"Như Quỳnh, mau giúp ta dìu nàng ta về Đào Viên điện." Thấy Dung Quý tần vừa đi khuất, Đình Nguyệt Hy vội vàng ra lệnh cho Tống Như Quỳnh dìu cung nữ trên đất đứng dậy.
Cung nữ kia loạng choạng vài cái liền bất tỉnh.
Tống Như Quỳnh vươn tay bắt mạch, hơi nhíu mày nói: "Chủ tử, nàng ta không chỉ bị ngoại thương mà cơ thể cũng nhiễm phải phong hàn, giống như đã quỳ ở đây rất lâu rồi vậy..."
"Mau về thôi!" Đình Nguyệt Hy thấy tình hình cấp bách, liền cùng Tống Như Quỳnh nhanh chóng mang cung nữ kia trở về, nàng cũng không muốn đến Thượng Lâm uyển xem hoa quả nữa, mạng người vẫn quan trọng hơn.
...!
Về đến Đào Viên điện, Tống Như Quỳnh sai người nhanh chóng đi chuẩn bị một thùng nước ấm mang vào trong tẩm điện của Đình Nguyệt Hy, sau đó lại thả vào làn nước trong vắt đang ngút nghi khói không ít dược liệu.
Nước đang trong vắt, lại chuyển sang màu đỏ của mận chín, trên mặt nước có thêm không ít cánh hoa nhài tươi, giúp át đi mùi thuốc quá mức nồng nặc.
Đình Nguyệt Hy ở một bên chậm rãi đem tất cả y phục của cung nữ kia cởi ra, nàng vén lên tay áo rộng, phụ giúp Tống Như Quỳnh để nàng ta vào trong thùng nước thuốc.
Cung nữ trong Đào Viên điện làm việc rất nhanh chóng, mới đó mà đã có thể nhóm xong hai ba lò than ấm áp mang vào trong tẩm điện của Đình Nguyệt Hy.
Tiết trời bên ngoài đang ấm áp, bên trong tẩm điện lại còn đốt than khiến cho nàng bỗng dưng cảm thấy nóng như thiêu đốt, vội vã đem y phục cởi hết ra, chỉ chừa lại một lớp áo lót màu trắng mặc trong cùng, sau đó lại ngồi trên giường, cật lực dùng quạt quạt cho mát.
"Chủ tử, nếu người cảm thấy quá nóng thì nên ra ngoài, đây là phương pháp giải hàn khí bí truyền của Tống gia, người không bị phong hàn sẽ không chịu nổi đâu." Tống Như Quỳnh vẫn như bình thường đem nước ấm vẩy lên người cung nữ kia, trong khi Đình Nguyệt Hy đang nóng nực đến mức sắp thành thịt quay thì Tống Như Quỳnh chẳng có lấy một giọt mồ hôi trên trán.
"Trước đây ta cũng chưa bao giờ thấy ngươi làm như vậy?"
"Chủ tử, từ khi nô tỳ mới sinh ra, thân thể đã vô cùng yếu đuối, tích tụ hàn khí rất nặng, hầu như qua một canh giờ đều phải thực hiện phương pháp này một lần, kiên trì trong suốt sáu tháng mới có thể thuyên giảm." Tống Như Quỳnh cười nói, "Việc đóng kín cửa phòng xông hơi với ba lò than là chuyện rất bình thường, lúc nô tỳ chữa trị là vào mùa hạ, tiết trời cực kì nóng bức, ngoại công lại còn dùng đến tận mười hai cái lò than lớn, so với bây giờ thật sự là nóng hơn rất nhiều..."
Đình Nguyệt Hy nuốt nước bọt, người bất giác rùng mình vài cái, Tống Như Quỳnh quả nhiên không phải là người bình thường mà!
Một tiểu cung nữ theo sự căn dặn của Tống Như Quỳnh liền bưng theo hai bát sứ tiến vào trong tẩm điện, một bát hoa quả tươi ướp lạnh là cho Đình Nguyệt Hy dùng, còn lại là một bát canh gừng còn nghi ngút tỏa ra khói trắng.
Đình Nguyệt Hy ngồi trên giường ăn nho lạnh, đối với phương pháp bí truyền của Tống gia, sư phụ cũng không hề nhắc đến với nàng, nên cũng không giúp đỡ được gì.
Cung nữ ngâm mình trong thùng nước thuốc rốt cuộc cũng đã mở mắt ra được, trên người là tầng tầng lớp lớp mồ hôi bóng loáng, nàng ta nhìn lướt qua xung quanh, đến khi phát hiện Đình Nguyệt Hy đang ngồi trên giường thì thần sắc trở nên kinh hách, "Hiền Dung hoa...!nô tỳ xin tham kiến..."
Bất quá, nàng ta chưa kịp nói xong thì một thìa canh gừng đã được đưa đến bên mép miệng, Tống Như Quỳnh ôn hòa nói: "Ngươi bị nhiễm phong hàn, uống một ít canh gừng trước, sau khi đám cung nữ kia chuẩn bị xong điểm tâm, ngươi liền dùng một ít, ta đi sắc thuốc, sau khi uống xong ngươi tự khắc sẽ khỏi thôi." Song lại quay sang nhìn Đình Nguyệt Hy, "Chủ tử, hiện tại nô tỳ sẽ đến trù phòng sắc một ít thuốc, bây giờ chỉ cần để nàng ta ngâm trong nước thuốc khoảng nửa canh giờ nữa là được, lát nữa cung nữ sẽ vào mang lò than ra ngoài."
Đình Nguyệt Hy gật đầu, nàng chỉ khoác thêm một lớp áo mỏng bên ngoài, tiến đến nhận lấy bát canh gừng trên tay Tống Như Quỳnh, "Ngươi cứ đi sắc thuốc, nàng ta cứ để ta lo cho."
"Vâng." Tống Như Quỳnh cúi người, lui ra khỏi tẩm điện.
Rốt cuộc cũng chỉ còn mỗi Đình Nguyệt Hy và cung nữ kia.
Nàng múc tiếp một thìa canh gừng, nhẹ nhàng thổi qua, sau đó đưa đến môi của cung nữ nọ, thấy đối phương ngoan ngoãn nuốt xuống, nàng cười hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Khởi bẩm Hiền Dung hoa, nô tỳ tên Đàn Diệp Hương, là cung nữ bị đày trong Dịch Đình cục." Đàn Diệp Hương cười khổ, nhìn nàng: "Nô tỳ ngày trước đây là cung nữ ở Thượng Y cục, chuyên may thường phục cho các chủ tử, bao gồm cả Bệ hạ và Thái hậu, chỉ là không may, khi Tổng quản đưa chỉ Khổng Tước quý giá cho nô tỳ để thêu lên y phục của Hoàng hậu nương nương, lại có kẻ trong đêm lấy trộm đi mất, hại nô tỳ bị đày vào Dịch Đình cục."
Đình Nguyệt Hy đút tiếp một thìa canh cho Đàn Diệp Hương, theo như nàng biết thì cung nữ trong Thượng Y cục đều có tay nghề rất tốt, "Tại sao ngươi lại vào cung làm cung nữ? Nếu như tài nghệ của ngươi đã tốt như vậy, ở bên ngoài chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?"
"Hiền Dung hoa có điều không biết, nô tỳ xuất thân nữ tử dân gian, phụ thân là tiều phu đốn củi, mẫu thân đau ốm liên miên không có tiền chạy chữa, vì mưu sinh, vì cần tiền, nô tỳ không còn cách nào khác đành ghi danh nhập cung làm cung nữ, không lo ăn lo mặc, mỗi tháng cũng có thể nhờ người quen gửi chút ngân lượng về cho phụ mẫu nơi quê nghèo, xem như rất tốt rồi..." Nói đến đây, Đàn Diệp Hương nức nở khóc, "Nhưng bây giờ nô tỳ lại là cung nữ trực thuộc Dịch Đình cục, đừng nói là ngân lượng, ngay cả cơm cũng ít đến thảm thương, mẫu thân của nô tỳ không có tiền chạy chữa, sẽ không cầm cự nổi mất..."
Đình Nguyệt Hy còn chưa kịp nói gì thì một tiểu cung nữ đã chạy vội vào tẩm điện, quỳ xuống đất nói: "Chủ tử, không hay rồi, Suông ma ma chưởng quản Dịch Đình cục đến chỗ chúng ta đòi người! Tiêu tỷ đang ở bên ngoài đón tiếp bà ta."
"Suông ma ma?" Nếu như nàng nhớ không nhầm thì bà ta là người dưới trướng của Hệ Lã Mai, phục vụ trong cung từ khi tiên đế mới đăng cơ, cũng là một người rất khó đối phó.
"Ngươi trước tiên giúp ta thay y phục, ta sẽ tự đi giải quyết chuyện này." Đình Nguyệt Hy điềm nhiên ra lệnh, tạm thời nàng chưa có bất kì đối sách nào cả, tới đâu thì hay tới đó vậy.
"Hiền Dung hoa..." Đàn Diệp Hương biết Suông ma ma đích xác là đến tìm mình, "Hay là để nô tỳ..."
"Ngươi cứ yên tâm ở đây ngâm nước thuốc trị bệnh, về phía Suông ma ma ta tự có cách của riêng mình." Đình Nguyệt Hy sau khi thay y phục xong, bình tĩnh cài trâm ngọc lên tóc, sau đó liền ra khỏi tẩm điện.
Trong chính điện Đào Viên điện, Tống Như Quỳnh đứng một bên rót trà cho Suông ma ma.
Bà ta liếc xéo Tống Như Quỳnh, "Nhất đẳng cung nữ chưởng sự của Đào Viên điện này là ngươi?"
"Vâng, thưa Suông ma ma." Tống Như Quỳnh cung cung kính kính dâng chén trà nhỏ đến trước mặt bà ta, "Mời ma ma dùng trà."
Suông ma ma khinh khỉnh uống một hớp trà, không uống thì thôi, vừa uống xong đã phun ra đầy thảm nhung lót sàn.
"Ngươi pha cho ta loại trà gì đây hả? Khó uống như vậy!" Bà ta uy phong đem chén trà đặt xuống bàn, âm thanh rất lớn, khiến cho Tống Như Quỳnh cũng phải nhíu chặt mày lộ ra vẻ không vui.
Bỗng từ phía cửa phát ra tiếng thở dài nho nhỏ của nữ tử, "Ai nha, Suông ma ma, bà phun trà ra đầy đất thế này thật rất uổng phí a!"
Suông ma ma nghe thấy tiếng nàng, vội ngoái đầu về phía sau.
Nhìn thấy trên người Đình Nguyệt Hy mặc cung trang phi tử, chắc mẩm nàng chính là Hiền Dung hoa, bà ta đảo mắt, cúi người thỉnh an: "Lão nô Suông Giá Mị chưởng quản Dịch Đình cục xin tham kiến Hiền Dung hoa."
"Miễn lễ." Đình Nguyệt Hy đi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn vết nước loang lỗ trên thảm, rồi lại nhìn bà ta, tỏ ra vẻ tiếc nuối nói: "Suông ma ma, thật đáng tiếc a, đây chính là cống phẩm trà Tuyết Liên Hoa đến từ vùng núi Thiên Sơn của Trung Hoa nha, sứ giả chỉ đưa đến Hoàng cung Thiên Quốc chúng ta đúng năm cân.
Bệ hạ thấy trà ngon, liền ban xuống cho ta một cân, ta trước giờ vẫn không dám dùng đến, hôm nay biết Suông ma ma tới đây, ta mới sai nô tỳ của mình pha trà quý mời bà...!nhưng bà nỡ lòng nào...!nỡ lòng nào đem tấm lòng của Bệ hạ và ta phun hết ra đất cơ chứ?" Dứt lời, nàng liền lấy khăn tay ra lau nước mắt, tỏ ra trân trọng món trà này vô cùng.
Suông ma ma sợ đến thất kinh hồn vía, quả thật trà này rất ngon, tuy rằng đã phun ra nhưng vị thanh mát còn đọng lại trong cổ họng, lành lạnh dịu nhẹ như hoa tuyết rơi, chỉ là bà ta muốn ra uy với Đình Nguyệt Hy, nhưng không ngờ ngược lại làm hại chính mình.
Nếu như có thể, bà ta sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm, lập tức cúi xuống đem số trà vừa phun ra kia liếm sạch.
Tống Như Quỳnh đứng ở một bên, nhỏ giọng nói: "Suông ma ma, trà Tuyết Liên Hoa này từ rất lâu đã nổi tiếng là loại thảo dược quý hiếm bậc nhất của đất nước Trung Hoa.
Vốn dĩ nó nổi tiếng không chỉ vì có rất nhiều công dụng thần kỳ đối với sức khỏe của con người mà còn vì nó chỉ mọc ở những vùng núi cao chót vót, hiểm trở và khắc nghiệt, nên dân gian mới có bốn chữ Thiên Sơn Tuyết Liên, ý chỉ loài hoa chỉ mọc duy nhất trên đỉnh núi ngàn năm phủ tuyết trắng mà thôi." Sau lại tặc lưỡi, "Nô tỳ vâng lệnh chủ tử pha trà cống phẩm quý giá này cho ma ma uống, ấy thế mà bà lại còn phun ra đầy thảm.
Suông ma ma, bà có biết chén trà khi nãy bà dùng có thể mua cả một tòa tửu lâu ngoài thành hay không?"
Hai chủ tử bọn họ kẻ xướng người họa, khiến cho Suông ma ma sợ tới mức run lẩy bẩy quỳ rạp xuống đất, dập đầu tạ lỗi với Đình Nguyệt Hy: "Xin Hiền Dung hoa tha mạng, nhà lão nô trên có mẫu thân đã hơn trăm tuổi, dưới có con nhỏ còn chưa cai sữa, xin người tha cho cái mạng nhỏ này của lão nô!"
Đình Nguyệt Hy giật giật khóe môi, nhìn sao thì vị ma ma này cũng đã ở tuổi ngũ tuần rồi, còn có thể có con nhỏ chưa cai sữa hay sao?
Nàng tin mới là chuyện lạ đó!
"Suông ma ma, bà trước tiên đứng lên đã...!Nếu như bà muốn ta không truy cứu chuyện này...!chi bằng..." Đình Nguyệt Hy chợt kéo dài giọng, vẻ nghiêm túc đem ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, "...chúng ta song phương trao đổi điều kiện, bà thấy thế nào?"
"Hiền Dung hoa nói là điều kiện sao?" Suông ma ma ngờ vực nhìn nàng.
"Phải, là điều kiện!" Đình Nguyệt Hy sảng khoái gật đầu, "Rất đơn giản, ta muốn cung nữa tên Đàn Diệp Hương kia, đổi lại...!ta sẽ xem như bà chẳng làm việc gì phạm thượng ở tại Đào Viên điện này."
Suông ma ma khó xử: "Nhưng...!Hiền Dung hoa, ả tiện tỳ đó...!đang phải chịu phạt...!e rằng..."
Đình Nguyệt Hy nhìn sắc mặt của bà ta, cười lạnh, "Nếu tâm của Suông ma ma đã vững như bàn thạch, vậy thì ta cũng không tiện ép buộc bà nữa, Như Quỳnh, ngươi vào trong đưa cung nữ kia ra đây trả lại cho Suông ma ma, sau đó thì thay ta tiễn bọn họ về đi." Nối đoạn, nàng đứng dậy, cất bước tiến về phía cửa, môi mấp máy nói ra một câu: "Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại đi xông vào..."
"Khoan đã!" Suông ma ma đứng phắt dậy, cắn răng nói: "Nếu Hiền Dung hoa đã có ý muốn giữ Đàn Diệp Hương kia ở lại, lão nô đương nhiên không dám từ chối..."
Đình Nguyệt Hy chỉ "Ồ" một tiếng, sau đó cười nói: "Suông ma ma quả nhiên hiểu ý tứ của ta." Đoạn liếc mắt nhìn bà ta, "Dịch Đình cục công việc rất nhiều, bà nên trở về sớm thì hơn.
Như Quỳnh, thay ta tiễn Suông ma ma đi."
Suông ma ma hơi khom lưng nói: "Lão nô xin phép cáo lui."
Cũng không chờ Tống Như Quỳnh tiễn ra cổng đã đi liền một mạch, giống như sau lưng có kẻ nào đó đang đuổi theo, bước chân mỗi lúc càng trở nên gấp gáp.
Hết chương 67..
Danh Sách Chương: