Tháng bảy, bộ phim mới của Cao Quân bắt đầu quay, lúc hắn vào tổ đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người.
Nhưng bởi vì hắn vốn không nói nhiều nên tiếp xúc với ai cũng rất ít.
Tiểu Lâm có chút không quen: "Nếu Khương Tuyết ở đây, chị ấy nhất định sẽ làm quen với các nhân viên công tác." Nói xong câu đó cậu mới ý thức được không ổn, cẩn thận nhìn vẻ mặt Cao Quân.
Sắc mặt của hắn có vài phần tái nhợt, mím môi không nói chuyện.
Tiểu Lâm cực kỳ ảo não, ngậm miệng lại.
Cao Quân nói: "Đừng nhắc đến cô ấy."
"Em biết rồi Cao ca." Tiểu Lâm vội vàng nói.
Cao Quân vẫn đóng phim như thường lệ, tựa như Khương Tuyết có ở đây hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Cho đến khi hắn quay cảnh cứu nữ chính, nhìn thấy bóng dáng một cô gái với mái tóc xoăn dài ở một góc xa, cô đang nói gì đó với nhân viên đoàn phim. Nhân viên công tác kia cười tủm tỉm, dáng vẻ rất cao hứng.
Đạo diễn nhíu mày: "Cắt, Cao Quân, cậu đang làm gì vậy!" Đóng phim có thể thất thần sao? Nữ chính đã ngã trên đất rất lâu rồi.
Tất cả mọi người nhìn Cao Quân, hắn đột nhiên đẩy đám người ra, không màng màn ảnh còn đang quay hắn mà chạy đến góc, giữ bả vai cô gái: "Khương Tuyết, em đã trở lại phải không?"
Cô gái quay đầu lại, một khuôn mặt bình thường xa lạ, kinh ngạc mờ mịt nhìn hắn.
Cả đoàn phim đều có thể nghe thấy.
Cao Quân nhắm mắt, buông lỏng tay: "Xin lỗi."
Tiểu Lâm vội vàng đến hoà giải: "Thật ngại, khoảng thời gian trước Cao ca của chúng tôi bị bệnh, trạng thái không tốt lắm, đạo diễn Trần, để anh ấy nghỉ ngơi một chút được không?"
Cao Quân biết, mình đang bị một loại bệnh.
Có đôi khi sáng sớm hắn tỉnh lại, nhìn ra cửa sổ, Khương Tuyết tựa như ngồi ở kia, da cô trắng như tuyết, trên cổ mảnh khảnh còn có dấu vết mà hắn lưu lại, ôn nhu lại bỡn cợt mà cười với hắn.
Biểu tình của hắn cũng lập tức trở nên ôn nhu, ngồi dậy muốn ôm cô, nhưng trước mắt lại trống không.
Chỉ có sương mai ngưng kết vào buổi sáng sớm mùa hạ, ngoài cửa sổ nửa phần màu trắng.
Có đôi khi là vào buổi hoàng hôn ngập trong hương thơm của hoa sơn chi, hắn thỉnh thoảng lái xe đi ngang qua đầu đường, thấy bóng hình xinh đẹp của một cô gái xách theo máy ảnh. Hắn vội vàng xuống xe đuổi theo, nhưng chỗ đó lại không có ai.
Cao Quân liên tục nói với bản thân là mình không yêu cô, hoặc là nói, không yêu cô đến vậy.
Thế giới này không có ai không thể sống vì thiếu một người nào đó, hắn đứng ở đỉnh của nhân sinh, muốn người phụ nữ nào mà không có. Hà tất phải nhớ thương một Khương Tuyết ngây ngốc, cười nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng thế giới của hắn lại đều là bóng dáng của Khương Tuyết, hắn nhìn ai cũng giống cô. Nhưng mà tàn khốc nhất chính là, ai cũng không phải cô.
Hắn mất cô đã gần nửa năm, cô không trở về nữa.
Cao Quân lại nghĩ tới một số chuyện.
Năm ấy mới ra mắt, hắn quay chương trình ở một ngọn núi tuyết, khi đó tuyết đã rơi được nửa tháng, trong khoảnh khắc cây đổ xuống, thân thể nhanh hơn đầu óc, hắn đẩy Khương Tuyết ra.
Sau đó hắn bị cây đè, Khương Tuyết khóc lóc cứu hắn ra, ngón tay đầm đìa máu tươi, đông lạnh đến sắp chết. Chân hắn bị thương rất nặng, nhưng hắn cõng cô đi rất lâu, đi xuống núi kêu người cứu cô.
Khi đó lòng hắn tràn đầy mờ mịt, vì sao loại người ích kỷ lại lạnh lùng như hắn lại đưa ra lựa chọn như vậy?
Hiện tại hắn đã hiểu.
Nhưng đã quá muộn, cô đã rời khỏi hắn 168 ngày đêm. Cao Quân không cho Tiểu Lâm nhắc đến cô, nhưng thật ra bản thân lại nhớ tất cả.
Cuối tháng tám, tiêu đề của giới giải trí bị một bức thư tình chiếm cứ.
Là Cao Quân tự mình viết thư tình, viết xong hắn liền biến mất.
Người đại diện gọi điện thoại mắng: "Cậu làm gì vậy? Không muốn lăn lộn trong giới nữa sao? Cao Quân, chúng ta lập tức làm công tác quan hệ công chúng, giải quyết chuyện này, cậu thích ai cũng được, nhưng đừng nói ra, không cần thiết phải làm loạn đến ồn ào huyên náo như vậy. Cậu chạy đi đâu, nhanh chóng trở về."
Lúc này Cao Quân đang đứng trên đường ở thành phố R.
Mùa thu tháng chín, lá vàng rơi xuống trên đường. Cao Quân đã từng vô cùng căm hận thành phố này. Hiện giờ trở về, lại cảm thấy trái tim trống rỗng được lấp đầy. Hắn nên trở về từ sớm.
Cao Quân cúi đầu nhìn bình luận trên Weibo một lát.
Vô số người hỏi hắn đối tượng trên thư tình là ai, cũng có những người cực kỳ thương tâm, nói không muốn làm người hâm mộ nữa, còn có người nói hắn thích một người sâu đậm như vậy, cảm thấy lâu nay mình đã bị lừa gạt.
Trong lúc nhất thời antifans xao động, ở trên mạng mắng đến che trời lấp đất.
Cao Quân cười cười không sao, trả lời người đại diện: "Chị Hồng, trước kia cô ấy thích tôi, thư tình bị dán trên báo tường của trường, còn bị xử phạt. Tôi thiếu cô ấy rất nhiều lời thổ lộ, cũng không biết có muộn hay không."
"Chuyện này có thể giống nhau sao? Cậu làm như vậy, toàn thế giới đều biết! Tiền đồ cũng sẽ bị hủy."
Có chỗ nào không giống nhau sao?
Cao Quân chỉ là suy nghĩ, hắn đi qua con đường mà năm đó cô từng đi, cảm nhận sự khổ sở và cô độc của cô, đứng ở mặt đối lập với cả thế giới, có phải hay không, có một ngày cô cũng sẽ thích hắn lần nữa?
Lúc Cao Quân nhìn thấy Khương Tuyết, cô đang chụp ảnh ở studio.
Máy ảnh treo trên cổ, cô nắm tay một cô bé bị sứt môi đang nước mắt lưng tròng, ngồi xổm xuống trước mặt một cậu bé bụ bẫm.
Mẹ của cậu bé là khách quen của studio, cậu nhóc rất hung dữ, đoạt hạt dạ quang của cô bé Nữu Nữu sứt môi, còn một hai phải dùng kẹo để trao đổi.
Nữu Nữu bị sứt môi, trời sinh tự ti, đôi mắt ngập nước không nói lời nào.
Cậu bé thô lỗ nói: "Chị muốn làm gì, tôi đổi với cậu ấy, cậu ấy cũng đã đồng ý rồi."
Khương Tuyết híp mắt cười: "Không đâu, không muốn làm gì cả. Em là tiểu soái ca đáng yêu, chị làm ma thuật cho em nha?"
Cậu bé hoài nghi nhìn cô: "Hừ, tôi không xem."
Nói là không xem, nhưng khi Khương Tuyết mở lòng bàn tay ra, cậu nhóc lại nhịn không được mà lặng lẽ nhìn qua.
Lòng bàn tay của Khương Tuyết có một viên kẹo, cô thổi một cái, lại mở ra, bên trong không có gì.
Cậu bé trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc. Khương Tuyết cười khép bàn tay, lại biến đổi, hai viên kẹo xuất hiện trong lòng bàn tay.
Miệng cậu bé thành chữ O.
Khương Tuyết: "Thấy sao? Chị có thể biến đồ vật thành hai cái, hạt dạ quang biến thành hai cái, mỗi em một cái được không?"
Cậu nhóc động tâm: "Vậy chị biến thành bốn cái, tôi muốn ba cái."
Khương Tuyết nhăn mặt lại, sau đó cười nói: "Được, cho em ba cái."
Cậu nhóc chờ mong đưa hạt dạ quang cho cô.
Khương Tuyết khép bàn tay lại, thổi một cái rồi mở ra, hạt châu không thấy nữa.
Cậu nhóc kích động: "Mau, mau biến thành bốn cái."
Khương Tuyết cười hì hì, giữ mặt cậu nhóc: "Nhóc con, không có bốn cái đâu, một cái cũng không có. Kẹo trả lại cho em, còn nhỏ mà đã cướp đồ của người ta còn xem là có lý đúng không? Ai da, em còn muốn khóc, khóc một tiếng chị cũng biến em đi luôn, có tin không!"
Cậu nhóc ngừng khóc, hoảng sợ nhìn cô, giống như con ngỗng đầu ngắn bị bóp chặt vận mệnh.
Cậu nhóc đỏ mặt chạy đi.
Khương Tuyết cười ha ha, không có một chút tự giác khi bắt nạt trẻ con, cô ôn nhu đeo hạt dạ quang lên cổ Nữu Nữu.
Nữu Nữu mím môi, cười ngượng ngùng, hôn lên má Khương Tuyết: "Cảm ơn chị."
Cao Quân hoảng hồn.
Bên người hắn vô số lần xuất hiện ảo ảnh của cô, nhưng mà chỉ có lần này, thế giới trắng đen biến thành màu sắc rực rỡ. Cô tựa như lúc mới gặp, nghịch ngợm tươi đẹp như tuổi mười sáu, chỉ làm chuyện muốn làm, kiên trì với cuộc sống mà mình muốn.
Mặc dù cách xa như vậy, Cao Quân cũng nhìn thấy, cô thật sự rất vui.
Rời khỏi hắn, đối với cô mà nói, thật ra lại là một chuyện tốt sao?
Cái nhận thức này làm hắn sợ hãi lại khiếp đảm.
Hắn gắt gao cắn răng, chặt đến khoang miệng có mùi tanh, rốt cuộc hắn vẫn luôn không có quá khứ.
...
Khương Tuyết cảm thấy, gần đây luôn có người đi theo mình.
Có đôi khi là vào sáng sớm buồn ngủ mông lung, có đôi khi là vào lúc hoàng hôn cô đón gió đêm về nhà.
Trực giác của Khương Tuyết luôn rất nhanh nhạy, cô quay đầu, cố ý nói: "Có phải là mày không Tiểu Hoàng? Tao chỉ mới cho mày hai khúc xương thôi mà, có cần phải đi theo tao không?" Cô nghĩ thầm, nếu thật sự có người muốn gây rối, cô sẽ úp bao đánh hắn thành đầu chó.
Cao Quân bị cô so sánh thành chó cũng không tức giận, ngược lại đáy mắt lại tản ra ý cười nhàn nhạt.
