• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dao hồi kinh, cả nhà Trấn Bắc Hầu vô cùng vui vẻ. Tần phu nhân vành mắt đỏ hoe ra tận cổng thành đón cô. Bàn tay Tần Dao được bà nắm trong tay, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại. Nhìn sự xúc động của bà, Tần Dao không biết nên phản ứng thế nào mới phải. Vẫn là Dạ Huyền nhãn lực tốt, thấy sự lúng túng của cô thì lên tiếng nhắc nhở:

- Có lẽ nàng không nhớ, vị phu nhân này là mẫu thân của nàng.

Tần phu nhân nghe thấy giọng hắn, ngay lập tức hành lễ:

- Tham kiến vương gia.

Dạ Huyền đỡ lấy Tần phu nhân, hiếm khi giọng điệu trở nên ôn hòa:

- Phu nhân không cần đa lễ.

Tần Dao ngơ ngác, hóa ra thân phận của Dạ Huyền lại là vương gia. Nhưng sao hắn lại đối xử tốt với cô? Cô và hắn trước đây có quan hệ gì..? Rất nhiều thắc mắc trong đầu Tần Dao, nhưng không có câu hỏi nào được cô thốt ra khỏi miệng. Trong lúc đang suy nghĩ, một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay cô:

- Dao Nhi, khổ cho con rồi.

Tần Dao nhìn bà, sự thân thiết xuất phát từ tâm hồn khiến cô bất giác gọi "mẫu thân". Tần phu nhân rơi nước mắt, ngay lập tức ôm lấy nữ nhi.

- Ngoan, về nhà rồi...

Tần Dao cũng ôm bà, cô không rõ đây là cảm giác gì? Như thể cô đã chờ đợi giây phút này rất lâu.

Quay về Hầu Phủ, mọi người đã sớm đợi sẵn. Vân Quý Phi được Dạ Yến Thành đặt cách mang theo bát hoàng tử Dạ Vân Trình xuất cung đến Hầu Phủ đón Tần Dao. Nhìn tiền sảnh toàn người và người, Tần Dao có chút giật mình. Thấy cô ngơ ngác, Tần phu nhân liền cười nói:

- Đừng sợ, Dao Nhi. Đây là những người thân thiết nhất của con.

Tần phu nhân giới thiệu một lượt, bà nói đến đâu thì Tần Dao liền hành lễ đến đó. Mãi khi người cuối cùng bước ra, hai chân cô đã sớm mềm nhũn. Sợ cô không quen, Tần phu nhân liền gọi Thúy Lan đến đưa Tần Dao về sương phòng nghỉ ngơi. Cách biệt nhiều năm, Thúy Lan thật sự rất nhớ cô. Chỉ là thân phận nô bộc, lại biết Tần Dao đã mất trí nên chỉ có thể dằn xuống sự xúc động.

- Quận chúa, xin mời theo nô tỳ.



Tần Dao đi sau Thúy Lan, lúc ngang hoa viên thì gặp một đứa trẻ đang chơi với mèo nhỏ. Nhìn thấy cô, đôi mắt cún con của cậu sáng ngời:

- Biểu tỷ tỷ...

Thúy Lan hướng cậu nhóc nhẹ nhàng hành lễ:

- Nô tỳ tham kiến Bát hoàng tử.

Dạ Vân Trình mới 4 tuổi, lần đầu tiên gặp biểu tỷ thì rất vui vẻ. Cậu nhóc hiếu động đem theo túi thơm mà mẫu phi làm cho tặng Tần Dao:

- Biểu tỷ tỷ, đệ tặng tỷ. Tỷ thật xinh đẹp, còn đẹp hơn trong tranh mà... ưm...

Nhóc chưa nói hết câu thì bị Dạ Huyền bịt chặt miệng, hắn chặn ngang người Dạ Vân Trình bế lên trừng mắt cảnh cáo:

- Hoàng đệ, đừng nói lung tung.

Dạ Vân Trình bị hắn trừng, vừa sợ hãi vừa ủy khuất. Đôi mắt cún con đỏ lên, mếu máo nói:

- Hoàng huynh thật hung dữ, đệ ghét huynh...

Dạ Huyền không quan tâm, nhưng Tần Dao bên cạnh thì rất tò mò. Cô ôm lấy Vân Trình từ trong tay Dạ Huyền, dịu dàng nói:

- Tiểu bằng hữu, vừa rồi đệ nói gì? Nói lại lần nữa cho biểu tỷ tỷ nghe xem.

Dạ Vân Trình muốn nói, nhưng nhóc lại sợ Dạ Huyền nên chỉ đành lắc đầu:

- Đệ có nói gì đâu, đệ chỉ khen biểu tỷ tỷ rất đẹp thôi.

Tần Dao thở dài, không riêng gì cô mà những người khác đều sợ hãi Dạ Huyền. Ngay đến tiểu nha hoàn Thuý Lan bên cạnh cũng vậy, sớm đã run rẩy đến đứng không vững.

Thật ra trước đây Thúy Lan không như vậy, nàng còn vui vẻ khi biết Dạ Huyền có tình cảm với quận chúa nhà mình. Chỉ là hai năm trước, Dạ Huyền đến làm khách ở Hầu Phủ gặp phải một nhóm hắc y nhân đến ám sát. Hắn không tra không hỏi mà giết sạch toàn bộ. Từ thời khắc đó, Thúy Lan đã nhận ra nhị điện hạ mà quận chúa vẫn hay bắt nạt là một người lãnh khốc tàn nhẫn đến mức nào. Còn có danh xưng sát thần mà các nước lân bang phong cho hắn nữa. Mỗi khi điện hạ điểm quân, tất cả bọn họ đều sợ đến mất ăn mất ngủ.

Tần Dao không biết hết những chuyện này, cô hướng mắt về phía Dạ Huyền không vui nói:

- Sao ngài vẫn còn ở đây? Ta đã an toàn về đến nhà, ngài cũng nên trở về đi.

Thúy Lan đứng bên cạnh âm thầm khen ngợi, quận chúa đúng là uy vũ. Vạn vật tương sinh tương khắc, quận chúa sinh ra là để khắc Tần Vương.

Dạ Huyền lâu rồi không bị lợi dụng xong thì vứt bỏ, cảm thấy rất hoài niệm.

- Quận chúa, nàng có lương tâm một chút đi. Ta đường xa đến đón nàng về, một tách trà nàng cũng keo kiệt với ta.

Dạ Vân Trình nhìn hoàng huynh không chút tiền đồ của mình, ngọng nghịu nói:

- Hoàng huynh, mẫu phi dạy đệ "nam nữ thụ thụ bất thân". Huynh muốn uống trà thì đến tiền sảnh, đừng bám lấy biểu tỷ tỷ...



- Khá khen cho đệ còn nói được câu này, vậy còn không nhanh trèo xuống.

Dạ Vân Trình xụ mặt, vỗ bàn tay mập mạp vào vai Tần Dao:

- Biểu tỷ tỷ, tỷ thả đệ xuống đi.

Tần Dao chưa thấy ai ấu trĩ thế này, cô hừ lạnh đem Dạ Vân Trình đặt xuống:

- Được rồi, đệ mau dẫn hoàng huynh của đệ đi tìm mẫu phi đi.

Dạ Huyền bật cười, cho dù mất trí nhớ thì nàng vẫn là nàng không chút thay đổi. Dạ Vân Trình lần đầu thấy có người bị ghét bỏ mà vẫn cười được, hoàng huynh có phải bị Hồ thái y cho uống nhầm thuốc nên ngốc rồi? Không được, nhóc phải nhanh nhanh nói với phụ hoàng.

Dạ Vân Trình kéo tay áo Dạ Huyền dẫn người đi. Tần Dao lại theo Thúy Lan về phòng. Thúy Lan sau khi xem trò vui, lúc này đột nhiên sắc mặt tái nhợt như vừa gặp quỷ. Tần Dao thấy lạ, lo lắng hỏi:

- Ngươi sao vậy?

Thúy Lan mếu máo, hận không thể đập đầu chết cho rồi:

- Nô tỳ vừa rồi... quên mất việc hành lễ với Tần Vương...

Tần Dao câm nín, vứt lại Thúy Lan một mình quay về. Thúy Lan đuổi theo cô, thấy cô tìm được phòng mình thì rất kinh ngạc, lắp bắp nói:

- Quận chúa... có phải người... nhớ ra gì không..?

Tần Dao lắc đầu, dửng dưng đáp:

- Không, ta chỉ làm theo trực giác thôi. Ngươi lui đi, ta muốn ngủ.

Tần Dao dứt khoát đóng cửa nhốt Thúy Lan bên ngoài.

Lúc Dạ Huyền hồi phủ, bên ngoài đã thấy xe ngựa của Nhạc Linh Lung, sự mềm mại trên gương mặt hắn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự âm trầm.

Hắn còn chưa bước qua huyền quan, đã nghe thấy giọng nói tựa tiếng châu rơi:

- Tần Vương điện hạ, chàng cuối cùng cũng về rồi.

Đáp lại sự vui vẻ đơn phương của Nhạc Linh Lung, nét mặt của Dạ Huyền từ đầu đến cuối đều là vô cảm.

- Sao công chúa đến đây? Ta cứ nghĩ công chúa đã học được lễ nghĩa cơ bản, biết cái gì nên làm và không nên làm

Nhạc Linh Lung mím môi, nàng dường như đã quen với sự lạnh nhạt này.

- Ta nghe không có bằng hữu, nên muốn đến mời chàng cùng đi chơi hội Nguyên Tiêu.



Đề nghị này của Nhạc Linh Lung như nhắc nhở Dạ Huyền về một đoạn ký ức mơ hồ trong quá khứ. Lần đó cùng Tần Dao đi ngắm hội đèn, hắn còn hứa sẽ dẫn nàng đi chơi Nguyên Tiêu. Nhưng lời hứa không thành, còn chưa hết mùa đông nàng đã quên mất hắn.

Nhạc Linh Lung thấy Dạ Huyền âm trầm, trong lòng không khỏi ôm chút hi vọng. Nhưng nàng còn chưa vui được bao lâu đã nghe thấy giọng nói trầm trầm của hắn:

- Rất tiếc phải nói xin lỗi với công chúa, hôm đó ta đã có người ta muốn đi cùng rồi.

Nhạc Linh Lung rũ mắt, chán nản hỏi:

- Người đó là quận chúa Ngọc Dao, đích nữ của Trấn Bắc Hầu có phải không?

- Đúng vậy, nàng là người trong lòng của ta. Ngoài nàng ra, ta sẽ không lấy nữ nhân nào khác. Công chúa đã biết rồi thì cũng đừng nên đặt hi vọng vào ta nữa.

Dạ Huyền quá mức thẳng thắn, cũng không sợ làm người khác tổn thương. Nhưng lần này Nhạc Linh Lung không khóc, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.

- Ta sẽ không từ bỏ đâu. Ta sẽ cùng nàng cạnh tranh công bằng. Chàng ghét ta là việc của chàng, ta thích chàng là quyền của ta.

Nhạc Linh Lung nói xong thì chạy đi. Cách đó không xa, Thượng Quan Túc Phong lắc đầu cảm thán:

- Tội tình gì chứ, ôm một tảng băng thì thú vị chỗ nào?

Dạ Huyền nhíu mày, lạnh giọng:

- Đến đây làm gì? Để đám Ngự Sử nhìn thấy lại dâng tấu buộc tội ta thông địch bán nước.1

Thượng Quan Túc Phong không chút bận tâm, cười vô lại:

- Ta đến để lấy lễ vật ngài đã hứa... Tần Vương, ngài chắc chưa quên đi...

Dạ Huyền phất tay áo, chậm rãi lướt qua người Thượng Quan Túc Phong. Tương lai của Bắc Tần thật đáng lo ngại...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK