Yến Tri Diệu run sợ cúi thấp đầu, "Bệ hạ, chuyện này phụ thân cũng chưa từng nói qua với thần thiếp..."
Một tú nữ bước vào trong điện chính Huy Lầu các.
Lúc trước tại Ngự Hoa viên thì ngang ngược bất đồng, giờ phút này ả ta thu liễm lại sự sắc sảo đó mà bày ra cho người ngoài xem một mặt xinh đẹp nhất của mình – dáng dấp tao nhã.
Nếu luận về dung mạo, Yến Nhàn Thu tất nhiên là không sánh bằng các vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương tại đây, nhưng tư thế bước đi của ả thập phần nhẹ nhàng điệu đà, phong tình lả lơi, tự như một con rắn nước đang uốn éo trườn bò.
Vừa nhìn thấy dung mạo nam nhân ngồi ở ngự án,Yến Nhàn Thu đã đỏ mặt thẹn thùng, quỳ gối thi lễ: "Nô tỳ là Nhị nữ nhi dòng thứ nữ Yến Nhàn Thu của quốc trượng Yến Mạnh Hãn xin ra mắt Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, các vị nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Mà các phi tần khác vừa nghe Yến Nhàn Thu yểu điệu cất giọng hành lễ, trong đầu liền xuất hiện hai chữ – xà yêu!
Đình Nguyệt Hy đặt quả nho trên tay xuống, nhìn vị tú nữ vừa bước vào, hơi ngạc nhiên một chút, thì ra ả chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Hoàng hậu.
"Ngươi thân là Quốc di(*) của trẫm, tại sao lại đến đây tham gia điện tuyển?" Sở Cửu Khuynh lạnh nhạt nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mặt.
Yến Nhàn Thu thấy hắn hỏi mình như vậy, cũng không biết trả lời như thế nào, đành tìm lý do nói: "Hồi bẩm Bệ hạ, nô tỳ có nghe nói qua Tĩnh tần nương nương và Gia tần nương nương là tỷ muội ruột thịt cũng có thể trở thành phi tần của người...!cho nên..."
"Cho nên ngươi mặc kệ thuần phong mỹ tục đến đây tham gia điện tuyển?" Thái hậu nhìn Yến Nhàn Thu, giọng nói cũng lạnh lẽo đi vài phần, "Ai gia nói cho ngươi biết, Tĩnh tần và Gia tần cách biệt nhau từ khi mới lọt lòng, vào Đông cung làm thị thiếp từ khi Bệ hạ còn chưa đăng cơ, đến khi tiên đế băng hà, chuyện về hai tỷ muội bọn họ được điều tra kĩ lưỡng, khi đó mới vỡ lẽ ra bọn họ là tỷ muội thân sinh, đây là chuyện ngoài ý muốn, chứ không phải đã biết còn phạm sai như ngươi."
Yến Nhàn Thu còn chưa kịp nói thêm câu nào thì Sở Cửu Khuynh đã lạnh lùng ban lệnh: "Người đâu, lôi ra ngoài."
Ả lúc này mới hồi phục tinh thần, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, vừa lăn vừa bò đến trước ngự án, trên gương mặt phong tình tràn đầy nước mắt: "Bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi, xin Bệ hạ khoan dung, xin Bệ hạ khoan dung!" Sau lại hướng sang Yến Tri Diệu liên tục dập đầu, "Tỷ tỷ, cứu muội với! Xin cứu muội với! Cứu muội với!"
Yến Tri Diệu thấy kế hoạch đưa Yến Nhàn Thu vào hậu cung thất bại, cũng có chút không cam lòng, nhưng vẫn hướng hắn nói: "Bệ hạ, muội muội còn nhỏ không biết suy xét thấu đáo, nghe lời đồn thổi nên mới vào cung tham gia điện tuyển, mong Bệ hạ nể tình thần thiếp mà tha cho muội ấy một con đường sống."
Đình Nguyệt Hy nhìn ra nét mặt của Yến Tri Diệu có chút gì đó khác lạ khi nhìn đến Yến Nhàn Thu này, mày đẹp hơi nhíu, nàng cũng thận trọng cất tiếng, "Bệ hạ, người nếu như không thích tú nữ này thì ban thưởng hoa là được rồi, nàng ấy dù sao cũng là nữ nhi nhà quốc trượng, lại còn là muội muội của Hoàng hậu nương nương, nếu cứ như vậy bị trục xuất khỏi cung, nàng ấy về sau còn mặt mũi nào mà xuất giá?"
