Người ấy không còn hiện lên trước mặt cô, ngay cả gặp trong mơ cũng rất hiếm, cách tốt nhất là ngắm anh trên những tấm hình mà cả hai chụp chung.
Mọi nơi mà Bạch Ninh Kiều đặt chân đến đều có bóng hình của Khương Triết ở đây, cho dù nơi đó cả hai chưa từng đến cùng nhau nhưng đầu óc của cô đã tự mặc định như vậy.
Cô khuôn mặt không biểu cảm trở về nhà nhưng mới đi đến cửa nhà, Khương Thịnh liền gọi cô tới một nơi, Bạch Ninh Kiều nghi ngờ vì địa chỉ mà anh gửi đến là nơi yên nghỉ của người đã mất.
Bạch Ninh Kiều đặt chân xuống, nơi đây yên tĩnh đến lạ, không khí trong lành và mát mẻ khiến bản thân cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nhìn thấy Khương Thịnh và Vương Tử đang đứng đợi cô, bước chân cô đi về phía họ, nhưng mỗi bước thì nỗi bất an và lo lắng dâng lên ngày càng nhiều.
- Khương Thịnh, Vương Tử gọi tôi đến đây có việc gì không? Lúc đầu tôi còn tưởng hai người cậu gửi nhầm địa chỉ chứ.
Hai đứa em trai của Khương Triết quay người nhìn cô, khuôn mặt cho dù có gượng cười cũng không thể cười nổi. Chuyện này cả hai đã xin phép mẹ của cô nên mới làm như vậy.
Bây giờ đúng là khoảng thời gian thích hợp rồi.
- Bạch Ninh Kiều, cô đi với chúng tôi đến một nơi.
Mọi ngày hai người họ không hề thần thần bí bí như vậy nhưng hôm nay cách nói chuyện của bọn họ có vẻ khác, thái độ nghiêm túc ấy khiến Bạch Ninh Kiều không quen lắm.
Cả ba người dừng chân trước một ngôi mộ, Khương Thịnh mỗi khi nhìn vào khóe mắt đột nhiên rơi xuống những giọt nước mắt yếu đuối.
- Sao lại...?
Bạch Ninh Kiều chưa nói hết câu, coi theo ánh mắt Khương Thịnh và Vương Tử nhìn vào ngôi mộ trước mắt, người đàn ông ấy, người mà cô hằng mong nhớ tại sao lại nằm ở đây?
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay khẽ chạm vào di ảnh trên bia mộ, khóe mắt đã rơi lệ từ lúc nào không hay. Cả người cô đơ cứng như bức tượng, mỗi một cảm giác xuất hiện trong cơ thể khiến bản thân cô trở nên lạ lẫm.
Cú sốc này làm sao cô có thể chấp nhận được, cô làm rơi bó hoa cúc mà Khương Thịnh nói cô mua rơi xuống đất, ánh mắt lưu luyến và thương cảm nhìn vào di ảnh của anh.
- Anh ấy đã mất được 2 tháng rồi, sau khi bị SF bắt đi, anh ấy đã chống chọi khoảng 10 ngày, trong 10 ngày đó có lẽ anh của em rất đau khổ. Những giây phút cuối đời cũng không được trọn vẹn và vui vẻ, em sợ chuyện này ảnh hưởng đến kì thi của chị nên em và người nhà chưa nói. Em xin lỗi.
Không biết những tên xã hội đen đó đã đối xử với anh ra sao? Đã hành hạ anh như thế nào? Nếu như hành động với anh thật nhẹ nhàng thì có lẽ Khương Triết không ra đi đột ngột như vậy.
Vương Tử nhìn Khương Thịnh, cả hai dường như hiểu ý nhau, đồng loạt rời khỏi đó, họ muốn đến cho anh và cô có không gian riêng với nhau.
Lúc này con người thật của Bạch Ninh Kiều mới bộc lộ rõ ra, cô khóc nấc lên như một đứa trẻ, từ khi không còn gặp Khương Triết, Bạch Ninh Kiều chưa từng khóc lớn như vậy, cô luôn kìm nén và không muốn ai nhìn thấy.
Chỉ ở trước mặt Khương Triết cô mới nhõng nhẽo như một đứa trẻ, chỉ tiếc là sau này sẽ không còn ai dỗ dành cô nữa.
- Khương Triết, chúng ta... chúng ta có thể chia tay, có thể kết hôn với người khác không phải anh hay em, có thể là người lạ cũng được nhưng mà làm ơn... làm ơn đừng âm dương cách biệt có được không? Em cầu xin anh đó, em... em sẽ chết mất, em không chịu đựng được, em sẽ đi theo anh mất.
- ...
- Em đã ngu ngốc lắm có phải không? Em đã ngu ngốc khi không tin tưởng anh, đã nghi ngờ anh và còn chia tay với anh nữa, em thật sự hối hận rồi, anh có thể quay lại với em như trước được không?
Cho dù Bạch Ninh Kiều có hỏi anh hàng trăm câu hỏi thì Khương Triết vẫn không trả lời, một người còn sống và người đã chết làm sao nói chuyện với nhau được chứ.
Từ xa một người đàn ông nét mặt Tây mặc toàn đồ đen đứng gần đó quan sát và chụp lại những gì mình thấy. Anh ta là người của SF, anh ta đang theo dõi để lão đại của mình có thể nắm bắt tin tức chính xác.
👍⬅⬅⬅