Lúc này tại một căn phòng bếp bên trong doanh trại của Huyết Tổ lại có hai kẻ lười biếng đang lén lục lọi đồ ăn.
- Bé con à lấy mấy thứ đó làm gì, chúng ta đâu có biết nấu ăn? Ở đây có rất nhiều đồ ăn liền, cứ dùng tạm là được rồi...
Đường Viễn nhìn San San ôm lấy toàn là thực phẩm tươi sống mà nghi hoặc nói. Bé con nghe vậy liền nhăn mũi đáp lại:
- Chú thật là...Người ta biết nấu đó, ai vụng về như chú chứ. Ăn hoài mấy thứ đồ hộp đó không thấy ngán sao.
Nói rồi nàng lại cặm cụi nhặt nhạnh đồ từ trong tủ lạnh ra, đến khi đầy một giỏ lớn mới đắc ý nhìn hắn nói tiếp:
- Trước kia mẹ từng dạy San San làm rất nhiều món đó. Chú còn đứng ngây ra đó làm gì, mau qua xách đồ giúp người ta nào!
Đường Viễn miệng còn đang gặm dở một chiếc bánh mì, nghe nàng nói liền bất ngờ tới nỗi đứng hình như một pho tượng. Phải mất vài giây hắn mới bừng tỉnh lại mà lật đật đi tới phụ giúp nàng, vừa đi vừa nghĩ thầm: "Bảy tuổi đã biết nấu ăn? Có tin nổi không đây, lỡ như bị ngộ độc thì biết cầu cứu ai bây giờ".
San San không thèm quan tâm đến thái độ ngờ vực của hắn. Nàng cởi bỏ chiếc áo choàng đen ra, xắn vội hai tay áo lên rồi nhặt lấy một chiếc tạp dề thành thạo đeo lên người.
Thân hình bé nhỏ của tiểu cô nương bảy tuổi lọt thỏm trong chiếc tạp dề lớn, trông vô cùng ngộ nghĩnh đáng yêu. Nàng luôn chân luôn tay chọn lựa, cắt rửa hết thứ này tới thứ khác.
Quả nhiên rất có phong thái của một người nội trợ đảm đang.
Đường Viễn chỉ biết lúng túng đứng ở một bên nhìn bé con bận rộn, nàng sai vặt cái gì thì liền làm theo cái đó không dám cãi lời.
Một sát thủ như hắn, bảo cầm dao giết người có lẽ còn dễ hơn là thái rau như hiện tai!
Khung cảnh trong căn bếp lúc này tuy có chút kì lạ nhưng lại tràn đầy ấm áp giống như một gia đình nhỏ.
San San đứng ở trên một cái ghế gỗ, vừa chăm chú nấu ăn vừa tỉ mỉ hướng dẫn hắn từng chút từng chút một. Bộ dạng y như một cô vợ bé nhỏ đảm đang.
Đường Viễn đột nhiên nhớ lại ngày hắn còn bé, cha cũng thường xuyên phụ giúp mẹ nấu ăn như vậy, hình như còn không ít lần bị mắng...
- A...! Ai dạy chú thái thịt kiểu đó hả? Trước tiên phải đặt tay như thế này, sau đó thái mỏng như thế này...Đã hiểu chưa nào? Chú đúng là đồ hậu đậu mà!
Đường Viễn bị mắng liền giật mình, khuôn mặt dở khóc dở cười nói:
- Cái này...Có chút khó làm, hay là cứ bỏ hết vào nồi rồi nấu luôn...
- Không được!!! Ai...Thật hết cách với chú mà. Chú qua bên đó ngồi chờ đi, đợi người ta làm xong rồi sẽ cho chú nếm thử.
- Vậy...Vậy nhờ San San làm nốt nhé. Để ta đi kiếm chút đồ uống.
San San nhìn bộ dạng lúng túng của Đường Viễn khi rời đi, không nhịn được mà tủm tỉm cười trộm. Hắn trước giờ vẫn quen bao bọc lấy nàng như một đứa nhỏ không hiểu chuyện, lần này nhất định phải để hắn được mở rộng tầm mắt một chút mới được.
Nghĩ rồi bé con lại tiếp tục bận rộn với mấy món ăn của mình, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ cùng tự tin.
Chẳng mấy chốc, căn phòng bếp đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Đường Viễn ở một bên đã sớm không chịu nổi, cứ cách một lát lại nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt vô cùng ngóng chờ.
San San biết hắn đói bụng vì thế cố gắng làm thật nhanh, bàn tay nhỏ khéo léo xào xào nấu nấu liền một lúc mấy món ăn mà mẹ nàng từng dạy.
Đợi đến khi tất cả đã xong xuôi, nàng khẽ đưa tay lên trán lau mồ hôi một cái rồi quay đầu lại gọi lớn:
- Đã xong rồi! Chú à mau tới dọn cơm!
Đường Viễn ngay lập tức phóng như bay tới, có chút mất kiễn nhẫn thò tay ra nói:
- Ăn được rồi sao? Để ta thử một chút!
"Bộp"
San San bĩu môi đánh nhẹ vào tay hắn rồi hờn dỗi nói:
- Không được! Không cho phép chú ăn vụng. Mau rửa tay rồi dọn ra bàn trước đã!
Đường Viễn thấy vậy đành bất đắc dĩ nghe lời nàng. Ai bảo hắn vụng về, một chút kĩ năng bếp núc cũng không có cơ chứ.
Muốn ăn ngon liền phải tuân lệnh đầu bếp mà thôi!
Thức ăn hai món mặn một món canh nhanh chóng được dọn lên bàn. Đều là những món đơn giản nhưng tràn ngập hương vị quen thuộc của bữa cơm gia đình.
Hai người tuy đã đồng hành cùng nhau một quãng đường dài, thế nhưng đây mới là lần đầu tiên được ăn một bữa cơm nóng hổi như thế này.
Đường Viễn sớm đã quên mới ban nãy hắn còn tỏ ra ái ngại thế nào khi thấy bé con nói muốn nấu ăn. Vừa thưởng thức miếng đầu tiên mắt hắn đã sáng rực lên, quả thực là rất ngon nha!
- Chú à. Thức ăn của San San nấu mùi vị thế nào?
San San chăm chú theo dõi biểu cảm của Đường Viễn, trong lòng lo sợ mấy món này không hợp khẩu vị của hắn.
Đường Viễn nhìn ánh mắt của nàng, khẽ trầm ngâm một chút rồi giả bộ không hài lòng nói:
- Ừm...Có chút không ổn...
- Hả? Không ổn thế nào? Người ta đã nếm rất kĩ rồi đó! - Bé con gấp gáp cầm đũa gắp một miếng thịt lên ăn thử rồi nói - Chỗ nào không ổn chứ, rõ ràng là...
- Rất không ổn. Thức ăn ngon như vậy, sau này nếu không có San San bên cạnh, ta biết tìm ai tới nấu cơm bây giờ?
Đường Viễn cố gắng nhịn cười nói. San San lúc này mới biết mình bị hắn lừa, nắm tay nhỏ liên tiếp đánh lên người hắn mấy cái:
- Chú thật xấu! Chú chuyên lừa người! Lần sau không thèm nấu cho chú ăn nữa!
- Haha, được rồi được rồi, không trêu chọc bé con nữa. Mau ăn đi thôi, lát nữa mọi người trở về thấy đồ ăn ngon như vậy không biết chừng lại giành ăn với chúng ta đó.
Nói xong, Đường Viễn liền không chút kiêng nể mà gắp thức ăn lia lịa, một hơi ăn liên tục năm bát cơm mới thấy hài lòng. San San bụng nhỏ chỉ ăn được một chút, còn lại liền ngồi chống cằm nhìn người kia một mình quét sạch bàn cơm.
"Hì hì. Sau này phải học thêm nhiều món ngon để chinh phục cái dạ dày của chú mới được"
San San vui vẻ thầm nghĩ. Ánh mặt nàng tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn lặng lẽ nhìn hắn.
Cùng Đường Viễn vượt qua hành trình dài như vậy, bao nhiêu khó khăn hiểm nguy đều là một mình hắn gánh vác, che chở cho nàng.
Đây mới là lần đầu tiên nàng cảm nhận được rằng mình hoàn toàn đủ khả năng để chăm sóc lại được cho hắn. Dù chỉ là bữa cơm nho nhỏ, nhưng nhìn hắn ăn ngon miệng như vậy nàng cũng có thêm động lực để vào bếp nha!
- Chú à...
- Hửm?
- Sau này người ta sẽ nấu cơm cho chú mỗi ngày, không để chú phải đói bụng nữa. Được không?
Thanh âm dịu dàng của bé con cất lên, trong lòng Đường Viễn chợt cảm thấy êm ái như được bàn tay nho nhỏ vỗ về. Hắn mỉm cười đưa tay xoa nhẹ lên hai má phấn nộn của nàng rồi gật đầu đáp:
- Được. Đã hứa rồi đấy nhé!