Cô sinh động như vậy làm hắn có một loại ảo giác. Cô là Khương Tuyết của trước đây, Khương Tuyết yêu Cao Quân sâu đậm mười năm như một ngày.
Khương Tuyết thấy hắn giấu đầu lộ đuôi, âm thầm nghiến răng, cầm cây gậy để trong túi hai ngày nay, xông lên gõ gõ cửa sổ xe.
"Đồ đàn ông đáng khinh, có tin tôi đánh anh không."
Cửa sổ xe hạ xuống, nửa năm không gặp hai người cứ như vậy đột nhiên gặp nhau.
"Khương Tuyết..." Cao Quân không có tránh cây gậy mà cô múa may muốn đánh xuống.
Động tác của Khương Tuyết bỗng nhiên dừng lại, tâm tư của cô xoay chuyển nhanh chóng, ngay sau đó nói: "Ai da thật ngại, sao sắc trời lại lập tức tối đen như vậy, tôi cũng không nhìn thấy anh trông như thế nào. Tạm biệt tôi phải về nhà."
Trong lòng Cao Quân đau xót, hắn mở cửa xe đuổi theo.
Từ sau lưng ôm chặt lấy vòng eo cô: "Tôi yêu..."
Khương Tuyết nháy mắt liền xù lông, cô lớn tiếng kêu: "Cao Quân! Ảnh đế Cao! A a a a a tôi là người hâm mộ của anh, xin hãy ký tên cho tôi."
Những cô gái trong mấy cửa hàng thò đầu ra: "Cao Quân? Cao Quân ở đâu?"
Khương Tuyết đắc ý nhướng mày: "Nếu không buông ra anh sẽ bị phát hiện." Cô chờ đôi tay phía sau buông cô ra.
Nhưng hắn lại càng dùng sức ôm cô chặt hơn.
Người đàn ông thì thầm bên tai cô: "Không sao, em muốn làm gì cũng không sao. Tôi rất nhớ em, thật sự rất nhớ em."
Khương Tuyết phồng má, vô cùng ê răng, lại có chút tức giận với sự thay đổi thất thường của hắn.
Đây là có ý gì? Lúc cô ở đó Cao Quân lựa chọn sự nghiệp mà tổn thương cô. Cô đi rồi, hắn lại cảm thấy cô tốt, vì cô mà không cần sự nghiệp?
Cô trông giống người không biết xấu hổ như vậy sao? Cứ dựa vào một người đàn ông mãi như vậy?
Cô hung hăng dẫm lên chân Cao Quân, hắn kêu lên, nhưng chết cũng không buông tay.
"Có phải anh muốn xong đời hay không? Nếu không chạy sự nghiệp của anh sẽ bị hủy."
Cao Quân thì thầm: "Vậy xong đời đi, nửa năm trước tôi đã xong đời rồi."
Da đầu Khương Tuyết tê dại, cô mím môi: "Từ từ nói chuyện, buông tôi ra, chúng ta trốn trước, sắp có người nhận ra anh rồi."
Người đàn ông hỏi: "Em không đi nữa sao?"
Khương Tuyết nói lung tung: "Không đi không đi."
Cuối cùng hắn cũng buông cô ra, cô dẫn hắn né tránh đám người này.
Theo một ý nghĩa nào đó, người hiểu Cao Quân nhất trên thế giới chính là Khương Tuyết, cô chứng kiến hắn lớn lên, biết sở thích, tất cả tính cách của hắn.
Thứ đáng sợ nhất của người đàn ông này là hắn vô cùng tỉnh táo biết mình muốn cái gì nhất, trước kia là công thành danh toại, hiện tại hắn có thể bỏ tất cả mọi thứ, chỉ muốn cô.
Cô liếc hắn một cái: "Tôi đã chịu khổ rất nhiều, không thể cứ quên như vậy được. Muốn tôi tha thứ cho anh, sớm mai chờ ở dưới nhà tôi, tôi kêu anh làm cái gì anh làm cái đó."
Cao Quân gật đầu: "Được."
...
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cao Quân đã đến chờ dưới nhà Khương Tuyết.
Hắn chưa bao giờ vội vàng lại có tâm tình chua xót như vậy, hắn lặp đi lặp lại những lời sẽ nói với cô, hắn biết cô thích người đẹp, còn chuẩn bị chỉnh chu rồi mới tới.
Trời đã sáng, cô không đi xuống, Cao Quân nói với chính mình, hôm nay là cuối tuần, cô nghỉ ngơi nhiều là chuyện hiển nhiên.
Hắn chờ tới tối.
Ban đêm có một trận mưa to.
Hắn cứng người đứng trong mưa, đến một cử động cũng không dám.
Khương Tuyết nói, hắn chờ cô, cô sẽ tới. Hắn không dám đi, đi rồi cô thật sự sẽ không bao giờ thích hắn thì phải làm sao.
Có người bung dù, chỉ chỉ trỏ trỏ hắn.
Bộ quần áo được chuẩn bị tỉ mỉ bị nước mưa xối ướt, nước mưa theo mái tóc đen chảy xuống.
Cao Quân từng diễn một bộ phim tình cảm trong mưa, khi đó lòng hắn tràn đầy chế giễu, biểu tình rất tốt, nhưng đôi mắt lại chưa từng nhập tâm.
Nhưng mà giờ phút này, mặt hắn không cảm xúc, ánh sáng trong mắt lại vỡ vụn thành từng mảnh.
Cao Quân nỗ lực lừa gạt chính mình, hắn đứng suốt đêm, mùa thu ở thành phố R thật lạnh.
Khương Tuyết rời đi.
Cô lặng lẽ rời đi, giống như trận mưa to sau khi qua đi thì không còn ai nhớ rõ.
Lần đầu tiên Cao Quân cảm nhận sâu sắc được một câu, trong tình yêu ai yêu càng sâu thì người đó sẽ cam nguyện chịu nhục.
Khương Tuyết nghỉ việc, Cao Quân chỉ có thể đi tìm cô khắp nơi.
Hắn không còn cách nào, như chính hắn đã nói, thật ra hắn đã xong đời từ lâu rồi.
Tháng mười, hắn lại lần nữa tìm được cô, Khương Tuyết cắn môi, đưa tay chỉ: "Anh đập hết rượu của ông chủ đi."
Có thể nói đây là một yêu cầu vô lý lại kỳ quái.
Cao Quân không nói gì, đi qua đó đập vỡ hết một giá rượu.
Hắn quay đầu nhìn cô, cô đã đi xa. Mà ông chủ cực kỳ yêu rượu lôi kéo hắn, luôn miệng mắng chửi: "Tôi muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát..."
...
Tháng mười hai, Khương Tuyết mặc đồ cổ trang làm người mẫu.
Cô cầm một chiếc ô giấy bướm đầy màu sắc để quảng cáo. Khi thấy Cao Quân, sắc mặt cô biến đổi.
Hắn thoạt nhìn tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng khi thấy cô, hắn vẫn có thể cười ôn nhu.
Bệnh tâm thần, Khương Tuyết mắng trong lòng.
Cao Quân đến bên cô vài ngày, giống như trước kia cô đã từng đến đoàn phim cùng hắn.
Khương Tuyết không thể nhịn được nữa, ném ô giấy xuống con mương hôi thối: "Nhặt đi!"
Cao Quân an an tĩnh tĩnh nhìn cô, cười: "Được."
Hắn một mình đi xuống, nhặt chiếc ô bị cô vứt lên, trong mắt Cao Quân chậm rãi nổi lên hơi nước, hắn cầm chiếc ô ướt nhẹp nước bẩn, thậm chí không dám ngẩng đầu.
Cao Quân biết, cô nhất định đã rời đi rồi.
...
Đầu xuân năm sau, chiếc máy ảnh của Khương Tuyết không cẩn thận làm rơi hỏng, cô đau lòng muốn chết.
Ngày hôm sau, cô nhận được chuyển phát nhanh, là chiếc máy ảnh y như đúc.
Cao Quân gầy đi rất nhiều, nhưng ánh sáng trong mắt lại không mất.
Khương Tuyết bực bội gãi đầu: "Anh không thể buông tha cho tôi sao? Cả thế giới đều đang đợi anh về đóng phim, anh đuổi theo không mệt, nhưng tôi trốn mệt."
Cao Quân nghẹn giọng nói: "Tôi chỉ là muốn nhìn em một chút, nếu em không thích, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em."
Khương Tuyết lắc đầu: "Anh đừng giả vờ, tôi hiểu anh cho nên không tin anh." Cô nhìn hắn, "Cái dáng vẻ như chó nhà có tang hiện giờ, sao tôi có thể thích anh được, đến sức quyến rũ cơ bản mà anh cũng mất đi."
Cao Quân không nói gì.
Khương Tuyết: "Anh trở về đóng phim đi, làm chính anh, ít nhất tôi còn là người hâm mộ mà thích anh."
Vì thế tháng tư, hắn mua vé máy bay trở về.
"Tôi chủ động rời xa em ba tháng, chờ đến tháng bảy, tôi có thể đến thăm em không?"
Cô ngước mắt khẽ đáp một tiếng, hàm hồ nói: "Được."
Hắn mỉm cười mỹ mãn: "Tôi trở về sẽ mang quả vải cho em."
"Đi đi."
Hắn không dám quay đầu lại, cô đã nói, tháng bảy sẽ chờ hắn.
...
Đến tháng bảy, phim truyền hình của Cao Quân đóng máy.
Hắn mang theo rất nhiều vải trở lại thành phố R.
Mùa ồn ào náo động, nhưng thành phố lại yên ắng.
Cao Quân vẫn không thể tìm được cô.
Đến khi Cao Quân biết tin tức của cô, cô đã đến một hòn đảo khác.
Ngày đó hắn uống rất nhiều rượu, trong lòng ôm một túi vải tỉ mỉ chọn lựa. Trở lại trường cao trung của bọn họ năm đó.
Ngôi trường cũ xưa trải qua vô số mưa gió, kiến trúc vốn đã cũ nát, nhưng năm nay nghe nói có người bỏ vốn sửa chữa nó lại một lần.
Hắn ngừng trước bảng báo tường, nhìn chỗ dán bức thư tình năm đó.
Tựa như thấy cô gái năm ấy nhảy nhót xé thư tình, cực kỳ tức giận.
Hắn đứng bên ngoài đám người, thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng hôm nay nghĩ đến, đó thật sự là khoảng thời gian tốt nhất ở đời này. Tất cả hạnh phúc của anh, gần như đều là cô mang đến.
Có một nữ sinh đi tới, tò mò hỏi hắn: "Anh trông thật giống Cao Quân, anh là Cao Quân mà rất nhiều người đều thích sao?"
"Tôi không phải." Hắn trả lời như vậy.
Phải mất một thời gian dài hắn mới hiểu, hắn không muốn làm đại minh tinh mà rất nhiều người đều thích.
Hắn muốn làm cậu thiếu niên ngồi trong phòng học sau giờ ngọ. Năm ấy gió rất ấm áp, cuộc sống rất thuần túy, thời gian dường như cũng trôi qua ôn nhu lại nhẹ nhàng chậm chạp. Ánh mặt trời chiếu xuống, cô gái bên cạnh nhẹ nhàng chọc chọc hắn.
Cao Quân không kiên nhẫn quay đầu.
Khương Tuyết mỉm cười, nhân lúc giáo viên viết bảng, ngón tay nhanh chóng vẽ một cái trái tim.
Đơn giản, lại nhiệt liệt như vậy.
Thế nên một người đàn ông không hiểu phong tình cũng hiểu đó là có ý gì.
- Tôi rất thích cậu, Cao Quân.
Tôi cũng vậy.
---
Hy: Đây là kết thúc cho phiên ngoại Khương Tuyết X Cao Quân rồi. Vẫn còn một phiên ngoại về cặp chính nữa nhé ~