Đình Nguyệt Hy gọi Tống Như Quỳnh vào phòng, cất giọng phân phó, "Như Quỳnh, ngươi đi điều tra một lát, xem xem hôm nay cung nữ Dịch Đình cục đang làm khổ sai ở đâu?"
"Vâng." Tống Như Quỳnh vâng lệnh, lập tức chạy đi.
Khoảng tầm thời gian uống cạn một chung trà nhỏ, Tống Như Quỳnh đã trở lại, thưa: "Hồi hai vị nương nương, các cung nữ Dịch Đình cục hiện tại đang làm cỏ ở Ngự Hoa viên."
"Ồ" Đình Nguyệt Hy cười nói, "Chuẩn bị thái trượng, bổn cung muốn đến Ngự Hoa viên xem đào đã ra quả hay chưa."
Tống Như Quỳnh ở cạnh Đình Nguyệt Hy cũng đủ lâu, nhất thời hiểu ý của nàng liền lui xuống chuẩn bị kiệu.
"Miên tỷ, nếu như nàng ta thật sự có dã tâm, thì sau vài hôm nữa nhất định sẽ có tin tức." Đình Nguyệt Hy cầm lấy tay Triều Nhã Miên, vỗ nhẹ hai cái như trấn an, sau mới đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp xin phép cáo lui!"
Triều Nhã Miên gật nhẹ đầu, Đình Nguyệt Hy thấy nàng ưng thuận mới bước ra khỏi phòng.
...!
Ngự Hoa viên.
Mặt trời tỏa nhiệt hừng hực, các cung nữ Dịch Đình cục túm tụm nhổ cỏ nóng đến mồ hôi chảy ròng ròng, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, lập tức bị ánh nắng làm bốc hơi khô queo.
Một cung nữ xoa xoa trán đầy mồ hôi, mở lời: "Ai, các người nghe nói gì chưa? Quý phi nương nương bị đặt cách hạ phân vị xuống làm Mai tần rồi, chỉ vì phạt Hiền tần nương nương quỳ thôi đó! Sức ảnh hưởng của sủng phi thật lớn!".
Truyện Mạt Thế
"Im miệng!" Cung nữ bên cạnh cắt ngang lời nàng ta, "Nô tỳ trong cung không được phép nghị luận sau lưng chủ tử! Coi chừng rước họa vào thân đó!"
"Còn có sức nói chuyện phiếm? Làm xong rồi sao?" Thanh âm của Suông ma ma đột ngột chen vào, "Khoan đã...!Đứng lên đứng lên! Tất cả đứng lên, nhường đường cho thái trượng của Hiền tần nương nương!"
Các cung nữ nhao nhao ngừng động tác, nhanh chóng lui về phía sau rồi quỳ xuống, úp mặt sát lên mu bàn tay.
Chỉ có duy nhất một cung nữ đã quên mất lảng tránh, vẫn ngồi chồm hổm trên đất, si ngốc nhìn thái trượng của Đình Nguyệt Hy đang dần dần tiến đến gần.
Tại sao lại là nàng?
Tại sao tiện tỳ Đình Nguyệt Hy đó có thể ngồi trên kiệu dành cho phi tử?
Chát!
Cung nữ kia thấy lưng nóng rát đau đớn, quay đầu nhìn lại, Suông ma ma cầm roi đứng sau lưng, ánh mắt hung ác đáng sợ.
Nàng ta cắn chặt răng, nhất định cứng đầu không chịu lui xuống, đôi mắt hằn đỏ những tia máu rợn người.
"Dừng." Đình Nguyệt Hy cất giọng, thái trượng vì thế cũng dừng lại.
Nàng rũ mắt, vươn tay về phía Tống Như Quỳnh để nàng ta giúp mình xuống kiệu.
Suông ma ma tiến đến, quỳ xuống thỉnh an, "Lão nô xin tham kiến Hiền tần nương nương, Hiền tần nương nương vạn phúc!"
"Ma ma đứng lên đi." Đình Nguyệt Hy dịu dàng cất giọng, thanh âm dễ nghe như tiếng suối chảy róc rách.
"Tạ ơn Hiền tần nương nương!" Suông ma ma cười tươi, vội vàng đứng dậy.
Tức thì, chúng cung nữ xung quanh cũng đồng loạt cất giọng thỉnh an nàng, duy chỉ có một người là không có bất kì động tĩnh gì.
Tiêu Tịnh Lục....!
Tiêu Tịnh Lục dung nhan tiều tụy chợt ngẩng cao đầu nhìn nàng, "Đình-Nguyệt-Hy!"
"Hỗn xược!" Suông ma ma thấy Tiêu Tịnh Lục dám ngang nhiên gọi thẳng kỳ danh của nàng, lập tức dùng roi da quất nàng ta, "Tiện tỳ không biết quy củ! Người đứng trước mặt ngươi là Hiền tần nương nương! Ngươi dám gọi thẳng kỳ danh của nương nương chính là dĩ hạ phạm thượng! Có phải muốn chết lắm rồi không hả?"
Roi da chạm vào da thịt vang lên thanh âm chát chúa vô cùng rợn người, Đình Nguyệt Hy bình tĩnh nhìn Tiêu Tịnh Lục chật vật ở dưới đòn roi của vị ma ma kia, rốt cuộc cảm thấy nàng ta bị đánh cũng đủ rồi, liền nói: "Suông ma ma, người dạy dỗ cung nữ này như thế là được rồi."
Nối đoạn, nàng lại nhìn Tiêu Tịnh Lục, giả vờ ngây thơ nói: "Ngươi là..."
Tiêu Tịnh Lục từ bỏ tất cả tôn nghiêm tiến đến nắm chặt góc cung trang của Đình Nguyệt Hy, "Ta là Tiêu Tịnh Lục, là Lục tỷ tỷ đây! Xin ngươi hãy niệm tình khi xưa chúng ta cùng nhau hầu hạ Tam tiểu thư mà giúp đỡ ta đi! Ta thật sự không chịu nổi cảnh sống ở Dịch Đình cục nữa, ta cầu xin ngươi đó Nguyệt Hy! Ngươi bây giờ đã là phi tần của Bệ hạ, ngươi có thể giúp cho ta mà, phải không?"
Mắt thấy Suông ma ma kia lại muốn giơ roi đánh người, Đình Nguyệt Hy khoát tay ngăn lại, cười lạnh nhìn nàng ta, "Tiêu Tịnh Lục, bây giờ ngươi lâm vào tình cảnh này lại muốn bổn cung cứu giúp ngươi? Nực cười, ngày xưa ngươi từng đối với bổn cung như thế nào, liệu có còn nhớ rõ?"
"Ta...!ta...!ta..." Tiêu Tịnh Lục hốt hoảng dập đầu đến ứa máu cầu xin nàng, "Ngày đó là ta sai, chỉ là khi đó ta đã quá nóng giận, không suy xét thực hư mọi chuyện, nhưng ta cũng đã từng bị Quý phi nương nương vả miệng rồi đày vào Đại lao, ta thật sự biết sai rồi, Nguyệt Hy, làm ơn, xin ngươi hãy giúp đỡ ta, ta cầu xin mươi mà!"
Đình Nguyệt Hy khẽ nhìn sang Suông ma ma đang đứng trước mặt, "Cung nữ này ăn nói quả thật không có tôn ti phép tắc, ma ma, bà hãy dạy dỗ lại nàng ta cho tốt, tiện thể tìm cho nàng ta một công việc nhẹ nhàng hơn là được, dẫu sao...!nàng ta cũng từng là một người tỷ tỷ mà bổn cung kính trọng."
Suông ma ma cúi người cung kính, "Lão nô đã rõ, thưa nương nương!"
Nhận được câu trả lời vừa ý, Đình Nguyệt Hy gật đầu hài lòng, sau đó liền ngồi lại trên thái trượng.
Thái trượng thong dong lướt qua người Tiêu Tịnh Lục, đi qua phía sau nàng ta, sau đó càng lúc càng xa...!
Thấy Đình Nguyệt Hy có ý không muốn giúp mình, trong mắt Tiêu Tịnh Lục, ánh lên tia oán hận, ngay khi thái trượng vừa đi khuất, Suông ma ma lập tức nắm cây roi tới quất nàng ta, nàng ta tuy rằng trong lòng tràn đầy lửa giận nhưng chẳng thể làm được gì, chỉ đành hậm hực tiếp tục nhổ cỏ.
Một ả cung nữ khác tiến đến ngồi cạnh nàng ta, tay thì nhổ cỏ miệng thì nói luyên thuyên: "Này, ngày xưa ngươi cùng Hiền tần nương nương có hiềm khích gì à?"
"Không phải chuyện của ngươi!" Tiêu Tịnh Lục gần như muốn hét lên, nàng ta không thể chịu nổi nữa, lập tức chạy đi.
Cùng lúc ấy, lại bắt gặp Mộc tần đang thưởng hoa trong Ngự Hoa Viên.
"Huyễn Ý, ngươi nói xem, có phải bổn cung đã già, đã xấu, không còn trẻ trung như ả tiện nhân Hiền tần kia, cho nên Bệ hạ mới chán ghét, có đúng không?" Mộc tần trên tay cầm theo một đóa hoa hồng thơm ngát kiều diễm, chỉ tiếc, dung nhan của nàng ta bây giờ chẳng còn được như xưa nữa rồi.
Nàng ta nay đã không còn trẻ trung, thời gian vào cung cũng sớm, nhưng hiện giờ mới chỉ là một chính ngũ phẩm Tần vị, mà dung nhan đã chẳng còn tươi non được như những nữ nhân kiều diễm tựa hoa lúc nào cũng lượn lờ xung quanh nữa.
"Nương nương, xin người đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, người càng buồn lòng, thân thể sẽ càng không ổn." Huyễn Ý đứng bên cạnh Mộc tần, khuyên nhủ nàng ta nghĩ thoáng hơn một chút.
Một tần thở dài một hơi, chán nản đem đóa hoa hồng trong tay ném đi.
"Nương nương, nô tỳ có cách khiến cho người tranh đoạt thánh sủng!" Tiêu Tịnh Lục biết rằng cơ hội của mình đã đến, nàng ta lập tức từ trong bụi cây bước ra.
"Tiện tỳ to gan! Bộ dáng dơ dáy lại dám xuất hiện trước mặt nương nương sao?" Huyễn Ý tiến đến chắn trước mặt Mộc tần, nhưng nàng ta đã gạt tay Huyễn Ý ra, sau đó tiến lại gần Tiêu Tịnh Lục.
"Ngươi...!thật sự có cách sao?" Mộc tần dò xét nhìn Tiêu Tịnh Lục, dường như còn có chút ngờ vực trong lòng.
"Nương nương, nô tỳ cũng rất căm hận Hiền tần, nương nương phải chăng đã nghe qua câu nói: kẻ thù của kẻ thù...!chính là bằng hữu?" Nói xong, nàng ta tiến đến bên cạnh Mộc tần, nhỏ giọng thưa: "Nương nương là người hầu cận bên cạnh Bệ hạ nhiều năm, người chỉ cần truyền tin lâm bệnh nặng, Bệ hạ ắt hẳn sẽ nể tình mà đến thăm người, lúc đó, người chỉ cần quyến rũ Bệ hạ một chút, Bệ hạ chắc chắn sẽ sủng ái người."
Mưu kế này quả thật là nông cạn.
Sở Cửu Khuynh không phải là hôn quân, hắn cũng chưa từng mê đắm trước nữ sắc, lại có thể chỉ vì một nữ nhân đã không còn xuân sắc như Mộc tần này mà từ bỏ chuyện chính sự hay sao?
Nhưng Mộc tần này lại không có suy nghĩ sâu sắc được, dường như nhập cung càng lâu thì não càng ngắn thì phải?
Nàng ta lại đột nhiên nở nụ cười, "Ngươi tên là gì?"
"Hồi bẩm nương nương, nô tỳ tên Tiêu Tịnh Lục." Tiêu Tịnh Lục làm ra vẻ nhu thuận đáp lời.
"Ngươi thông minh như vậy, sau này đến Vinh Yên cung của bổn cung làm việc, Mộc tần này tuyệt không bạc đãi ngươi." Mộc tần cười sảng khoái, giống như mọi muộn phiền khi nãy đều đã xóa sạch.
"Nô tỳ xin tạ ơn Mộc tần nương nương." Khóe môi Tiêu Tịnh Lục bỗng nhếch lên, quả nhiên lại đụng trúng một kẻ không có đầu óc.
Cho nên mới thấy, trong hậu cung, những kẻ ngu dốt thường sẽ là chỗ để cho loại người tiểu nhân như Tiêu Tịnh Lục này lợi dụng.
...!
Long Thần điện.
"Khởi bẩm Bệ hạ, có tấu sớ của Thái úy đại nhân gửi về từ biên quan." Vu Tả dâng đến cho hắn một phong thư.
