- Xin lỗi, lần này chỉ e ta không thể giúp được. Đây là trùng cổ tây vực vốn đã thất truyền. Người hạ cổ cũng chưa chắc đã giải được. Tình trạng này nếu còn kéo dài, chỉ sợ quận chúa sẽ mất mạng.
Bàn tay Dạ Huyền siết chặt thành nắm đấm, sự tối tăm khát máu từ người hắn khiến kẻ khác không tự chủ được mà tránh xa. Thượng Lâm Uyên rất quen thuộc với bộ dạng này, có lẽ sắp tới sẽ là một trận gió tanh mưa máu. Tần Dao là giới hạn cuối cùng của Dạ Huyền, cũng là sự nhân từ duy nhất. Nếu nàng không còn, thiên hạ này sẽ không có thứ gì đủ sức kiềm hãm con quái thú trong người hắn. Thượng Lâm Uyên không muốn sự tăm tối này lập lại lần nữa, chỉ có thể dốc toàn lực:
- Ta từng nghe về Dược Vương Cốc. Đây là nơi hội tụ rất nhiều thần y trong thiên hạ. Nhưng họ không qua lại với người đời, muốn tìm cũng sẽ mất nhiều công sức. Hiện tại ta có thể làm chậm quá trình phát độc của quận chúa, chúng ta nhanh chóng đi tìm cơ may có hi vọng cứu nàng.
Dạ Huyền ngồi xuống bên cạnh Tần Dao, lạnh lùng nói:
- Được, tạm thời cứ làm vậy đi. Việc tìm kiếm giao cho huynh. Dù Vu Đan không có cách giải, chắc chắn cũng sẽ có cách khắc chế độc tố. Ta sẽ dùng bảo tàng thương lượng với Nam Cung Mặc, để hắn nói ra.
Thượng Lâm Uyên không có vẻ gì kinh ngạc khi Dạ Huyền biết đến sự tồn tại của bảo tàng. Thay vào đó hắn có hứng thú với cách làm của Dạ Huyền hơn.
- Ngài định thế nào?
- Đưa cho hắn thứ hắn cần để đổi thứ ta cần không phải là được rồi sao?
Thượng Lâm Uyên nhướn mày, cười nhạt:
- Nếu hắn lừa ngài? Ta dám chắc tên đó trong tay không hề có thứ gì hữu ích.
- Vậy thì chỉ có thể giết thôi. Khiến Vu Đan biến mất vĩnh viễn.
Thượng Lâm Uyên lạnh gáy, đây hoàn toàn không phải là cảnh cáo. Chỉ cần Nam Cung Mặc dám giở trò, thì đất nước hắn sẽ diệt vong.
Thượng Lâm Uyên không muốn tiếp tục đề tài này, lấy lý do đi kê đơn thuốc rồi chuồn mất. Dạ Huyền cũng không chú ý đến hắn, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Tần Dao.
Ba ngày sau, mật hàm của Dạ Huyền đã được đưa đến hoàng thành. Sau khi xem xong nội dung, Dạ Yến Thành liền cho người gọi Thượng Quan Túc Phong đến.
Dạ Yến Thành nói rõ ý của Dạ Huyền, Thượng Quan Túc Phong càng nghe sắc mặt càng thay đổi. Hắn nhìn Dạ Yến Thành, lạnh lùng hỏi:
- Ý của ngài là muốn đem bảo tàng giao cho Nam Cung Mặc để đổi mạng của Tần Dao?
Dạ Yến Thành gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, đây là cách duy nhất có thể làm. So với việc mang đất đai Đại Ấn giao cho Vu Đan, chi bằng đem thứ hắn cần đến thương lượng sẽ có hiệu quả.
Thượng Quan Túc Phong nhíu mày, giận dữ nói:
- Đây là bảo tàng của Bắc Tần, là thứ có thể giúp ta phục quốc. Bây giờ ngài nói đem nó dâng hai tay cho Vu Đan, vậy thỏa thuận ban đầu của ta và ngài không tính nữa sao?
Dạ Yến Thành nhíu mày, không nghĩ Thượng Quan Túc Phong lại nói như vậy. Nếu không có Tần Dao giúp hắn dịch những văn tự kia, thì bản đồ này chẳng qua là thứ vô dụng. Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến bản thân mà bỏ qua sống chết của cô. Dạ Yến Thành cũng bắt đầu sinh khí, nói bằng giọng lạnh nhạt:
- Trẫm nói giúp ngươi thì nhất định sẽ giúp. Nhưng hiện giờ mạng người quan trọng. Ngươi cũng đừng quên nếu không có nàng, hiện giờ e là ngươi đã chết trong tay Nam Cung Mặc từ lâu.
Thượng Quan Túc Phong nghẹn họng, hắn đúng là mang ơn Tần Dao. Nhưng hắn còn sứ mệnh phải hoàn thành, ân nghĩa này chỉ có thể kiếp sau hoàn trả. Hắn quay đầu, phẫn nộ rời khỏi ngự thư phòng. Vì Bắc Tần, hắn tuyệt đối không thể để bảo tàng rơi vào tay Nam Cung Mặc.
Dạ Yến Thành phê duyệt tấu chương đến tận khuya, lúc sắp xong thì Ninh Phúc Hải hoảng hốt chạy vào bẩm báo:
- Bệ hạ, đại sự không hay rồi. Mai Hoa Điện bốc cháy.
Dạ Yến Thành đứng dậy, lo lắng chạy ra bên ngoài. Ninh Phúc Hải cũng nhanh chóng bám theo sau.
Lúc Dạ Yến Thành đến, ngọn lửa đã lớn đến mức lan sang mấy cung điện gần đó. Vân Quý Phi thất thần, đám tỳ nữ và thái y đang vây xung quanh nàng. Dạ Yến Thành toàn thân phát run, nhanh chóng đi qua ôm lấy nàng. Vân Quý Phi thấy hắn đến, lúc này mới khóc lớn:
- Bệ hạ, người cuối cùng cũng đến rồi. Vừa rồi thiếp rất sợ sẽ không gặp người nữa.
Dạ Yến Thành vỗ về nàng, cất giọng trấn an:
- Đừng lo, trẫm đến rồi.
Cung nữ bên cạnh cũng bị dọa, nức nở nói:
- May mà nương nương nói muốn ra ngoài ngắm trăng, nếu không...
Dạ Yến Thành nhìn ngọn lửa bốc cao trước mặt, chỉ hận không thể lột da Thượng Quan Túc Phong. Nếu hắn đoán không nhầm, e là bản đồ bảo tàng đã bị trộm mất. Tên bạch nhãn lang không có nhân tính này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
- Người đâu, truy nã Thượng Quan Túc Phong cho trẫm. Bất luận làm cách nào cũng phải đem hắn về đây.
Thống lĩnh cấm quân đáp một câu, lập tức sai người phong tỏa kinh thành.
Thượng Quan Túc Phong trộm được địa đồ lại không có chỗ đi, chỉ đành chạy đến Cẩm Tú Phường tìm Phụng Chi Lan nhờ giúp đỡ. Nhìn hắn đầu tóc rối bời, y phục xốc xếch. Phụng Chi Lan không khỏi cất giọng chế giễu:
- Mới không gặp một thời gian mà quốc sư thay đổi nhiều quá. Chẳng hay hôm nay đến hàn xá của ta là có gì chỉ giáo?
Thượng Quan Túc Phong chẳng thèm để ý đến thái độ cười trên nỗi đau người khác của Phụng Chi Lan, thẳng thắn nói:
- Ta trở mặt với hoàng đế Đại Ấn, đánh cấp địa đồ nên hiện tại bị truy binh đuổi theo. Cô giúp ta rời khỏi kinh thành, ta nói tung tích của Cao Hùng cho cô biết. Thế nào?
Phụng Chi Lan nhíu mày, đanh giọng:
- Ngươi bây giờ là khâm phạm triều đình còn muốn chạy đến đây liên lụy ta. Ngươi nghĩ ta sẽ bán đứng hoàng đế chỉ để giúp ngươi sao? Ngươi cũng quá đề cao mình rồi đó. Người đâu...
- Khoan đã...
Thượng Quan Túc Phong giơ tay, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ cô không muốn báo thù cho Lâm Thiếu Khanh sao?
Trên gương mặt Phụng Chi Lan thoáng do dự, nàng sống đến hôm nay chính là muốn báo thù cho người mà nàng yêu nhất. Nàng nhất định không thể để mất cơ hội này. Phụng Chi Lan hắng giọng, nhàn nhạt nói:
- Được rồi, ngươi vào trong tắm rửa thay bộ y phục khác đi. Ta bảo nha hoàn nấu gì đó cho ngươi ăn.
Thượng Quan Túc Phong đắc ý, cười nói:
- Xem ra Lâm Thiếu Khanh thật sự rất có trọng lượng trong lòng cô. Không biết là nên vui hay buồn cho hắn.
- Bớt nói nhảm đi.
Thượng Quan Túc Phong ngậm miệng, ngoan ngoãn đi vào bên trong.
Sau bức bình phong, một nam nhân cất tiếng cười trầm thấp.
- Phụng cô nương đúng là rất biết cách diễn kịch.
Phụng Chi Lan bình tĩnh uống trà, cất giọng vô cảm:
- Quá khen, thật không dám nhận. Hiện tại ta đã bắt hắn giúp ngươi, thứ ta cần ngươi cũng nên giao ra rồi chứ?
Người kia không đáp, chỉ đưa cho Phụng Chi Lan một cái cẩm nang rồi rời đi. Phụng Chi Lan cũng không định giữ hắn lại. Chung quy cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Đợi mọi thứ kết thúc, nàng sẽ rời khỏi nơi này. Cái gọi là bằng hữu chi giao chẳng qua chỉ là ảo ảnh.