Khi vết thương của Trì Yếm lành đã là giữa tháng năm.
Đầu hạ tới.
Đảo Hoành Hà còn rất nhiều chuyện chưa được dọn sạch, anh bắt đầu xử lý những rắc rối tiếp theo do vấn đề của Nhạc Tam gây ra.
Ngược lại Trì Nhất Minh như đột nhiên yên lặng, nếu không phải biết cậu ta còn chưa rời đi, tất cả mọi người sẽ cho rằng cậu ta đã trở về thành phố S. Sau khi bị tổn thất lớn như vậy, Trì Nhất Minh cũng bắt đầu học cách trưởng thành.
Khi Thủy Dương lại đưa thư mời tới, Trì Yếm không cự tuyệt nữa.
Khương Tuệ cực kỳ nhàm chán, cô không thể trở về trường học, công việc của Trì Yếm cô cũng chưa từng tiếp xúc, cho nên mấy ngày nay cô đều học làm một số chuyện mới mẻ, ví dụ như vẽ tranh sứ, hoặc là học cách trồng hoa với dì giúp việc.
Trạng thái nhàm chán của cô Trì Yếm xem ở trong mắt, Sử Sương Lam cũng nhìn thấy.
Sử Sương Lam nghĩ thầm: Một người phụ nữ và đàn ông không có đề tài chung, dù xinh đẹp cũng sẽ không được lâu dài.
Cô ta tựa như thấy được ánh rạng đông của thắng lợi.
Trì Yếm hỏi Khương Tuệ: "Em muốn ra ngoài chơi không?"
Khương Tuệ mắt sáng rực lên: "Có thể không?"
"Ừm."
"Em muốn ra ngoài."
Trì Yếm kêu người chuẩn bị quần áo cho cô, váy màu hồng kết hợp trắng, trông cực kỳ thục nữ, tinh thần phấn chấn, Khương Tuệ thay đồ xong, Trì Yếm dẫn cô ra ngoài.
"Chúng ta đi chơi ở đâu vậy?" Khương Tuệ rất tò mò, người đàn ông bên cạnh sắc mặt thanh lãnh, nhìn thế nào cũng không dính líu đến bất kỳ hoạt động giải trí nào. Cho dù là bữa tiệc, cũng là quy quy củ củ nói chuyện.
Trì Yếm nhàn nhạt nói: "KTV."
Khương Tuệ sửng sốt.
Ấn tượng của cô với KTV vẫn còn dừng lại ở lần trước Trì Nhất Minh trói cô đem qua đó. Nhưng Trì Yếm không giống như người thích đến KTV chơi.
Trì Yếm không có giải thích nhiều, nhưng lên xe mới phát hiện Đái Hữu Vi và Sử Sương Lam cũng ở đó.
Đái Hữu Vi hưng phấn đến xoa tay: "Tôi bị nhốt ở cái đảo nát kia, đã lâu không có chơi bời một trận, quá kích động."
Sử Sương Lam chủ động xin ra trận làm bạn gái hắn, lúc này trong mắt hiện lên sự châm chọc.
Đoàn người đi đến KTV, Khương Tuệ mới phát hiện, KTV này thế mà lại là cái lần trước.
Lúc phòng mở ra, một đám người đứng bật dậy.
"Trì Yếm tiên sinh tới rồi, mời ngồi mời ngồi."
Trong lúc nhất thời tất cả đều là ân cần mở miệng lấy lòng, ai cũng hiểu được năm đó Nhạc Tam có địa vị gì, có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, người không tiếng động làm Nhạc Tam bị loại trừ khiến cho bọn họ sợ hãi nhưng lại muốn lấy lòng, hôm nay Trì Yếm đồng ý lời mời của bọn họ, mọi người vui sướng lại kinh nghi bất định.
Trì Yếm từ chối các bữa tiệc của doanh nghiệp mà lại tới đây chơi với đám cậu ấm ở trong mắt người khác xem ra không làm việc đàng hoàng, thật đúng là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Nhưng cái loại nịnh hót náo nhiệt này, khi nhìn thấy cô gái mà người đàn ông dẫn đến đã hóa thành một mảnh yên tĩnh.
"Cô là!" Đứng ở tận bên trong góc, người phụ nữ trang điểm tinh xảo nhịn không được la lên kinh hãi.
Khương Tuệ theo giọng nói nhìn qua đó, thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là người phụ nữ ngày đó cố tình sỉ nhục cô, hình như tên là Tiểu Vi.
Tiểu Vi nhìn cô rồi lại nhìn Trì Yếm, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mọi người cũng nhớ lại.