Sở Cửu Khuynh cũng không ngờ nàng sẽ mở miệng xin tha cho Yến Nhàn Thu
Nhưng Sở Cửu Khuynh là Đế vương, quyền sinh sát nằm ở trong lòng bàn tay, hắn không thể chỉ vì lời nói của một nữ tử mà thay đổi quyết định của mình.
"Đúng vậy a, Bệ hạ! Nô tỳ vào cung dự tuyển, nếu cứ như vậy bị lôi ra ngoài sẽ khiến cho gia tộc hổ thẹn, sau này phải làm sao mà xuất giá đây! Xin người, xin người tha cho nô tỳ đi!"
Nói xong, ả quỳ rạp trên đất, cái trán đông đông dập đầu vang dội, tư thế cầu xin cùng với tiểu cung nữ lúc trước giống nhau như đúc.
Sở Cửu Khuynh chỉ nhìn Đình Nguyệt Hy một cái, sau đó cất tiếng, "Nếu như hôm nay trẫm tha cho ngươi, thì sẽ càng có nhiều người khác ỷ vào việc trẫm nhân từ mà lấn lướt." Hắn đập tay lên bàn, tạo ra một tiếng vang dội, mi tâm nhíu lại, lạnh nhạt nói: "Lôi ra ngoài!"
"Không, không!" Yến Nhàn Thu còn muốn tranh luận gì đó, nhưng hai cánh tay đã bị hai thị vệ phía sau ả giữ chặt lại, đem ả kéo ra ngoài.
"Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi!" Ả dốc sức liều mạng giãy giụa, tê tâm liệt phế khóc lóc kêu gào, "Nô tỳ thật sự biết sai rồi! Thật sự biết sai rồi! Bệ hạ khoan dung! Bệ hạ...!ưm!"
Sợ Yến Nhàn Thu kêu gào khóc la quấy nhiễu thánh giá, thị vệ bên cạnh duỗi bàn tay ra, bụm miệng ả lại, năm ngón tay ngăn chặn thanh âm của ả, cũng ngăn chặn cơ hội biện bạch cuối cùng của Yến Nhàn Thu.
"Ưm...!ưm...!ưm..." Âm thanh nức nở nghẹn ngào cứ như thế dần dần khuất khỏi điện chính Huy Lầu các...!
Đình Nguyệt Hy nhìn theo Yến Nhàn Thu một lát cũng thu hồi ánh mắt, nàng nhìn Sở Cửu Khuynh vẫn lãnh đạm ngồi tại ngự án, cũng không vì việc hắn không nghe lọt tai lời nàng nói để trong lòng, hắn là minh quân, mà đã là minh quân thì không thể nghe theo lời nữ nhân mà phán quyết, nếu như đổi lại, khi nãy hắn nghe lời nàng tha cho Yến Nhàn Thu, chỉ sợ rằng bọn họ lại đồn thổi nói nàng là yêu phi mê hoặc quân tâm, dân chúng sẽ khiển trách hắn là hôn quân vô đạo.
Dù sao Đình Nguyệt Hy cũng chỉ nói cho có lệ mà thôi, nàng căn bản cũng không nhìn lọt mắt Yến Nhàn Thu.
Hôm nay Sở Cửu Khuynh muốn hạ nhuệ khí của Hoàng hậu xuống, cũng sẵn sàng gửi đến Quốc trượng một lời cảnh cáo, xem ra, mọi việc hắn đã chu toàn hết thảy rồi.
...!
Điện tuyển tú nữ kết thúc, năm nay Sở Cửu Khuynh chỉ chọn đúng bốn tú nữ vào cung, so với những năm trước thì ít đến đáng thương.
Đình Nguyệt Hy sau khi nói vài câu cùng Triều Nhã Miên cũng xin phép trở về Phượng Thiên cung.
Chưa đến chiều, ý chỉ sắc phong đã đến Vị Ương uyển rồi.
"Hồi nương nương, ý chỉ sắc phong đã ban rồi." Tống Như Quỳnh đặt tách trà xuống bàn, hướng nàng nói.
Đình Nguyệt Hy đang chăm chú thêu một chiếc hài nho nhỏ, thuận miệng nói: "Nói ra bổn cung nghe thử."
"Hồi nương nương." Tống Như Quỳnh nghiêm túc nói ra tin tức mình nghe được, "Tú nữ Hạ Mộc Nhi nữ nhi của Trung thư tỉnh đại nhân được phong làm Huệ Quý tần; tú nữ Hoà Nữ My, nữ nhi của Môn hạ tỉnh đại nhân, phong làm Minh tần; tú nữ Lâm Thiên Lan nữ nhi của Đại lý tự Tự khanh đại nhân, phong làm Du Tiệp dư; tú nữ Thịnh Huyền Xuân, nữ nhi của Hồng lô tự Thiếu khanh đại nhân phong làm Cẩn Dung hoa."
Đình Nguyệt Hy gật nhẹ đầu, "Huệ Quý tần, Minh tần, Du Tiệp dư, Cẩn Dung hoa, ngày mai lại được xem một màn đấu trí nữa rồi." Nàng nhìn chiếc hài thêu màu đỏ trên tay, hiếm khi vui thích đến mức cười tít mắt lại, "Các nàng ở điện tuyển, không chỉ cầm, kỳ, thi, họa tinh thông, ngay cả dung mạo cũng rất được.".
Truyện Dị Giới
"Nương nương, người mới vào cung, vậy Bệ hạ..." Chẳng phải sẽ triệu tẩm các nàng ấy sao?
"Bệ hạ triệu tẩm ai là quyền của người, bổn cung không quản được." Đình Nguyệt Hy chạm tay vào bụng mình, đôi ngọc lục bảo xinh đẹp phủ lấy một tầng dịu dàng như nước, "Chuyện bổn cung cần làm lúc này là hảo hảo lo cho tiểu hài tử trong bụng, để nó an toàn mở mắt ra nhìn thế gian..."
"Nương nương, người trân trọng tiểu hoàng tử như vậy, nhất định ngài ấy sẽ được lớn lên, sẽ là một hoàng tử tốt." Tống Như Quỳnh tiến đến xoa bóp vai cho nàng.
Nàng vỗ lấy bàn tay gầy trên vai mình, nhẹ giọng nói: "Bổn cung cũng rất mong như thế, nhưng ngươi cũng biết rõ, nơi hậu cung này, muốn hài tử lớn lên trong sự bình an, quả thật là khó hơn lên trời."
Cho dù nàng có hạ sinh hài tử bình an thì đã sao?
Các nàng sẽ để yên cho hài tử của nàng trưởng thành chắc?
Nàng nhất định phải tìm ra cách, nhất định thế!
...!
Ngày hôm sau, các cung phi chia thành các nhóm nhỏ tiến vào trong chính cung Phượng Nghi cung.
Lần lượt ngồi xuống, nghiêm trang không một tiếng động.
Chỉ nghe thấy vài tiếng bước chân nho nhỏ, Yến Tri Diệu đã yên vị ngồi trên phượng ỷ đúc từ vàng ròng nguyên khối.
Các phi tần cuống quýt quỳ xuống thỉnh an, trong miệng đồng thanh nói: "Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!"
Hoàng hậu đầu đội mũ phượng thập phần sắc sảo, thân mặc triều phục màu đỏ vàng có thêu hình phượng hoàng uốn lượn thanh cao, khí độ trầm tĩnh ung dung.
Nàng ta tươi cười nói: "Các vị muội muội đến sớm thật, mau ngồi xuống đi." Nối đoạn liếc nhìn khoảng trống bên cạnh Ôn Thục dung, Hoàng hậu chợt hỏi: "Liễu Thục dung đâu?"
Hồng Nha đứng bên cạnh Hoàng hậu, nhẹ giọng bẩm báo: "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Liễu Thục dung nương nương đêm hôm qua bị nhiễm lạnh, sáng nay đã cho nô tỳ đến đây xin miễn thỉnh an."
"Ừ, lát nữa ngươi thay bổn cung chọn ra ít lễ vật đưa đến Thụy Du cung, Liễu Thục dung bị bệnh, lại còn phải chăm sóc Tứ hoàng tử, quả là khổ cho nàng ấy rồi." Yến Tri Diệu làm ra bộ dáng nhân từ phân phó Hồng Nha đứng bên cạnh.
Lúc này, Lãng Nhạ mới từ cửa lớn tiến vào, phía sau nàng ta là ba vị phi tần vừa mới được sắc phong hôm qua.1
Riêng Cẩn Dung hoa phân vị quá thấp, nên không được phép thỉnh an.
"Các vị nương nương thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Ba nàng ta cuống quýt quỳ xuống thi lễ, "Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!"
"Các vị muội muội miễn lễ." Hoàng hậu tươi cười nói một câu.
Các vị tân phi lần lượt thỉnh an các cung phi phân vị cao hơn mình, khi vừa nhìn đến Đình Nguyệt Hy thì liền thất kinh, rõ ràng trong ngày điện tuyển, bọn họ đã nhìn thấy vị phi tử này, chỉ là hôm qua nhìn nàng mặc triều phục uy nghiêm, nét đẹp của nàng vô cùng bức bách, nhưng khi cởi triều phục ra thay bằng cung trang thêu hoa anh đào xinh đẹp, nàng lại trở nên cực kì nhu hòa trầm ổn, sâu lắng và tinh tế.
"Miễn lễ." Đình Nguyệt Hy chỉ hờ hững nói ra hai chữ như thế, ba vị tiểu chủ trước mặt, Huệ Quý tần lớn hơn thân xác nguyên chủ hai tuổi, Minh tần thì bằng tuổi còn Du Tiệp dư mới có mười lăm, nàng cũng không thể mặt dày gọi các nàng là các vị muội muội giống như Hoàng hậu được.
Du Tiệp dư mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, khóe môi chúm chím cười không khép miệng lại được, nàng ta xưa nay chưa từng nhìn thấy qua mỹ nữ nào xinh đẹp như vậy, nhất thời cao hứng nói một câu: "Hiền Thục nghi nương nương dung mạo hơn người, quốc sắc thiên hương, sang trọng quý phái, thật khiến cho thần thiếp mở rộng tầm mắt."
Giọng nói của Du Tiệp dư này cực kì dễ nghe, thanh thoát như một chú chim sơn ca, ríu ra ríu rít, rất vui tai.
Nhưng câu nàng ta nói ra, lại khiến Đình Nguyệt Hy nhíu chặt mi tâm kiều diễm.
Minh tần quỳ bên cạnh Du Tiệp dư cũng nhận ra không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ngưng đọng, biết vị muội muội nhỏ tuổi này nói năng không biết suy nghĩ, chợt huých nàng ta một cái, ý bảo Du Tiệp dư ngậm miệng lại.
Mà Du Tiệp dư cũng nhận ra được bản thân mình lỡ lời, lập tức thu liễm lại, mím môi cúi thấp đầu.
Đình Nguyệt Hy thấy nét cười trên môi Hoàng hậu nhạt đi vài phần, liền hướng Du Tiệp dư cười nói: "Du muội muội nhầm rồi, tám chữ quốc sắc thiên hương, sang trọng quý phái đó, so với bổn cung thì Hoàng hậu nương nương lại càng hợp hơn." Dứt lời, nàng liền nhìn thẳng về phía Hoàng hậu, nét cười trên môi cũng không hề giảm, "Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thời tiết động kinh thành(**).
So với Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, thì thần thiếp đây chỉ là cỏ dại bên đường, sao dám cả gan đem mình sánh ngang với quốc sắc thiên hương mẫu đơn cơ chứ?"
Yến Tri Diệu lúc này mới gật đầu, khóe môi cũng giữ lại được nụ cười như ban nãy, "Hiền muội muội xưa nay đều khéo ăn khéo nói, câu nào câu nấy đều rất dễ nghe." Song, lại hướng ba vị phi tần mới tiến cung, thân thiện nói: "Ba vị muội muội đều là những người thông minh lanh lợi.
Về sau sống trong cung cùng nhau, phải tận tâm tận lực hầu hạ Bệ hạ, vì hoàng thất mà khai chi tán diệp.
Các muội muội có điều gì còn chưa rõ có thể hỏi các vị tỷ tỷ ở đây."
Ba vị tân phi kia chỉ cúi đầu nói: "Vâng." Sau cũng không dám có thêm một câu một chữ nào nữa cả.
Hoàng hậu tiếp lời, "Hôm nay Trường Thọ cung miễn thỉnh an, các vị muội muội hồi cung nghỉ ngơi đi."
Hết chương 94.
(*) Quốc di: Chị em gái của vợ vua
(**) Hai câu thơ này trích từ bài thơ "Thưởng mẫu đơn" của Lưu Vũ Tích, ý nói chỉ có hoa mẫu đơn mới thật sự là quốc sắc thiên hương, thời gian khi hoa nở kinh động tới khắp cả kinh thành..
Danh Sách Chương: