Trong KTV, mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trì Nhất Minh đang rất tức giận, cậu đạp trợ lý một cước: "Một đứa con gái cũng không tìm thấy, đồ phế vật."
Cậu giữ chứng minh thư của Khương Tuệ nên tất nhiên không thể đi máy bay, nhưng cô có thể đi đâu chứ?
Tiểu Vi sớm đã có mắt mà rúc vào một góc, vừa rồi cô ta và Trì Nhất Minh cùng nhau khi dễ cô gái kia, khi đó cô ta cho rằng Trì Nhất Minh rất ghét người này, nhưng cô ta tiêu rồi, cái bộ dáng phẫn nộ lại lo âu của Trì Nhất Minh, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trì Nhất Minh đã âm u đưa mắt nhìn cô ta vài lần, Tiểu Vi co rúm lại, rất sợ cậu sẽ tìm mình tính sổ.
Không ai dám trêu vào cậu ta.
Nhưng đến bốn giờ sáng vẫn chưa tìm được người, vẻ mặt của Trì Nhất Minh hiển nhiên đã không còn trấn định.
Mấy người đàn ông sờ sờ mũi: "Trì thiếu, cũng đã trễ thế này, ngài xem..."
Trì Nhất Minh lạnh lùng cười: "Không tìm thấy người, không ai được đi."
Trong lòng mọi người đều mắng thầm, chỉ có thể bất đắc dĩ kêu người giúp cậu ta tìm.
Nhưng mãi cho đến hừng đông, Trì Nhất Minh vẫn không có tin tức của cô.
Tiểu Vi cuộn tròn trên sô pha, ngủ như những người khác.
Cô ta mơ mơ màng màng mở mắt, bị đôi mắt âm u kia làm cho hoảng sợ đến tỉnh ngủ.
"Trì, Trì thiếu."
"Cô ngủ ngon thật."
Sắc mặt Tiểu Vi trắng nhợt: "Em thật sự không chống đỡ nổi." Tất cả mọi người không chịu nổi mới ngủ một lát, chỉ có tên điên Trì Nhất Minh này là không thấy chút buồn ngủ nào.
"Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, bị người ta bắt đi, ăn không đủ no không có chỗ ngủ, tôi sẽ suy xét cho cô ngủ đủ."
Tiểu Vi run rẩy đôi môi, trong lòng cực kỳ hối hận, nếu sớm biết đã không đi xỉ nhục cô gái kia. Lúc ấy cô ta nói rất nhiều lời khó nghe.
Trì Nhất Minh cười cười, ánh mắt lại vẫn lạnh lùng: "Nếu cô ấy tự mình chạy, hại ông đây lo lắng lâu như vậy, tôi làm chết cô ấy."
Tiểu Vi biết người này tính khí bất thường, hiển nhiên dù là thế nào thì cũng không phải là kết quả mà Trì Nhất Minh muốn tiếp nhận.
Trước khi mặt trời ló dạng, Trì Nhất Minh đá trợ lý tỉnh: "Đi."
Trợ lý nhanh chóng bò dậy, những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đầu năm nay ra ngoài hát KTV cũng gặp nguy hiểm, thật là không ai như này.
Nếu bây giờ Khương Tuệ vẫn ổn, Trì Nhất Minh không sợ cô không trở lại, dù sao Khương Thủy Sinh còn đang đợi ở đại viện.
Chẳng qua lần đầu tiên cậu hối hận vì thu di động của cô, dù có muốn uy hiếp Khương Tuệ cũng không nhận được.
Sáng sớm sương mù còn đọng lại chút lạnh lẽo, Trì Nhất Minh nhìn những cửa hàng còn chưa mở cửa, chê cười mà nghĩ, cô có thể đi đâu chứ?
Trì Yếm đã chết từ lâu.
Mặc dù không chết, hiện tại cũng là tang gia chi khuyển[1], có thể cho cô cái gì?
[1] Tang gia chi khuyển: Nguyên ý là chỉ con chó nhà có đám tang. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân.
...
Khương Tuệ cầm cơm sáng mà Trì Yếm cho mình, chớp chớp mắt, cô nhỏ giọng hỏi: "Không phải hôm qua đã nói chúng ta không ăn sao?"
Trên tay cô là bánh bao và sữa đậu nành còn ấm, năm giờ sáng Trì Yếm đã ra ngoài, khi đó cô còn chưa tỉnh.
Đến khi cô tỉnh lại thì anh đã trở về.
Trì Yếm nhàn nhạt nói: "Trong nhà còn chút tiền, ăn sáng đi."
Khương Tuệ đáp một tiếng.
Trì Yếm lừa cô, năm giờ hơn anh đi ra ngoài, giúp bà Tôn ở cuối hẻm Lý Tử dọn đồ. Bà lão đã hoa mắt, không nhận ra anh là chàng trai năm đó cũng từng ở hẻm Lý Tử, chẳng qua tâm tính không tồi, bà lão mở tiệm bán thức ăn sáng, người ở hẻm Lý Tử đều đến chỗ bà mua đồ.
Bà Tôn nói: "Cảm ơn cậu nhóc, hôm nay nếu không có cậu, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tiền này cậu cầm đi, không nhiều lắm, là tâm ý của tôi."
Trì Yếm không nhận, anh chỉ lấy mấy cái bánh bao và một ly sữa đậu nành rồi về nhà.
Bánh bao thịt hấp hơi vừa mềm vừa thơm, có sáu cái trắng trẻo mập mạp.
Khương Tuệ cầm một cái, đặt ở bên môi anh.
Trì Yếm đẩy tay cô ra: "Tôi ăn rồi, em ăn đi."
Cô gái lắc đầu: "Em ăn không hết."
Trì Yếm nói: "Vậy thì để đó đi."
Tính cách anh vốn là như thế, lạnh lùng cứng đầu dầu muối không ăn.
Mấy ngày này vì tấm vé đến đảo Hoành Hà, Khương Tuệ thật sự đã mệt mỏi, nhưng cô biết, Trì Yếm nhất định còn khó khăn hơn cô.
Thấy Trì Yếm đứng dậy muốn đi ra sân, cô sốt ruột, lạch bạch đứng dậy, quỳ gối trên đùi anh.
"Không ăn không được đi."
Trì Yếm sợ cô bị ngã liền đỡ lấy eo cô. Anh nhíu mày: "Động tác gì đây, ai dạy em, ngoan ngoãn ngồi xuống nói chuyện."
Khương Tuệ thấy dáng vẻ nghiêm khắc của anh cũng không sợ, mặt mày mang theo cười, một tay khác nhẹ nhàng xoa mặt người đàn ông: "Anh đã trở lại, thật tốt."
Trì Yếm nói không nên lời.
Có cái gì tốt? Đổi lại là người khác, chắc hẳn đã ghét bỏ anh muốn chết.
Khương Tuệ lại đút cho anh, anh trầm mặc há miệng ăn.
Nói đói cũng không đói lắm, dù cộng hết sóng gió cả đời cũng không nhiều cảm xúc bằng đêm qua.
Mặt trăng nhỏ ở quê nhà đang nhảy nhót trong lòng anh.
Anh nắm cổ tay cô rồi liếc nhìn, dấu vết Trì Nhất Minh trói cô vẫn còn. Vẻ mặt anh nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nặng nề.
Lâu như vậy, anh cũng chưa từng động vào cô một chút, nhưng nhìn xem Trì Nhất Minh rốt cuộc đã làm gì.
Khương Tuệ rút tay về, giấu ở sau lưng: "Thật sự không đau, chỉ là nhìn dọa người chút thôi."
Trì Yếm nói: "Ừm."
Anh dừng một chút: "Nó có tốt với em không?"
Khương Tuệ nói: "Tệ lắm, cậu ta mở phim kinh dị doạ em, không cho em ra ngoài, không cho đi học còn trói em nữa." Cô ôm lấy Trì Yếm, ăn vạ trong lòng anh, sau khi nói sự thật liền bắt đầu giả bộ nói dối, "Cậu ta còn đánh em mắng em, không cho ăn cơm."
Trì Yếm nhíu mày.
Cô gái trong lòng nói: "Muốn Trì Yếm ôm một cái."
Trì Yếm vỗ vỗ cô: "Đi xuống."
Khương Tuệ bị anh đặt lên ghế, Trì Yếm bình tĩnh nói: "Nhất Minh sẽ không đánh mắng em, cũng sẽ không để em nhịn đói."
Mặt cô ửng đỏ, cố tình không phục trừng mắt anh.
Tựa như đang hỏi vì sao anh chắc chắn như vậy.
Trì Yếm liếc nhìn cô một cái, bởi vì chúng tôi đều yêu em.
Nhưng cuối cùng những lời này anh vẫn không nói ra.
Bỏ đi, Trì Yếm không dễ lừa, Khương Tuệ chỉ có thể nói: "Những lời trước đó là thật."
Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ một đêm kia nhìn xe của Trì Yếm và Thủy Dương rời đi mình khổ sở bất lực thế nào.
Cô sợ anh lại bỏ mình lần nữa.
Khương Tuệ nói: "Hôm nay em ra ngoài xem thử, có công việc kiêm chức nào có thể làm không." Hiển nhiên là cô còn nhớ rõ tối qua mình nói sẽ không để anh bị đói.
Trì Yếm: "Ngoan ngoãn đợi đi, tôi không vô dụng đến vậy."
Chuyện mà anh đã hạ quyết tâm, rất ít người có thể dao động.
Trì Yếm nói: "Nhất Minh khẳng định đang tìm em, đừng ra ngoài."
Mèo trắng nhảy lên mái hiên, Trì Yếm quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của cô gái đang dựa vào cạnh cửa nhìn mình, anh dừng một chút: "Em không xuất hiện, chú Khương sẽ không sao, Nhất Minh biết, nếu không liên hệ được, dù có uy hiếp thì em cũng không biết, ngược lại chú Khương ở đó lại an toàn. Qua một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ đưa chú Khương ra."
Dưới lớp sương sớm, trong mắt cô mang theo ánh sáng nho nhỏ lại ôn nhu: "Được", dáng vẻ hoàn toàn tín nhiệm.
Cô nói: "Trì Yếm, anh phải trở về sớm nhé!"
Bước chân Trì Yếm dừng lại: "Ừm."
Khương Tuệ nhìn bóng dáng cao cao của người đàn ông, anh rất ít nói lời âu yếm, đến nay cũng chưa từng nói thích hay yêu cô. Anh trầm mặc, có đôi khi còn cứng nhắc cự tuyệt sự thân mật của cô.
Nhưng Khương Tuệ biết, đời này anh ít nói, nhưng tất cả những thứ có thể cho, anh đều đã cho cô.
Tình yêu của biển sâu thẩm mà dày nặng, có một vài thứ người không nói, cô cũng nên học cách hiểu.
...
Trì Yếm cất bước đi vào nhà của một ông lão.
Anh gõ cửa năm lần, mỗi lần tiết tấu đều không giống nhau. Một ông lão run rẩy mở cửa, đưa một túi ngọc trai lớn cho anh xem, từng viên từng viên mượt mà xinh đẹp, đều là ngọc trai biển tốt nhất.
Ông lão không rõ vì sao anh xuất hiện ở đây, cung kính gật đầu.
Trì Yếm nói: "Đi bán, đổi tiền mặt."
Ông lão không hỏi nguyên do, Trì Yếm kêu bán ông sẽ đem bán.
Nếu Thủy Dương ở đây, chắc hẳn sẽ trừng lớn mắt: Mẹ nó anh điên rồi!
Ông lão rất nhanh liền trở lại, ông ở một tiểu khu cực kỳ cũ xưa, một túi ngọc trai, đổi thành một đống tiền mặt thật dày, ít nhất cũng phải mấy chục vạn.
Trì Yếm cất vào vali xách tay, đi ra ngoài.
Chuyện ông lão biết rất ít, đôi mắt vẩn đục nhìn anh rời đi.
Khương Tuệ ở nhà quét tước những chỗ có thể quét, nước giếng nặng trĩu, cô thở phì phò kéo lên ba bốn thùng.
Gần giữa trưa, Trì Yếm còn chưa trở về.
Trên người cô còn mặc áo lam nhạt và quần jean tối qua, Khương Tuệ cảm thấy, bọn họ sau này, chắc hẳn sẽ có một khoảng thời gian cực kỳ khổ cực. Tựa như Trì Yếm và Trì Nhất Minh trước kia, ăn không đủ no, trốn trốn tránh tránh.
Nhưng cô nhất định phải để Trì Yếm ăn no trước, thậm chí cô thừa dịp trong khoảng thời gian này, cẩn thận nghĩ ngợi có thể đi làm kiêm chức gì đó.
Hơn nữa cô cũng nên cổ vũ Trì Yếm, chớ khinh thiếu niên nghèo, hiện tại nghèo túng một chút cũng không sao, sau này nhất định có thể tốt lên.
Ngay cả khi anh không phải là Trì Yếm tiên sinh làm cả thời đại đều kính trọng của tương lai, mọi người đều không yêu anh, thì vẫn còn có cô yêu anh.
Khương Tuệ suy nghĩ lại những chuyện xưa một lần, Trì Yếm đã trở về.
Anh đeo một cái túi lớn, trong tay còn xách theo một cái vali không quá lớn, Khương Tuệ tò mò nhìn anh.
"Lại đây." Trì Yếm mở túi ra.
Khương Tuệ đưa mắt nhìn ba lô của anh.
Bên trong có một chiếc váy dài mùa thu màu hồng nhạt, cổ áo là một vòng tơ, làn váy còn đính vài chú thỏ con màu trắng, ngoài váy còn có áo khoác giữ ấm, thậm chí còn có vớ mùa thu xứng với váy.
Một bộ quần áo cực kỳ ngoan ngoãn.
Còn có giày da cho nữ và mũ Beret.
Anh còn lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo to khoảng một bàn tay đưa cho cô. Đầy cả một cái cặp đều là đồ mua cho cô.
Khương Tuệ mờ mịt nhìn Trì Yếm.
Cuộc sống gian khổ này không giống như cô nghĩ.
Không phải là anh chỉ có hai bàn tay trắng sao?
Trì Yếm nói: "Thay quần áo xong, tôi dẫn em đổi chỗ ở." Cửa sổ của căn nhà này hỏng rồi, gió sẽ lọt vào trong. Anh sợ cô bị cảm mạo.
Khương Tuệ thay quần áo, thấy Trì Yếm muốn đội mũ cho mình, cô quay đầu đi: "Không lạnh đâu."
Trì Yếm cũng không miễn cưỡng: "Tôi cầm cho em, lạnh thì nói với tôi."
Trì Yếm thu dọn ba lô, dẫn Khương Tuệ ra ngoài. Cô một thân quần áo đáng yêu lại ấm áp, lặng lẽ hỏi Trì Yếm: "Chúng ta có tiền sao?"
Trì Yếm nói: "Ừm."
Nhất định không thể để cô chịu khổ.
Ăn cơm xong, bọn họ đi tới một căn biệt thư nhỏ trong núi.
Căn biệt thự chiếm diện tích không lớn, nhưng đồ vật lại rất đầy đủ.
Trì Yếm không có chìa khóa, anh từ lầu hai bò vào mở cửa sổ rồi mở cửa cho Khương Tuệ vào nhà.
Khương Tuệ khẩn trương hỏi: "Chúng ta xông vào nhà người khác sao?"
Bộ dáng của Trì Yếm thật kiêu ngạo.
Anh trầm mặc: "Của tôi."
Chẳng qua tên đăng ký không phải tên anh, đạo lý thỏ khôn có ba hang anh hiểu rất rõ.
Khương Tuệ rất cao hứng, cô sợ Trì Yếm không gượng dậy nổi nhất, dù sao ai cũng muốn tuổi trẻ tài cao không tự ti. Nhưng thời niên thiếu của Trì Yếm thực sự không tốt.
Buổi tối có một trận mưa, mưa xuân đắt như dầu, khắp nơi tản ra sức sống bừng bừng của mùa xuân.
Trì Yếm đang cầm đọc một tờ báo về đảo Hoành Hà không biết lấy từ nơi nào.
Khương Tuệ vốn đang xem TV.
Trong TV nữ chính hỏi: "Tống Nghị Nhiên, anh có yêu em không?"
Nam chính nói: "Anh yêu em."
Khương Tuệ nhớ tới cái gì đó, dựa vào trên sô pha, chống cằm hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
Anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
"Trì Yếm." Giọng nói của cô mềm mại như kẹo bông gòn, "Anh có yêu em không?"
Ánh mắt anh như khói bụi, lẳng lặng nhìn cô.
"Anh mau nói đi."
Anh không nói yêu hay không yêu, chỉ là dưới sự thúc giục không ngừng của cô, Trì Yếm cúi đầu, nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn xuống khuôn mặt mềm như bông của cô.
Nếu sống, vậy thì yêu em.
Nếu chết, vậy thì không yêu nữa.
Cùng lúc đó, ở đảo Hoành Hà.
Thủy Dương nhìn những bức ảnh chụp ngọc trai, nghiến răng nghiến lợi: "Thật CMN, Boss vì nuôi công chúa nhỏ nhà mình, đến lô ngọc trai kia cũng dám động."
Nếu chỉ có một mình Trì Yếm, chắc chắn sẽ không động vào thứ kia.
Động vào sẽ có nguy cơ bị Nhạc Tam truy đuổi.
Cuộc đào tẩu lần này dễ lắm sao!
Thủy Dương phẫn nộ nói: "Như thể cô ấy ăn ngon mặc ấm còn quý giá hơn mạng của Boss vậy!"
Đái Hữu Vi ở một bên nghe không hiểu sự căm phẫn đầy lòng Thủy Dương, nhưng hắn nhớ rõ cô bé xinh đẹp đã từng thoáng nhìn thấy ở thành phố R.
Lúc nhỏ đã xinh đẹp như vậy.
Khi đó nhắc đến cô, Trì Yếm luôn trầm mặc.