Từ trong Bảo Hòa Điện, tiếng đổ vỡ không ngừng vọng ra. Các cung nữ thái giám đều quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu, riêng Thanh Ngọc cung nữ cận thân của Thất công chúa thì đang không ngừng khuyên bảo:
- Công chúa, xin công chúa bớt giận. Đây là ý của Thái Hậu, nếu để chuyện này truyền ra ngoài công chúa sẽ bị trừng phạt. Công chúa, nô tỳ xin người…
Thất công chúa đá văng Thanh Ngọc, phẫn nộ nói:
- Bảo ta đến Nam Nhạc hòa thân, đây rõ ràng là muốn ép chết ta mà. Đây mà là ý Thái Hậu ư? Chỉ e là Tần Vương thấy ta không thuận mắt.
- Công chúa đừng nên nói năng lung tung, lời này truyền ra chỉ e cả Bảo Hòa Điện đều gặp họa mất.
Thất công chúa ngồi xuống bàn trà, hừ lạnh:
- Sợ gì chứ? Hắn còn có thể làm gì được ta. Rõ ràng hắn phải cưới Nhạc Linh Lung, bây giờ lại lập mưu để ta gánh vác thay hắn.
Thanh Ngọc sợ mất vía, run rẩy quỳ trên đất. Thất công chúa trước giờ đều cậy sủng sinh kiêu, ở trong cung gây thù chuốc oán khắp nơi. Hiện tại bản thân đã khốn đốn trăm bề mà vẫn chứng nào tật náy.
Bên ngoài tẩm điện, Dạ Huyền vừa hay nghe thấy mấy lời này. Hắn thong thả bước vào, lời nói ra không biết là vui hay giận:
- Thất muội nghĩ oan cho ta rồi, chuyện lần này đều là do Thái Hậu và Phụ hoàng định đoạt. Họ thay muội thích hợp thì chọn muội thôi.
Đám cung nhân nghe thấy lời của Dạ Huyền thì nhanh chóng hành lễ, hận không thể chui xuống đất cho rồi. Thanh Ngọc dù sợ nhưng vẫn không nỡ để chủ tức chịu phạt đành mạo hiểm giải vậy:
- Vương gia thứ tội, công chúa chỉ là nhất thời tức giận mới nói năng linh tinh. Người không phải cố ý vô lễ với Vương gia, xin vương gia rộng lượng.
Dạ Huyền không nhìn Thanh Ngọc, tính khí vị hoàng muội này hắn còn lạ gì nữa. Ích kỷ tự đại, hung ác nhỏ nhen. Còn để nàng ta ở trong cung trước sau gì cũng ươm thành mầm họa. Nam Nhạc đã là nơi tốt nhất rồi, còn không hiểu chuyện mà làm loạn không yên.
Thất công chúa chính là không biết sợ, nàng ta liếc về phía Dạ Huyền cười lạnh:
- Trước đây bị phụ hoàng ghẻ lạnh, ngay đến ngẩng cao đầu cũng không dám. Bây giờ thì hay rồi, còn có thể một tay che trời. Nhưng mà nhị ca, ta khuyên huynh đừng vội đắc ý. Cứ nhìn tấm gương trước mắt của đại ca, dù sao sủng phi hiện tại cũng là người họ Tần chứ không phải họ Lâm.
Dạ Huyền rất nghiêm túc lắng nghe, cũng không lấy làm tức giận:
- Đa tạ thất muội nhắc nhở. Ta tự có chừng mực không để muội phải nhọc lòng. Muội nên lo lắng cho chính mình, dù sao ta tương lai hưng suy thế nào chỉ e muội không nhìn thấy nữa.
- Ngươi…
Thất công chúa giận run lên, hận không thể cùng Dạ Huyền đồng quy vô tận. Chứng kiến ánh mắt căm thù của nàng ta dành cho mình, sắc mặt Dạ Huyền cũng dần lạnh xuống.
- Hoàng muội, ta khuyên muội nên chấp nhận số phận thì hơn. Dù sao gả đi Nam Nhạc làm hoàng hậu còn hơn ở lại đây… ta nói ít mong muội có thể hiểu nhiều…
Thất công chúa cắn môi, nàng ta gây thù chuốc oán với Dạ Huyền nhiều năm. Nếu ngày nào đó hắn ngồi lên hoàng vị thì nàng ta khó mà yên ổn. Nhưng phải đi xa như vậy nàng ta cũng không cam lòng.
Dạ Huyền như nhìn ra sự phân vân của Thất công chúa, cười lạnh:
- Hoàng muội, có những chuyện để nó xảy ra mới bắt đầu tìm đối sách e là đã muộn rồi. Muội nên nghĩ kỹ lại đi…
Dạ Huyền nói xong thì rời đi, chuyện Thất công chúa từng khó dễ Tần Dao ở Lâm Y Các không phải hắn không biết. Nếu không niệm tình huynh muội, chỉ sợ hắn đã ra tay rồi.
Trong khi đó ở phủ đệ của Nhạc Linh Lung cũng nhận được thư tín của hoàng đế Nam Nhạc, yêu cầu nàng ta sau khi đại hôn kết thúc sẽ cùng sứ thần hộ tống Thất công chúa trở về. Nhạc Linh Lung chưa từng nhận một thất bại nào như thế này, không cam tâm hất văng bình hoa mai xuống đất, hận đến nghiến răng.
- Dạ Huyền thật sự từ chối ta chỉ vì ả nữ nhân họ Tần đó. Được lắm, đều là chàng ép ta…
A Nhan đứng bên cạnh nhận ra có chuyện chẳng lành vội lên tiếng nhắc nhở:
- Công chúa, nếu đã là ý của bệ hạ thì chúng ta vẫn nên làm theo. Trời đã định người và Tần Vương chính là hữu duyên vô phận, nếu cứ cố chấp chỉ e sẽ hại người hại mình…
Chát…
Nhạc Linh Lung thẳng tay tát A Nhan ngã xuống đất, hung ác nói:
- Thứ tiện tỳ ngươi vậy mà dám dạy dỗ ta sao? Có phải chán sống rồi không hả?
A Nhan ôm một bên má bỏng rát, cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt. Trước đây công chúa không giống thế này, rốt cục là vì sao lại biến thành như vậy?
Nhạc Linh Lung không thèm quan tâm đến A Nhan, lớn tiếng gọi một tên hầu cận tiến vào. Nàng ta đưa cho kẻ đó một lá thư, nhỏ giọng căn dặn:
- Ngươi đem cái này vào cung giao cho Thất công chúa, sau đó…
Nàng ta ghé tai hắn nói gì đó, tên thuộc hạ gật đầu lập tức rời đi. Nhạc Linh Lung hài lòng, lúc này mới trở về dáng vẻ thường nhật. Nàng ta vừa vuốt ve miếng ngọc bên hông vừa cười thích thú.
- Tần Dao à Tần Dao, có trách là trách ngươi có được tình yêu của chàng. Để rồi xem, ta sẽ khiến ngươi sống còn khổ hơn là chết.
A Nhan tái mặt, nàng bất chấp cơn đau quỳ xuống chân Nhạc Linh Lung.
- Công chúa, nô tỳ xin người nghĩ lại. Nếu gây tổn hại đến Tần Dao chọc giận Dạ Huyền, chỉ e Nam Nhạc sẽ bị liên lụy. Công chúa, khó khăn lắm chúng ta mới có thể kết ban giao với Đại Ấn, xin người nghĩ đến thần dân Nam Nhạc mà thu tay.
- Tránh ra…
Nhạc Linh Lung không chút khách khí đá văng A Nhan, lạnh giọng:
- Người ra tay cũng không phải ta, Nam Nhạc làm sao mà bị liên lụy. Nàng ta gây thù với không ít người, có chết cũng là chuyện hiển nhiên thôi. Vì nàng ta mà ta mới trở thành trò cười, không giết nàng ta sao ta có thể nguôi cơn giận chứ?
A Nhan bật khóc, nàng biết có cầu xin cũng vô ích. Công chúa đã thay đổi rồi, nàng không còn lương thiện đơn thuần nữa. Chỉ vì một nam nhân không yêu mình, nàng ta nhẫn tâm đẩy trăm họ vào hố lửa. A Nhan lau nước mắt, nàng phải ngăn cản bi kịch này. Cho dù hại đến công chúa, nàng cũng nhất quyết cứu Tần Dao bằng mọi giá. Có như vậy hai nước mới tránh được tai kiếp khiến trăm họ lầm than…