Sở Cửu Khuynh nhận lấy, đôi mày khẽ nhíu lại, Quan Cảnh Hiên rất hiếm khi gửi tấu sớ về Kinh thành, nếu không phải là chuyện quốc chi đại sự, thì mấy năm trời cũng đừng mong đọc được chữ của Quan Cảnh Hiên.
Khi xem xong tấu sớ trên tay, mi tâm của Sở Cửu Khuynh lúc này càng tăng thêm vài phần phiền muộn.
Biên cương nắng nóng như đổ lửa, so với Kinh thành còn thê thảm hơn nhiều lần, Quan Cảnh Hiên gửi tấu sớ về Bình An Thành, ngoài thông báo tình hình ra thì chính là để xin thêm viện trợ.
"Vu Tả, ngươi thu xếp mọi thứ sao cho chu toàn, một tuần nữa...!trẫm sẽ vi phục xuất tuần." Sở Cửu Khuynh đóng tấu sớ lại, chuyện này e rằng hắn phải tự mình đi xem xét qua một lượt, sẵn tiện mang theo lương thực cứu tế, hắn không muốn trơ mắt ra nhìn lê dân bách tính của mình chịu cảnh lầm than.
Thiên tử như hắn lại chẳng thể làm gì được.
"Bệ hạ, một tuần có phải là quá gấp gáp hay không?" Vu Tả nhận lại tấu sớ, để sang một bên, "Chí ít cũng hãy để một tháng sau hãy lên đường..."
Trời đang vô cùng nắng nóng, đi đường lúc này sẽ rất cực khổ, huống hồ chi hắn còn là Thiên tử, Vu Tả chỉ là sợ hắn không thể chịu nổi khổ cực.
"Có gấp cách mấy cũng không bằng được bách tính của trẫm thiếu lương thực cùng nước uống." Sở Cửu Khuynh dựa lưng về phía sau long ỷ, khẽ nhắm mắt lại, giọng nói lạnh nhạt hờ hững như mây trôi.
Vu Tả thấy hắn như vậy, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Chuyến đi lần này, ít nhất là ba tháng, nhiều nhất hẳn sẽ hơn một năm...!
...!
Gió giật trước lúc bão về.
Nay đã là ngày thứ năm Sở Cửu Khuynh ngủ lại tại Vạn Hoa cung.
Tuy hắn có chút khắc chế khi gần nữ sắc, nhưng dù sủng hạnh hậu cung cũng chưa từng giống như bây giờ liên tục triệu tẩm một người, khiến người khác không khỏi đứng ngồi không yên.
Sáng sớm hôm sau là ngày vi hành xuất tuần, hắn lại không đến chỗ Hoàng hậu mà lại đến chỗ nàng.
"Bệ hạ, người không ngủ được sao?" Đình Nguyệt Hy nhìn hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường, tuy rằng trong đêm tối, nàng không nhìn rõ biểu tình trên gương mặt của Sở Cửu Khuynh nhưng vẫn mơ hồ biết được trong lòng hắn có tâm sự.
"Trẫm làm ái phi thức giấc sao?" Sở Cửu Khuynh nhìn sang nữ tử kiều mị đang nằm bên cạnh, bèn vươn tay vuốt nhẹ mái tóc màu nâu trà của nàng, cảm giác mềm mượt trên tay khiến hắn thư thái vô cùng.
Đình Nguyệt Hy nhu thuận lắc nhẹ đầu, nàng ngồi dậy, nén thắt lưng đau nhức dựa đầu vào vai hắn, "Bệ hạ nếu như thật sự có tâm sự, chi bằng nói ra với thần thiếp, tuy rằng thần thiếp không giúp ích gì, nhưng thần thiếp vẫn có thể cùng người san sẻ."
Nàng biết, bản thân mình nói ra lời này chính là không hợp quy củ, nhưng hắn là phu quân của nàng, nàng cần giúp hắn chia sẻ tâm sự.
Nhìn thấy nét chân thật trong đôi ngọc lục bảo to tròn của đối phương, trái tim Sở Cửu Khuynh thoáng xao xuyến một chút, nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc lỗi nhịp mà thôi, hắn lại mỉm cười vuốt ve làn da non mềm trên má nàng, "Ngày mai trẫm phải vi phục xuất tuần "
Đình Nguyệt Hy tròn mắt, vi phục xuất tuần ư?
Hắn tiếp lời, "Thái úy dâng tấu sớ về hoàng thành, nói rằng biên cương đang phải chịu một đợt nắng nóng chưa từng có trong lịch sử, cây cỏ khô cằn không tài nào sinh sôi, nguồn nước mỗi lúc càng thêm cạn kiệt, bách tính sống trong cảnh lầm than cơ cực, trẫm sẽ mang theo lương thực cùng nước đến đấy tiếp tế."
"Vậy...!Bệ hạ...!khi nào sẽ trở về?" Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy sâu trong đôi mắt màu hổ phách của đối phương tràn ngập nét nhu hòa.
"Nhanh nhất là ba tháng, còn chậm nhất là...!một năm." Sở Cửu Khuynh vỗ về bàn tay nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng xuống, "Trong những tháng ngày này, ở nơi hậu cung, Thái hậu vẫn ở Thiên Vũ tự chưa trở về, nàng phải hết sức thận trọng, làm việc gì cũng phải cẩn thận tỉ mỉ, tránh gây hại đến bản thân."
"Ân, thần thiếp đã rõ rồi." Nàng gật nhẹ đầu, nếu như hắn không nhắc nhở, nàng cũng sẽ nhất mực thận trọng.
Hắn cười nhạt, "Ái phi, trời sắp sáng rồi, nàng nên ngủ lại đi, lát nữa còn phải ra cổng hoàng cung tiễn trẫm."
"Vâng." Đình Nguyệt Hy ngoan ngoãn nằm lại giường, nhắm mắt lại.
Hắn rời giường, buông màn che xuống cho Đình Nguyệt Hy.
Sau khi gọi người vào thay thường phục xong liền ra khỏi tẩm cung của nàng.
...!
Lần này Thiên hoàng vi phục xuất tuần, chúng phi tần trong hậu cung đều đồng loạt đến đưa tiễn, ngay cả các vị Canh y nho nhỏ cũng đến để được một lần chiêm ngưỡng thánh nhan.
Sở Cửu Khuynh thân mặc thường phục hắc sắc ra khỏi cửa cung, nhìn bầu trời xanh trong mơn mởn nhưng ánh mặt trời lại nóng không tài nào chịu nổi, bèn quay lại nhìn chúng phi tần xinh đẹp như một vườn hoa phía sau, nhàn tĩnh nói: "Các nàng tiễn trẫm đến đây là được rồi, ngoài trời nắng nóng, sẽ ảnh hưởng đến thân thể của các nàng."
Hoàng hậu nhu thuận tiến đến bên cạnh hắn, "Bệ hạ lần này vi phục xuất tuần, thật sự không cần thần thiếp theo cùng hầu hạ hay sao?"
Chuyện vi phục xuất tuần này chính là bí mật, đến sáng nay nghe thấy tin tức Sở Cửu Khuynh thân mặc thường phục, cung nhân nườm nượp chuẩn bị mã xa cùng lương thực nước uống, mới biết Sở Cửu Khuynh sẽ đích thân xuất cung đến biên cương một bận.
"Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, trong thời gian trẫm vi phục xuất tuần, nàng cần ở lại trong cung cai quản mọi chuyện, nếu nàng thật sự đi theo trẫm, trẫm sợ nàng sẽ chịu không nổi đường xa nắng nóng."
"Thần thiếp sẽ dốc lòng cai quản mọi chuyện trong cung, Bệ hạ xin hãy yên tâm." Hoàng hậu hơi cúi người, nhu thuận nhất mực cung kính.
Sở Cửu Khuynh gật nhẹ đầu, sau đó lại nhìn đến Đình Nguyệt Hy nhu thuận đứng cùng chúng phi tần, nhẹ cười rồi bước chân lên mã xa.
Mã xa khuất bóng sau cổng thành nguy nga tráng lệ, Hoàng hậu hơi rũ mắt, điềm nhiên nói: "Các vị muội muội, trong khoảng thời gian Bệ hạ không có ở trong Hoàng cung, bổn cung mong các vị muội muội đây hãy an phận thủ thường, tránh gây chuyện hậu cung không yên."
Chúng phi tần phía sau đồng loạt quỳ xuống, "Thần thiếp nhất định tuân theo khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu xoay người lại, ổn trọng nói: "Các muội muội đều đứng lên cả đi, tiết trời nắng nóng, mau hồi cung hết đi."
Nàng ta nói xong cũng mang theo Lãng Nhạ rời đi.
Hết chương 75..
Danh Sách Chương: