“Đây… có chuyện gì… sao… sao…”
“Hô…” Diệp Thần thở ra một hơi thật dài, khí tức trên người hắn biến mất trong nháy mắt.
“Phụng Hiếu, sao thế?” Diệp thần nhìn vẻ mặt bất khả tư nghị của Quách gia, nghi hoặc hỏi.
Quách Gia nghe thất Diệp Thần hỏi, lập tức hồi phục tinh thần, sau kinh ngạc nói
“Chủ công quả nhiên không giống với người thường, vận khí trên người chủ công lúc nãy, Gia nhìn không thấu a …”
Diệp thần không khỏi bật cười: “Nhìn thấu hay không thấu thì sao chứ, mấu chốt chính là, ngươi có thể tiên đoán những nguy hiểm đến với ta.”
“Chủ công, Gia hổ thẹn không thể vì chủ công phân ưu giải nạn.” Quách Gia thở dài, khom người nói.
“Phụng Hiếu đã làm rất tốt rồi, nếu không có ngươi, chỉ sợ ta vẫn chưa biết gì, có khi chỉ gặp mới bắt đầu xử lí, nhưng lúc đó cũng đã muộn, chỉ là hiện tại…” Diệp Thần nói tới đây, hai mắt nhíu lại, ánh sáng lạnh chợt loé rồi biến mất.
Không có Quách Gia nhắc nhở, Diệp thần chắc chắn sẽ coi nhẹ nguy hiểm từ các người chơi khác cũng như hành trình tới Lạc Dương.
Chỉ là hiện tại, lòng hắn đã có chút đề phòng.
“Chủ công vẫn là nên cẩn thận một chút.” Quách Gia thở dài, khom người nói.
Diệp thần gật gật đầu, sau đó cười, nói: ‘Đi, đi dạo xung quanh một chút, tìm chỗ ngươi thích, để nhóm nhân công làm phủ để ở.”
“Chủ công, địa phương, đã có rồi đấy.” Quách Gia nghe tới đó, hai mắt sáng ngời, nói.
“Hả? Ngươi chọn chỗ nào?” Diệp Thần sửng sốt, mở miệng hỏi
“Chủ công, chỗ Gia ở đối diện tửu quán, được không?” Quách Gia hưng phấn nói.
Diệp Thần nghe tới đây, dở khóc dở cười liếc Quách Gia một cái, nói:
“Phụng Hiếu thật muốn ở chỗ này ư… nơi này về sau là phố xá sầm uất, Phụng Hiếu chắc chắn muốn ở nơi này? Ngươi thích nơi này, ta hiều, nhưng phu nhân của ngươi thì sao? Nàng chắc sẽ thích chỗ này chứ?”
“Không có chuyện đó, nàng lắm lời, gia hưu nàng, huống chi Gia chưa muốn cưới, càng không phải lo.” Quách Gia bất cần nói.
Diệp Thần sau khi nghe Quách Gia nói, không khỏi sửng sốt, sau cười ha hả, nói: “Lời Phụng Hiếu, chỉ sợ nửa câu sau là lời tâm huyết.”
“Khu khụ… lời Gia nói đều là thật!” Quách gia nghe tới đây, cười mỉa vài tiếng, nói.
Diệp Thần trừng mắt liếc y, nói:
“Nơi này sau sẽ là phố xá sầm uất, người qua lại quá nhiều, không hợp ở, đi tìm chỗ khác đi.
Về chuyện ngươi muốn uống rượu, ta giữ lời lúc trước, chờ chế tạo Bách Hoa Tửu thành công được một nửa, ngươi có thể uống một ngày ba bầu.
Nhưng mà… Phụng Hiếu, dù có tục ta cũng phải nói, nếu ngươi dám uống nhiều, ta sẽ đánh gãy chân ngươi thật đấy.”
Thực ra, Diệp Thần biết Quách Gia chọn xây phủ ở đối diện tửu quán là có ý gì.
Mỗi ngày sau khi uống hết Bách Hoa tửu, mua được thêm thì mua, uống được nhiều hơn thì uống.
Không còn cách nào khác, ai bảo Quách Gia là quỷ rượu chứ.
Quách gia nghe tới đó, mặt nhất thời cứng đờ, u oán nhìn Diệp Thần.
“Phụng Hiếu, ta cũng chỉ vì muốn ngươi khoẻ, ngươi hẳn biết rất rõ, trước khi ta trị liệu tốt cho ngươi, cấm uống nhiều.” Diệp Thần thở dài, sau đó nhìn Quách gia, vô cùng nghiêm túc nói.
Quách gia nghe tới đây, nhất thời sửng sốt, vẻ mặt bình thường quay lại, giống như cảm thấy Diệp thần có ơn sâu dưỡng dục mình vậy…
“Chủ công, bệnh của Gia, chính là ông trời ganh ghét, uống thuốc châm cứu đều không hữu hiệu, hơn nữa…”
Diệp Thần nhướn mày, trực tiếp giơ tay ngắt lời của Quách gia, thấp giọng quát: “Ta nói sống được là sống được, không ai có thể cướp mạng sống của thuộc hạ từ tay ra, kể cả ông trời cũng không được!:
Diệp Thần nói xong, phẩy tay một cái, Hoàn Dương đan xuất hiện trong nháy mắt.
“Đây là…” Quách Gia ngẩn người, hai mắt co rút mãnh liệt, vô cùng khiếp sợ nói.
“Hoàn Dương đan, đây là biện pháp cuối cùng, nếu không tìm được cách trị liệu, thì ta cũng sẽ không để ngươi chết, ngươi chết, ta cũng kéo ngươi về.” Diệp Thần hùng hổ nói.
“Gia có thể đi theo chủ công, đời này không uổng!” Quách Gia không tự chủ được run lẩy bẩy, đứng lên, lớn tiếng nói.
Diệp thần mỉm cười, đúng lúc này, quách gia nói:
“Chủ công, công dụng của Hoàn Dương đan là cải tử hoàn sinh, dù Gia có sống lại nhờ viên đan này, sự đố kị của ông trời vẫn bám theo, chính vì thế, không cần lãng phí loại đan tốt này trên người Gia.”
“Ngươi nói gì, sau khi ngươi sống lại, thiên đố vẫn đi theo ngươi?” Diệp Thần nghe tới đó, mặt biến đổi ngay lập tức, sau đó thấp giọng nói.
“Đúng vậy, thiên đố không ai giải được, dù mưu kế ngất trời, cũng không nghĩ ra biện pháp phá giải.” Quách Gia thở dài, cô đơn nói.
“Không thể nào! Đại đạo năm mươi, Thiên hành bốn chín, thua đi một, chuyện gì cũng có thể giải quyết!” Diệp thần nhíu đầu mày, trầm giọng nói
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương này chưa tới 1k chứ. Buồn!