- Không cần phí sức đâu. Thứ ta cho vào cơm là nhiễm cân tán.
Thượng Quan Túc Phong nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta xem cô là bằng hữu, cô lại tính kế ta?
- Bằng hữu?
Phụng Chi Lan bật cười, tiếng cười giòn tan tràn đầy giễu cợt. Nàng ta ngồi xuống ghế, trào phúng Thượng Quan Túc Phong.
- Ta từ lâu đã không có bằng hữu rồi. Bây giờ đối với ta, chỉ có lợi dụng hoặc bị lợi dụng. Ngươi nói sẽ cho ta tin tức của Cao Hùng, nhưng có kẻ khác lại mang Cao Hùng đến cho ta xử lý. Vậy theo ngươi, ta nên chọn ai?
Thượng Quan Túc Phong không muốn nói về nhân nghĩa nữa, vì hắn biết có nói cũng vô dụng. Hắn nhìn Phụng Chi Lan đang nhàn hạ trước mặt, cất tiếng hỏi:
- Cô định giao ta cho Hoàng Đế Đại Ấn?
Phụng Chi Lan lắc đầu, cười đáp:
- Đương nhiên là không phải rồi.
Phụng Chi Lan vừa dứt lời, một nam nhân từ sau bức bình phong bước ra. Hắn có dáng vẻ cao quý, cử chỉ tao nhã rất ra dáng vương giả. Thượng Quan Túc Phong nhìn thấy hắn, nhất thời kinh ngạc:
- Phó Kỷ Hàn, ngươi chưa chết?
Phó Kỷ Hàn ung dung ngồi xuống trước mặt Thượng Quan Túc Phong, bình tĩnh đáp:
- Ta chưa chết, quốc sư chắc là thất vọng lắm nhỉ?
Thượng Quan Túc Phong nghẹn họng, hắn không ngờ người mà Phụng Chi Lan bắt tay lại là Phó Kỷ Hàn. Cái tên ngụy quân tử đã hại hắn ra nông nỗi này. Phó Kỷ Hàn không có tâm trạng ôn chuyện cũ, cười mà như không, nói tiếp:
- Quốc sư đi chuyến này quả nhiên vất vả. Ta nhất định sẽ xin "bệ hạ" hậu đãi ngài thật tốt.
Thượng Quan Túc Phong thoải mái tựa vào tường, cười nhạt:
- Vậy ta phải cảm ơn Phó tiên sinh rồi. Nhưng mà ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Cho dù lấy được địa đồ, ngươi cũng không thể đến được nơi đó đâu.
Phó Kỷ Hàn nhíu mày, hỏi:
- Ý ngài là sao?
Thượng Quan Túc Phong cũng chẳng muốn che giấu, cười nhạo nhìn Phó Kỷ Hàn:
- Thật ra ngoài địa đồ, còn có một quyển văn thư kỳ lạ nữa. Ta không giải mã được, may mắn ở Đại Ấn lại ẩn giấu kỳ tài, đáng tiếc...
Hắn nói lấp lửng, hài lòng nhìn vẻ mặt ngày một tối lại của Phó Kỷ Hàn.
- Đáng tiếc các ngươi tự cho mình thông minh, hại nàng ta bây giờ đến giường cũng xuống không nổi.
Phó Kỷ Hàn đã thu lại dáng vẻ đắc ý, thay vào đó là sự âm trầm.
- Nói như vậy có nghĩa là Tần Dao biết cách vào bên trong bảo tàng?
- Đúng vậy, may mà đầu óc của ngươi còn dùng được.
Phó Kỷ Hàn đập bàn, cười lớn:
- Quả nhiên là trời cũng giúp ta. So với 5 toà thành, thì lấy được bảo tàng lại càng có lợi. ngôn tình hài
Thượng Quan Túc Phong nhíu mày, nghi hoặc nhìn Phó Kỷ Hàn:
- Ngươi muốn dùng thuốc giải đổi lấy bí mật bảo tàng?
Phó Kỷ Hàn nhếch môi, nói bằng giọng điệu ban ân:
- Lần này quốc sư đã cho ta một tin tức hữu ích. Ngài nói xem ta nên thưởng gì cho ngài mới tốt đây?
Thượng Quan Túc Phong không tin hắn lại có lòng tốt như vậy, hừ khẽ:
- Là ta kết nhầm bằng hữu nên rơi vào tay tên tiểu nhân nhà ngươi. Muốn chém muốn giết thế nào thì tùy.
Phó Kỷ Hàn nhướn mày, âm thầm liếc về phía Phụng Chi Lan. Thấy nàng ta vẫn bình thản như cũ không khỏi cảm thấy hứng thú. Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên đề nghị:
- Dù sao ngài và Đại Ấn cũng đã trở mặt. Chi bằng ngài giúp ta tìm bảo tàng. Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi người tài đâu.
Thượng Quan Túc Phong biết rõ kẻ trước mặt là loại người gì. Nham hiểm xảo trá, độc ác nhẫn tâm. Chính hắn là người đã giúp đỡ Nam Cung Mặc ngồi vững trên hoàng vị, còn không ít lần khiến Thượng Quan Túc Phong nếm trái đắng. Người như hắn, tuyệt đối không có cái gọi là "chữ tín". Nhưng chẳng phải cổ nhân có câu "kẻ thức thời là trang tuấn kiệt" sao. Với tình hình bây giờ, Thượng Quan Túc Phong không thể không đồng ý.
