
Bất quá lúc rời đi, mỗi người đều không tự chủ được liếc mắt nhìn người thanh niên kia, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Ngọa tào! Các ngươi đây là biểu tình gì?" Thanh niên ngẩn ngơ, không hiểu gì hỏi.
"Khuyên ngươi một câu, thừa lúc còn sớm mà chạy trốn đi, thiên hạ rộng lớn, nhưng hắn có thể dùng truyền tống trận a!" Một gã người chơi không đành lòng, dừng bước lại chỉ cho hắn sự thật.
"Ta... Ta..." Thanh niên nam tử mặt cứng lại, ấp a ấp úng hồi lâu, một chữ cũng cũng không nói ra được.
Khách sạn Duyệt Lai, lầu hai, gian chữ thiên số một.
Diệp Thần ngồi bên cửa sổ, nhìn một màn vừa phát sinh trên đường phố, đáy lòng không xuất hiện chút gợn sóng.
Chỉ là chút nhạc đệm trên đường phố, bất quá thế giới này là một cái màn ảnh thu nhỏ, có áp bách, có đấu tranh.
Nhưng sau cùng, có thể sống tiếp và sống tốt cũng thường là người có thế lực cường đại.
Cá nhân cường đại, ở khu tân thủ rất khó xuất hiện, mà những người chơi cường đại thì chỉ có thể là lĩnh chủ.
Cá thể chỉ có thể đánh một chút quái, đi theo tình tiết trò chơi mà lấy trang bị, công pháp.
Cá nhân trâu bò, thì cứ như thanh niên vừa rồi, lăn lộn khắp nơi, cuối cùng bị đánh cho thật suwjj thành trâu thành bò.
Thanh niên kia tương lai sẽ ra sao, Diệp Thần cũng không thèm để ý, cũng sẽ không bởi y đã đem tin tức bán đấu giá tung lên kênh thế giới mà cảm động.
Y không làm, cũng sẽ có kẻ khác làm, bất quá mất thêm chút thời gian thôi.
Như vị Vương thiếu kia, sẽ kéo theo một đống thù oán, có thể ngáng chân hắn liền ngáng.
Bây giờ không hành động, không có nghĩa mãi mãi không phát.
Cho nên, tin tức về buổi đấu giá là không ngăn được.
Nhìn sắc trời một chút, Diệp Thần thuận tay đóng cửa sổ lại, bắt đầu tiến hành tu luyện Cửu chuyển huyền công.
Sức mạnh không chỉ có được nhờ "đánh quái thăng cấp" mà tăng lên, còn có thể dựa vào tu luyện cùng việc dùng linh dược.
Mà đây cũng là nguyên nhân Diệp Thần tổ chức buổi đấu giá, tiện thể thu mua linh dược.
Khu tân thủ, linh dược thật sự không nhiều, nhưng tốt xấu gì vẫn có.
Mặc dù thực lực của những người chơi lúc này đa số không mạnh, nhưng số lượng thì không ít.
Người càng nhiều, càng có cơ hội lấy được đồ tốt của người ta.
Kiểu tồn tại như vậy, kiếp trước Diệp Thần có gặp qua một ít.
Mà Diệp Thần chắc chắn loại người này, ngoại trừ chút báu vật ra, những thứ khác đối với hắn đều là rác rưởi.
Công pháp, Cửu chuyển huyền công, Thần tiêu ngự lôi quyết, đều là công pháp hỗn độn cao cấp nhất.
Binh khí, Thí Thần Thương (tàn), là Tiên thiên chí bảo!
Thứ Diệp Thần còn thiếu bây giờ chính là các loại bảo vật cùng linh dược.
Tất nhiên, không lâu sau loạn khăn vàng bùng lên, Diệp Thần liền có cơ hội nhanh chóng nâng cao thực lực.
Hiện tại giết qua chỉ là sơn tặc các loại, căn bản là không có kinh nghiệm.
Diệp Thần đến khách điếm tu luyện, thành Lạc Dương cũng náo nhiệt lên.
Hắn vốn muốn bán quách hai kiện đồ linh tinh đi, Hám Sơn quyết (vương cấp, thực), Kinh Lôi thương (huyền cấp, thực).