Lần trước Khương Tuệ bị Trì Nhất Minh trói tới đây, tất cả mọi người đều là tâm thái xem náo nhiệt, nhìn khuôn mặt tinh xảo thoát tục kia, đoán thân phận của cô là gì, nhưng lại không có ai giúp cô, bọn họ còn dùng cô để đánh cược.
Khi đó không ai cảm thấy, cô gái bị Trì Nhất Minh tùy tay trói này có chỗ chống lưng.
Không có người bảo vệ cô, cho nên người có thân phận như Tiểu Vi cũng có thể khi dễ cô.
Đêm đó Trì Nhất Minh không cho bọn họ đi, một hai phải tìm cô gái này, cũng làm mọi người ấn tượng khắc sâu.
Trì Yếm nhìn xung quanh một vòng, giọng nói lạnh lùng: "Người đều đủ rồi chứ?"
Rất nhiều người thay đổi sắc mặt, cuối cùng vẫn là Dương Tiêu đáp: "Đủ."
"Đủ rồi thì ngồi xuống."
Một đám phú nhị đại ngày thường làm mưa làm gió ở thành phố R, lúc này lại như là mở họp, ngồi xuống trước sô pha.
Đái Hữu Vi và Sử Sương Lam hoàn toàn choáng váng, không phải đã nói là tới chơi tới high tới ca hát sao? Sao ông chủ lại làm thành bầu không khí chịu tang này vậy.
Khương Tuệ nghiêng đầu nhìn Trì Yếm, hiện tại cô cũng nhận ra, tất cả mọi người ở đây đều là người ở KTV đêm đó.
Trì Yếm không quay đầu, sờ sờ tóc cô rồi dẫn cô ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Mọi người nhìn anh, im như ve sầu mùa đông.
Sắc mặt Tống Địch rất khó coi, hắn thật sự không chịu nổi bầu không khí này, chủ động mở miệng nói: "Trì Yếm tiên sinh, chuyện lúc trước đều là ngoài ý muốn."
Trì Yếm liền nhìn về phía hắn, nới lỏng cà vạt: "Tôi muốn nghe chi tiết."
Dương Tiêu lập tức gật đầu nói tiếp: "Đúng đúng, đều là hiểu lầm, lúc ấy chúng tôi không biết Khương tiểu thư là bạn gái của ngài."
Nhưng bọn hắn cũng không dám đổ tội cho Trì Nhất Minh, dù sao tên biến thái kia còn ở thành phố R. Lỡ như Trì Yếm đi rồi, cậu ta lại tới đây, bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt.
Điều buồn cười nhất chính là, trên màn hình lớn còn đang bật một bản tình ca. Phối hợp với bầu không khí lạnh băng lúc này, Dương Tiêu hận không thể tiến lên tắt nó đi.
Trì Yếm quét mắt nhìn một vòng, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: "Xin lỗi thì không cần, phục vụ."
Phục vụ đi tới, mang theo mấy bình rượu.
Anh yêu cầu, phục vụ lập tức đưa rượu lên.
Trì Yếm nhàn nhạt nói: "Uống đi."
Trong không khí an tĩnh, mọi người đều biết vị tiên sinh này hiện giờ không ai có thể trêu vào, đừng nói là uống rượu mạnh, dù anh lột sạch bọn họ, cũng không có người phản kháng được.
Uống vào mới phát hiện rượu này cay đến đầu lưỡi cũng không thoải mái.
Tay bị anh nắm ở trong lòng bàn tay, lần đầu tiên Khương Tuệ có cảm giác người đàn ông này hiện giờ thực sự có quyền có thế.
Khương Tuệ nắm tay Trì Yếm, trong khi những người khác còn đang uống rượu, cô nhẹ nhàng vuốt ve tay anh.
Trì Yếm hơi hơi phân tâm.
Trong ánh sáng mờ tối, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, đang nhẹ nhàng viết lên lòng bàn tay anh.
- Trì Yếm thật tốt.
Anh cũng lập tức hiểu, nắm lấy bàn tay mềm mại: "Ừm."
Sử Sương Lam cách rất gần, tất nhiên nhìn thấy rõ ràng.
Là một người phụ nữ đi theo Nhạc Tam nhiều năm, tìm mọi cách dỗ đàn ông vui. Cô ta theo bản năng đưa mắt nhìn xuống dưới bàn.
Đôi chân thon dài của người đàn ông được bọc lại dưới lớp quần tây.
Vừa rồi anh còn ngồi thẳng, bây giờ lại bắt chéo chân. Thật đúng là... Giấu đầu lòi đuôi.
Chẳng qua vẻ mặt của anh lạnh lùng, không có một chút khác thường. Những người khác khổ sở uống rượu không phát hiện, cô gái hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh ngồi ở bên cạnh cũng không phát hiện.
Sử Sương Lam cắn răng, vốn dĩ cho rằng Khương Tuệ chỉ là một con nhóc, nào so được với mình, nhưng mẹ nó thế mà lại là một tiểu yêu tinh. Ngây ngô mị hoặc, quyến rũ người ta mà còn không tự biết.
Trì Yếm cũng không định để cô biết.
Anh như là đang nuôi con, cực kỳ kiên nhẫn lại lạnh lùng cấm dục.
Trì Yếm thậm chí còn gọi ly sữa, lấy ống hút để cô chậm rãi uống.
Mọi người uống rượu xong, Trì Yếm đưa mắt nhìn Đái Hữu Vi, hắn dù gì cũng là người đi theo anh phiêu bạc, lập tức liền phản ứng lại, cười tủm tỉm nói: "Mọi người đừng câu nệ như vậy, muốn chơi thế nào thì chơi, đêm nay ông chủ mời khách, mọi người phải chơi hết mình nhé."
Mặc kệ những người khác nghĩ trong lòng thế nào, bây giờ đều sôi nổi trả lời.
Đái Hữu Vi đã quen làm nóng bầu không khí: "Tôi hát một bài nhé?"
Đám Dương Tiêu Tống Địch lập tức nói: "Hoan nghênh giám đốc Đái."
Phía dưới lập tức vỗ tay.
Đái Hữu Vi cầm lấy microphone, chọn bài《 Tóc như tuyết 》, ca khúc này đã lưu hành một đoạn thời gian rất dài.
Ngay khi hắn mở miệng, giọng hát thô dày, loạn nhịp, lực sát thương cường đại, khiến mọi người đều biến đổi sắc mặt, thật sự rất khó nghe.
Trì Yếm nhíu chặt mày, anh nhìn Khương Tuệ, cô gái tựa trán trên vai anh, cười đến bả vai khẽ rung.
Trì Yếm trầm mặc, cảm thấy tiếng hát của Đái Hữu Vi cũng không đến mức khó nhịn như vậy.
Đái Hữu Vi hát xong, Sử Sương Lam cảm thấy lỗ tai sắp bị hắn rống đến điếc.
Mọi người lập tức vỗ tay khen ngợi: "Hay!"
"Giọng hát của giám đốc Đái, thật quá tuyệt vời."
"Có khí thế."
Đám Tiểu Vi cũng vội vàng nói: "Rất êm tai, so với minh tinh đang nổi tiếng cũng không kém."
Thế nên Đái Hữu Vi bước xuống đài, bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ mình thật sự là nhân tài trong giới giải trí sao?
Khương Tuệ trợn mắt há hốc mồm.
Trì Yếm rất bình tĩnh, thật sự là tập mãi thành quen.
Đã từng có một năm, loại nịnh hót này anh cũng nói không ít, vốn là người không giỏi ăn nói, nhưng thế giới này, có đôi khi người ta phải học cúi đầu.
Đái Hữu Vi nói: "Yếm ca, tôi thật sự hát hay đến vậy sao?"
Trì Yếm lạnh lùng nói: "Cút."
Đái Hữu Vi liền hiểu rõ: "..."
Nhưng Đái Hữu Vi làm nóng bầu không khí, mọi người cũng bắt đầu lục tục ca hát chơi trò chơi.
Bọn họ thấy Trì Yếm cũng không khó xử nữa, biết chuyện này xem như tạm thời bỏ qua.
Sử Sương Lam có tâm khoe khoang, cũng đi lên hát một bài, cô ta hát cũng không tệ lắm.
Bạn gái của những người khác phần lớn cũng biết hát, sôi nổi đi hát mấy bài, trình độ cũng không kém.
Trì Yếm không hát, cũng không ai dám kêu anh, nhưng mọi người đều sợ anh sẽ khó chịu nên đã mời chơi bài.
Trì Yếm không cự tuyệt, đưa bài cho Khương Tuệ: "Em chơi đi."
Đám phú nhị đại rất có ánh mắt, nào dám chơi cùng Khương Tuệ, Dương Tiêu lập tức kêu bạn gái Lệ Lệ đi chơi bài.
Hắn kêu Lệ Lệ ngồi trên đùi mình, cười tủm tỉm hôn Lệ Lệ một cái: "Để ý một chút, bạn gái của Trì tiên sinh không biết chơi."
Lệ Lệ hờn dỗi một câu: "Biết rồi."
Những người khác sôi nổi làm theo, ôm bạn gái để chơi bài.
Sử Sương Lam quay đầu lại liền thấy Trì Yếm nhẹ nhàng dựa vào Khương Tuệ, người đàn ông này không ngả ngớn như những người khác, anh dạy cô chơi bài, chỉ thỉnh thoảng lúc cô không biết mà khẽ ngửi hương thơm bên tai cô.
Thật sự là cực kỳ kiên nhẫn.
Cô gái hỏi: "Em có thể ra cái này không?"
Sử Sương Lam đưa mắt nhìn, nghĩ thầm, thiểu năng trí tuệ.
Trì Yếm liếc mắt, nói: "Có thể."
Cô gái liền ném nó ra.
Sử Sương Lam: "..."
Khương Tuệ chơi thật sự rất vui, cô đã rút ra được một số bí quyết nên rất hiếm khi thua, dù đám Lệ Lệ không nhường cũng không thể thắng cô.
Trì Yếm thấy cô vui vẻ: "Tôi đi toilet."
Cô gái gật gật đầu, ở trong mắt Sử Sương Lam giọng nói này có chút làm nũng: "Anh phải nhanh trở lại nha."
Trì Yếm nói: "Ừm, Đái Hữu Vi để ý một chút." Anh cất bước đi ra ngoài.
Tim Sử Sương Lam đập nhanh, trong khoảng thời gian này cô ta đến mặt Trì Yếm cũng không nhìn thấy.
Đối lập với Đái Hữu Vi vừa đứng dậy vừa cười ha ha, Trì Yếm quả thực là hormone bùng nổ.
Cô ta cũng thừa dịp không ai chú ý mà đi theo ra ngoài.
Lúc người đàn ông tháo dây lưng, Sử Sương Lam gõ cửa phòng vệ sinh nam.
Cô ta cũng biết Trì Yếm sẽ không mở, nhưng cô ta có tuyệt chiêu: "Khương Tuệ hình như không thoải mái lắm."
Bên trong dừng một chút, Trì Yếm kéo dây kéo quần lên, giọng nói hơi khàn: "Làm sao vậy?"
Bóng đêm tràn ngập.
Anh nhíu mày mở cửa muốn đi ra ngoài, Sử Sương Lam lập tức liền kéo quần áo của mình xuống.
Trì Yếm vẻ mặt lạnh băng nhìn cô ta.
Sử Sương Lam liếm liếm môi: "Ông chủ, anh xem, cô ta không hiểu chuyện, trong lòng chỉ xem anh như một vị thần không có dục vọng, hy vọng muốn cái gì anh cho cái đó, không hiểu được anh ở tuổi này có nhu cầu sinh lý, cũng sẽ không an ủi anh."
Dưới ánh đèn, bả vai mượt mà của người phụ nữ lộ ra một mảng lớn.
"Tôi biết anh không nỡ động vào cô ta, nhưng hiện tại cô ta không biết, chúng ta có thể..."
Trì Yếm rũ mắt cười, chỉ là nụ cười này không có độ ấm.
Trì Yếm nói: "Cô nói đúng."
Sử Sương Lam giật mình, sau đó không khống chế được nét vui vẻ trên mặt.
Giọng nói của Trì Yếm cực kỳ lạnh lẽo: "Nhưng cô có thể cút, ba giây sau mà không cút, thì cút về đảo Hoành Hà."
Sắc mặt Sử Sương Lam biến đổi, nhưng cô ta biết người đàn ông này không phải hù dọa mình. Hiện tại cô ta thật sự rất sợ về đảo Hoành Hà, quần áo cũng không rảnh che lại, vội vàng chạy ra ngoài.
Trì Yếm rửa mặt rồi trở về phòng.
Cô gái cho anh xem số chip mà mình thắng được, dưới ánh đèn đôi mắt đào hoa ngoan ngoãn giống như lưu li: "Trì Yếm, em thắng rất nhiều, đều cho anh."
Đống này thật sự là cô thắng được bằng bản lĩnh.
Người không thường chơi thật ra nhân khí không tồi.
Trì Yếm cũng cười, tâm liền mềm xuống: "Ừm."
Sử Sương Lam nói, Khương Tuệ xem anh là thần, hy vọng muốn cái gì cho cái đó, hết lần này đến lần khác không hiểu dục vọng của anh.
Nhưng Sử Sương Lam cũng không biết, dù cho Khương Tuệ không hiểu rất nhiều chuyện, không hiểu nhu cầu, cũng không hiểu an ủi anh.
Nhưng tiểu nữ thần này là bảo bối đã ở trong lòng anh từ rất lâu.
Cô là thanh xuân và khao khát của các thiếu niên toàn đại viện.
Loại hỗn đản như Nhất Minh cũng chưa dám tuỳ tiện động vào, tựa như đây là chuyện trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Huống chi là thời niên thiếu mặc dù quái gở, phiêu bạc bên ngoài, đã từng vô số lần nhớ đến cô?
---
《Tóc như tuyết - Jay Chou》