Dạ Huyền ngồi trong lều trướng, nghe Vệ Lân báo cáo về tình hình vừa xảy ra. Cho dù Vân Quý Phi suýt chết cháy hay Thượng Quan Túc Phong trộm mất bản đồ bảo tàng, hắn vẫn một bộ bình tĩnh không hề lay động.
Ngược lại Thượng Lâm Uyên đã sớm nhịn không nổi, tức giận đập bàn:
- Khốn kiếp, hắn vậy mà là loại người đó. Uổng công quận chúa cứu hắn, còn định giúp hắn phục quốc.
Dạ Huyền vẫn luôn im lặng, nghe thấy những lời này thì cất tiếng hỏi:
- Huynh nói Dao Nhi đã cứu hắn sao?
Thượng Lâm Uyên đỡ trán, thật sự là chịu không nổi nữa.
- Điện hạ, đây là trọng điểm sao?
Dạ Huyền nhíu mày, không vui đáp:
- Vậy đâu mới là trọng điểm. Dao Nhi ngày thường cũng không lương thiện lắm, sao lại đi cứu một nam nhân xa lạ.
Thượng Lâm Uyên cảm thấy oan ức thay cho Tần Dao. Cái gì gọi là "không lương thiện lắm?" nếu mà nàng không lương thiện, thì lúc nhỏ ngài đã hóa kiếp từ lâu rồi. Làm gì còn ở đây mà chỉ trích hành động của người ta chứ? Quận chúa chẳng qua tính tình có chút lớn, thị sủng sinh kiêu thôi.
Thượng Lâm Uyên không muốn đi sâu vào vấn đề này, đem cái nồi úp lên đầu A Lục vẫn im lặng đứng bên cạnh:
- Thật ra người cứu hắn là A Lục, chỉ là trùng hợp quận chúa cũng có mặt thôi.
A Lục ngẩn ra, rất muốn thanh minh bản thân không cứu loại người phản phúc thấy lợi quên nghĩa đó. Nhưng bắt gặp ánh mắt cầu xin của Thượng Lâm Uyên, lời sắp nói ra chỉ có thể ngậm ngùi nuốt lại.
- Đúng là thuộc hạ đã cứu hắn, nhưng thuộc hạ không biết hắn lại làm ra chuyện này.
Sắc mặt Dạ Huyền lúc này mới dễ nhìn một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Lân.
- Ngươi theo sát động tĩnh bên phía Dạ Hiên, những chuyện khác không cần để ý nữa.
Vệ Lân chấp tay đáp một tiếng rồi rời đi. Thượng Lâm Uyên khó hiểu hỏi Dạ Huyền:
- Chẳng phải bây giờ nên tìm Thượng Quan Túc Phong lấy lại địa đồ sao?
- Không cần, chúng ta cứ chờ tin từ phía Vu Đan là được.
- Ý ngài là...
Dạ Huyền nhếch môi, cất giọng bình thản:
- Hắn đột nhiên mất tích, nhiều khả năng là bị bắt đi. Huynh nghĩ xem, ai có bản lĩnh này?
Thượng Lâm Uyên sắc mặt âm trầm, từ trong miệng nói ra một cái tên tương đối quen thuộc. Dù sao mục đích cũng khác nhau, việc nàng ta phản bội là rất bình thường. Chỉ là không nghĩ đến nàng ta sẽ vì hận thù mà bán đứng Dạ Huyền.
Trong lều trướng không khí yên tĩnh, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Mọi thứ hiện tại vẫn nằm trong tính toán của Dạ Huyền. Lòng người đôi khi rất khó lường, cũng có lúc rất dễ phán đoán. Mỗi việc xảy ra trong đời, không chỉ có nghe thấy nhìn thấy đã là sự thật. Mà đôi khi, còn phải kiên nhẫn quan sát đến cuối cùng mới có thể khẳng định có nên tin tưởng hay không?
Ba ngày sau, Phó Kỷ Hàn thay Nam Cung Mặc đến gặp Dạ Huyền. Nhìn dáng vẻ có vài phần quen thuộc của hắn, Dạ Huyền không khỏi cười lạnh:
- Mới đó mà biểu đệ đã lớn thế này rồi, đúng là nhanh thật đấy.
Phó Kỷ Hàn mỉm cười, cất giọng ôn hòa như nhìn thấy huynh đệ thân thiết lâu ngày không gặp:
- Tạ điện hạ đã mong nhớ. Nhờ hồng phúc của bệ hạ mà ta và mẫu thân sống rất tự tại.
- Được vậy là tốt rồi. Ta chỉ sợ biểu đệ tuổi trẻ, không hiểu hết nặng nhẹ mà nghe kẻ gian làm ra chuyện tày trời không thể gánh vác. Giống như hoàng thúc năm đó...
Phó Kỷ Hàn lạnh mặt, bàn tay đặt dưới gầm bàn vô thức siết chặt. Cái ô danh loạn thần tặc tử bị người đời phỉ nhổ này, chính là lý do để hắn quyết tâm lật đổ Đại Ấn. Thiên hạ này vốn là cha hắn đổi mạng mà có được, lại phải cam tâm dâng hai tay cho kẻ khác. Nếu đã không có được, hắn sẽ đích thân đến phá hủy nó.
Dạ Huyền bình thản nhìn vào đôi mắt hừng hực hận thù của Phó Kỷ Hàn. Ý cười trong mắt càng thêm đậm. Thế gian này có rất nhiều kẻ luôn tự cho mình là người bị hại để làm lý do chính đáng cho hành động tội lỗi của mình. Mà cha con Tiêu Vương là một trong số đó.