"Thực" tự vật phẩm chứa bí mật, bây giờ còn chưa có ai biết tới.
Bất quá nhiều nhất một ngày nữa, trong hiện thực sẽ có người ẩu đả nhau, thuận tay xuất ra một thanh trường kiếm.
Thanh trường kiếm kia chính là "Thực" tự vũ khí.
Cấp bậc rất thấp, nhưng cũng để lộ ra bí mật chữ "Thực" kia.
Lúc trò chơi vừa mới bắt đầu, Diệp Thần vốn có dự định thử làm nhà buôn một lần.
Chỉ có điều theo sự bành trướng thế lực, tâm tư kia cũng mất đi.
Có cơ hội này, còn không bằng công thành chiếm đất luôn lúc này.
Thế lực càng mạnh, càng có lợi, con buôn không thể sánh được.
Hơn nữa, coi như Diệp Thần là người buôn bán, cũng không có khả năng thu được "Thực" tự vật phẩm cao cấp.
Cho dù có, cũng là hắn tự mình kiếm được.
Đó là lí do mà không cần thiết đi làm cái gì nhà buôn, trực tiếp lợi dụng vào bí mật, thích hợp với hắn hơn.
Thời gian từng giờ trôi qua, thời điểm trăng sáng treo ngang bầu trời, Diệp Thần mở hai mắt ra.
Đến lúc rồi...
Diệp Thần hô lớn một tiếng, thay một thân cẩm bào, sau khi mặc quần áo tử tế liền đi tới bên cạnh cửa sổ quay về hướng bắc, mở cửa ra tung người nhảy xuống.
Nơi này là một ngõ hẻm dân cư, cũng không đối diện đường cái, cộng thêm giờ là buổi tối, không ai qua lại nơi này.
Diệp Thần vô thanh vô tức đáp đất, vô thanh vô tức chạy đi, lần theo trí nhớ bước vào một tòa phủ đệ.
Một lúc lâu sau, Diệp Thần từ Trương phủ đi ra, khóe miệng cong lên, nhanh chóng trở về khách sạn Duyệt Lai.
Trương phủ.
Đại thái giám Trương Nhượng nằm trên ghế nằm, cầm một viên dạ minh châu lớn chừng quả đấm trẻ con, gương mặt mê mẩn.
Trên cái bàn cạnh hắn còn một cái mâm, đặt ba mươi lăm viên dạ minh châu lớn nhỏ. Phòng ngủ vốn đang mờ tối, giờ đây sáng quắc như ban ngày.
"ˇ Nghĩa phụ, tiểu tử Diệp Thần kia tặng nghĩa phụ kỳ trân như vậy, có phải có mưu đồ gì khác không?" Một thanh niên nam tử đi vào, nhìn dạ minh châu trong tay Trương Nhượng, vẻ mặt hoài nghi hỏi.
"Mưu đồ? Bất quá là một huân quý mà thôi, có thể có cái mưu đồ gì, cho dù có, cùng lắm là vì mấy cái chức quan thế thôi." Trương Nhượng the thé cao giọng nói.
"Nhưng là, con nghe thủ hạ nói, Diệp Thần này, ban ngày hôm nay, đã giết năm trăm kỵ binh của lão thất phu Hà Tiến kia, nghĩa phụ đứng ra gánh thay hắn chuyện này?" Thanh niên nam tử cau mày hỏi.
"Đồ ngu!" Âm thanh của Trương Nhượng the thé lên, đứng dậy nhìn về phía thanh niên nói tiếp:
"Có thể giết năm trăm kỵ binh của thất phu Hà Tiến kia, há là người bình thường? Huống chi, ngươi cho là người lợi hại như hắn còn để Hà Tiến hãm hại sao? Đừng quên, tin tức hắn đến Lạc Dương để hiến bảo vật cho bệ hạ mọi người đều biết!"
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trương Nhượng (chữ Hán: 張讓;?-189) là hoạn quan nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông dự triều chính từ thời Hán Hoàn Đế đến thời Hán Linh Đế và tham gia vào vụ biến loạn trong cung đình..