- Kiều Kiều, sao cậu không nói lại bọn chúng, đám người đó nói lớp chúng ta nhiều quá kìa. Ngay cả người ngoài nghe cũng không lọt tai.
- Yên tâm đi, lớp mình đâu dễ gì có cái biệt danh "tập thể xuất sắc" chứ? Bóng rổ đối với nam sinh lớp mình, là chuyện nhỏ.
- Trước giờ tôi chỉ thấy mấy cậu ấy chơi có vài ván, quả thực không tin tưởng lắm.
- Cậu phải có niềm tin chứ, kìa, ra trận rồi.
Hai lớp kế bên nhau lại xem nhau như nhờ với lửa, đây chính là trò vui để mấy lớp kế bên hóng chuyện. Chỉ là một cuộc đấu nhỏ vậy mà ở khán đài lại rất đông người xem.
Trong lúc chuẩn bị để đấu trận đầu tiên, Bạch Ninh Kiều trong đầu nghĩ ra chuyện gì đó.
- Đợi một chút.
- Bạch Ninh Kiều, muốn ngưng đấu hả? Sợ rồi hả?
- Cậu miệng nhanh hơn não rồi đó, trước khi trận đấu diễn ra tôi có một đề nghị.
- Nói đi.
- Nếu như một trong hai lớp thắng về bóng rổ, lớp thắng có thể yêu cầu bất cứ điều gì cho đội thua, lớp kế bên thấy sao?
Nam sinh trong lớp nhìn nhau rồi thì thầm gì đó, ánh mắt hướng về phía lớp trưởng đang ngồi ở ghế khán đài, thấy cô gật đầu, cậu ta liền đồng ý lời đề nghị.
- Được thôi.
Vài vòng đầu tiên, A2 thắng liên hoàn khiến mọi người vô cùng phấn khích. Nhưng quả thực bọn họ đắc ý hơi sớm rồi.
- Kiều Kiều, thật sự ổn sao?
- Yên tâm đi, không sao đâu. À, cậu xuống căn tin mua mấy chai nước lọc cho các cậu ấy nha.
- Ừm, tôi đi liền đây.
Ở căn tin, sau khi mua khoảng 10 chai nước, Quách Lộ xách một bịch lớn đi đến nhà thi đấu, đột nhiên có một nữ sinh chạy đến như bị chó đuổi đụng trúng người cô, cả hai ngã nhào xuống đất, mấy chai nước theo đó nằm lăn lóc ra bên ngoài.
- Tôi... tôi xin lỗi. Tôi không cố ý, thành thật xin lỗi cậu.
- Không sao, tôi không sao đâu.
- Nhưng mà một số chai nước của cậu bị bể hết rồi, hay để tôi mua đền cho cậu nha.
- Không cần đâu, lát nữa tôi mua là được.
- Sao mà được chứ? Cậu đứng đây đợi tôi nha.
Quách Lộ biết rất rõ, nữ sinh ấy là cô gái vừa mới chuyển đến A2, cũng là học sinh lớp A2. Mà chuyện này vốn không hề trùng hợp.
- Bọn A2 này, rốt cuộc là muốn bày trò gì đây.
Một lát sau, nữ sinh đó cầm theo 4 chai nước đi đến trước mặt Quách Lộ. Giọng điệu rất nhỏ nhẹ và lịch sự, khuôn mặt nhìn một cái thôi đã cho người khác cảm giác chở che bảo vệ.
- Nước của cậu đây.
- Cảm ơn.
- Là lỗi của tôi mà, vậy tôi đi trước đây.
- Được.
Quách Lộ cầm theo nước đi đến chỗ nghỉ ngơi của lớp mình, cô mở nắp thử một chai nước mà nữ sinh kia đưa cho, chợt nhận ra gì đó.
- Lộ Lộ, sao vậy? Biểu cảm mặt cậu là có ý gì vậy?
- Chai nước này hình như có vấn đề rồi.
Nam sinh trong lớp vô tình cầm lấy một chai mà cô gái lúc nãy mua cho, ngay lập tức Quách Lộ cản lại.
- Khoan đã, cậu uống chai khác đi, đừng uống chai đó.
- Sao vậy?
- Cứ nghe lời tôi đi.
Bạch Ninh Kiều không rõ chuyện gì đã xảy ra, cô đi đến gần Quách Lộ, ánh mắt có chút nghiêm trọng.
- Quách Lộ có chuyện gì sao?
- Có một cô gái lớp A2 mới chuyển đến vô tình đụng trúng tôi, mấy chai nước cũng bị bể ra, cậu ấy xin lỗi và đền cho tôi mấy chai nước nhưng mà hình như nắp chai đã bị mở ra rồi. Tôi nghi ngờ 4 chai nước này có vấn đề.
Đội bóng rổ cũng đã nghe hết từ đầu đến cuối, Lưu Doãn vốn tính đã nóng, cậu nghe xong liền tức giận vứt chiếc khăn lau mặt xuống, hùng hổ đi đến bên cạnh lớp A2.
- Lưu Doãn bình tĩnh đi.
- Lưu Doãn.
Trong lớp, một số người ủng hộ việc làm của cậu, một số thì không. Mặc kệ ai ngăn cản, hành động của lớp đối thủ thực sự quá đáng lắm rồi.
- Cẩn thận.
Tên đứng đầu đội bóng rổ vừa quay người đã bị Lưu Doãn cho một cú đấm vào mặt, cậu ta không những không muốn hỏi lý do, ngay sau đó liền đáp trả lại.
Hai lớp dường như phát điên xông thẳng về phía nhau, một số người muốn ngăn cản nhưng cũng không cản được. Cả nam lẫn nữ, cả trai lẫn gái đều tham gia, cuối cùng hai lớp bị đưa đến phòng giám thị.
Lớp trưởng Tề Minh nghỉ học mấy ngày nay nên lớp phó là Bạch Ninh Kiều phải đại diện lớp để xin lỗi A2, đồng thời lớp trưởng A2 cũng đại diện để xin lỗi A1.
Tuy được thầy giám thị và giáo viên chủ nhiệm hai lớp giáo huấn, học sinh trong lớp vẫn không thoát khỏi cảnh bị phạt thê thảm từ trước đến nay.