• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là do sự không tập trung của Tạ Nhất Phi, Cố Dật ban đầu còn đang rất hứng thú sau đó cũng nói ít hơn, Tạ Nhất Phi mơ hồ nhận ra điều này, cảm thấy có chút áy náy vì mình đã làm mất hứng của người khác, nhưng trước mắt cô cũng không có tâm trạng nào để an ủi người khác.

Bữa cơm cứ thế mà qua loa kết thúc, khi bọn họ rời đi thì quán ăn này vẫn rất náo nhiệt, trong phòng riêng kia vẫn có người đang hát.

Mãi cho đến khi bước ra khỏi nhà hàng, xung quanh mới đột ngột trở nên yên tĩnh.

Dưới bậc thềm trước cửa có một chiếc xe đang đỗ, Tạ Nhất Phi nhìn thấy quen mắt. Xe không tắt máy, tài xế đang ngồi trong xe như là đang chờ đợi ai đó. Tạ Nhất Phi thở phào nhẹ nhõm, người ở vị trí lái xe không phải là Tần Tranh. Tuy nhiên cái thở phào này còn chưa kịp thở ra hết, cô nhanh chóng lại chú ý đến, thì ra người tài xế kia đang mặc chiếc áo phản quang nhỏ được tùy chỉnh thống nhất của một nền tảng nào đó, thì ra anh ta chỉ là người lái xe hộ.

Tạ Nhất Phi không hiểu sao lại nghĩ đến cuộc điện thoại mà cô không kịp bắt máy vừa nãy, trong lòng cũng từ đó mà nảy sinh một loại dự cảm vi diệu. Cô vội vàng nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đang hút thuốc ở phía trước không xa. Anh mặc cả cây đen, gần như đã hòa làm một với bóng đêm, nếu không phải là vừa nãy anh có động tác gẩy tàn thuốc thì cô suýt chút nữa là đã hoàn toàn bỏ qua anh rồi.

Khi cô nhìn thấy anh, thì anh cũng như cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại.

Khi nhìn thấy cô, anh không hề bất ngờ, chậm rãi hút thêm một hơi thuốc, rồi dập tắt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh.

Cô vẫn chưa hiểu vì sao anh lại xuất hiện ở đây, là tình cờ đến đây ăn cơm, hay là biết cô ở đây nên cố ý đến tìm cô? Nhưng cho dù là trường hợp nào, thì không thể nghi ngờ là, trước khoảnh khắc này, anh đã biết cô ở đây rồi, vậy thì cuộc điện thoại vừa rồi cũng là anh sau khi nhìn thấy cô mà gọi cho cô thôi đúng không? Vậy thì khi nhìn thấy cô không bắt máy, anh sẽ nghĩ như thế nào?

Cô muốn giải thích một chút, nhưng lại nghĩ đến bên cạnh còn có Cố Dật, có một số lời không tiện nói.

May mà Cố Dật còn bình tĩnh hơn cô nhiều, đã cười chào hỏi: "Trùng hợp vậy sao, bác sĩ Tần cũng đến đây ăn cơm à?"

Tần Tranh như cười như không nhìn đối phương: "Đúng là rất trùng hợp, hết lần này đến lần khác lại gặp được Cố tổng."

Cũng không biết có phải là Tạ Nhất Phi nghĩ nhiều hay không, sao nghe kiểu gì cũng cảm thấy lời anh có ẩn ý.

Cố Dật giải thích: "Chủ yếu là vì chỗ này gần bệnh viện, mà cũng gần chỗ ở của Nhất Phi nữa."

Anh vừa dứt lời thì Tạ Nhất Phi đã cảm nhận được một ánh mắt nặng trĩu.

Cũng không biết là Cố Dật có cố ý hay không, mà không giải thích thì có lẽ còn hơn.

 

Cố Dật lại hỏi: "Vậy bác sĩ Tần là định đi rồi à?"

Tần Tranh cũng không còn vòng vo nữa, nói thẳng: "Tôi đang đợi cô Tạ."

Rồi nói một cách rất tự nhiên với cô: "Lên xe thôi."

Đây chính là đang nói rõ mối quan hệ hiện tại của hai người họ với Cố Dật rồi.

Trong mắt Cố Dật thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ bình thường: "Nếu bác sĩ Tần tiện đường thì cũng tốt quá, bây giờ gọi xe hộ nhiều người quá, xe của tôi chắc còn phải chờ một lát nữa."

Tạ Nhất Phi rất cảm kích sự thấu hiểu của anh. Tạ Nhất Phi không thẳng thắn nói cho Cố Dật biết mối quan hệ hiện tại của cô và Tần Tranh, không phải là cô không muốn thẳng thắn, mà là cô cũng không biết phải định nghĩa mối quan hệ giữa bọn họ như thế nào. Cố Dật khác với những người khác, anh biết rõ quá khứ của bọn họ. Cô không thể đơn giản kết luận rằng sau nhiều năm bọn họ lại ở bên nhau, vì cô biết, lần này không giống với lần trước. Cô cũng không muốn thừa nhận, bọn họ thực ra chỉ là những đôi trai gái tụ hợp khi có hứng và tan khi hết hứng, là mối quan hệ không cần được công khai dưới ánh sáng.

Tạ Nhất Phi có chút ngại ngùng khi cứ vậy mà đi mất, nên cũng quan tâm thêm một câu: "Còn phải chờ lâu nữa không ạ?"

Cố Dật: "Không sao, anh đang tiện thể ở đây tỉnh rượu."

Sau khi chào tạm biệt Cố Dật rồi lên xe, Tạ Nhất Phi đã đi trước thông báo địa chỉ nhà mình với người lái xe, Tần Tranh thì nhắm mắt tựa vào lưng ghế, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Vừa hay cô cũng không muốn nói chuyện, đặc biệt là cô không biết phải giải thích với anh như thế nào về chuyện cô không nghe máy điện thoại của anh.

Đúng lúc này, điện thoại đang cầm trên tay rung lên hai tiếng, cô bật sáng màn hình lên, là giáo viên của nhóm dự án bên cạnh có tin nhắn, đã cho Tạ Nhất Phi một số điện thoại, là của dì Hà.

Tạ Nhất Phi vội vàng nói lời cảm ơn. Đối phương nói chỉ là chuyện nhỏ, còn an ủi cô vài câu, bảo cô đừng quá lo lắng.

Nhưng sao cô có thể không lo lắng được chứ? Đã hơn năm tiếng đồng hồ rồi, Ngu Khiết vẫn không có chút tin tức gì. Vừa nãy tranh thủ lúc đi vệ sinh cô lại gọi một cuộc điện thoại nữa cho Ngu Khiết, vẫn không ai bắt máy.

Lúc này cuối cùng cũng có được số điện thoại của dì Hà, cô hận không thể liên lạc với đối phương ngay lập tức.

Nhưng mà lần đầu liên lạc thì tốt nhất là nên gọi điện thoại, mà cô lại nghĩ đến Tần Tranh vẫn còn ở bên cạnh.

Cô muốn xem anh có phải đã ngủ rồi không, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt dò xét của anh.

Cô không biết từ khi nào mà anh đã mở mắt ra rồi, một giây trước khi cô nhìn sang thì anh dường như vừa thu ánh mắt lại từ màn hình điện thoại của cô.

Nhìn vẻ mặt của anh, chẳng lẽ lại cảm thấy cô vừa mới tách ra với Cố Dật thì đã không thể chờ đợi mà liên lạc với người khác rồi sao?

Cô đang định giải thích một chút thì anh đã chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tạ Nhất Phi ngẩn người một lát, đột nhiên cảm thấy rất bất lực.

Cũng may giống như Cố Dật đã nói, chỗ ăn cơm cách nhà cô rất gần, nhìn thấy xe đã đi vào khu chung cư rồi.

Vậy thì cứ đợi xuống xe rồi gọi cho dì Hà vậy.

Xe vừa vào khu chung cư, đi chưa đến 50m đã không đi được nữa, lý do là hai làn đường đã bị những chiếc xe đỗ bừa bãi chiếm mất một làn, xe đi vào và xe đi ra đều phải đi chung một làn, bây giờ thì xe của hai bên đã đối đầu nhau, không ai chịu nhường ai, khiến cho đường tắc nghẽn hoàn toàn.

Tạ Nhất Phi nói: "Vậy em xuống xe ở đây nhé, bây giờ anh cho xe quay đầu đi ra ngoài."

Tần Tranh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ mà không trả lời cô.

Tạ Nhất Phi bất đắc dĩ mở cửa xe đi xuống. Còn chưa đi được bao xa thì phía sau lại truyền đến tiếng đóng cửa xe.

Tạ Nhất Phi quay đầu lại nhìn, phát hiện Tần Tranh cũng đang đi theo cô xuống xe.

Cô nhìn chiếc xe của anh, rồi lại nhìn anh: "Sao anh lại xuống xe rồi?"

"Tiễn em vào trong."

"Vậy xe của anh thì sao?"

"Anh đã nói số nhà cho anh ta rồi, anh ta sẽ tìm chỗ đỗ xe, rồi sẽ mang chìa khóa đến cho anh."

"Thực ra thì..."

Cô muốn nói là chỉ còn có vài bước nữa thôi, anh hoàn toàn không cần tiễn cô.

Tuy nhiên lời còn chưa kịp nói ra đã bị anh cắt ngang: "Em không có gì muốn nói với anh à?"

Cái gì đến cũng phải đến.

Tạ Nhất Phi dừng lại một chút rồi nói: "Em không cố ý không nghe điện thoại của anh, lúc anh gọi đến thì xung quanh ồn ào quá, nên em định là sẽ về rồi gọi lại cho anh."

Anh biết cô không cố ý không nghe, vì khi anh nhìn thấy cô do dự thì đã trực tiếp cúp máy rồi.

"Còn gì nữa không?"

Tạ Nhất Phi vẫn còn đang bận tâm về chuyện phải gọi điện thoại cho dì Hà, nên dứt khoát nói: "Anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng đi."

Tần Tranh: "Lần này lại là lý do gì?"

Tạ Nhất Phi: "Lý do gì chứ? Lý do đi ăn cơm với Cố Dật sao? Đi ăn cơm với bạn bè thì phải cần lý do gì à?"

"Đi ăn cơm với bạn bè thì không cần lý do, nhưng em đừng nói với anh là em không biết anh ta có ý gì với em."

"Cho dù trước đây có thì sau ngày hôm nay cũng sẽ không còn nữa đâu."

Tần Tranh cười: "Nghe em nói như vậy, có vẻ như là có chút tiếc nuối thì phải."

Tạ Nhất Phi tự nhận mình không làm gì sai, hơn nữa với cái mối quan hệ như của bọn họ, anh có tư cách gì mà đối xử với cô như vậy chứ?

 

Phía trước đã là khu nhà của Tạ Nhất Phi, người đàn ông bên cạnh đột nhiên dừng bước. Tạ Nhất Phi quay đầu nhìn anh.

Trong bóng đêm, vẻ mặt của anh trở nên mờ ám khó lường.

Cô nghe thấy anh hỏi: "Nếu như có người nhớ nhung em suốt mười năm, em có cảm động không?"

Cô hiểu, Cố Dật của mười năm trước sẽ không vô duyên vô cớ vì cô mà đứng ra, Cố Dật của mười năm sau cũng sẽ không rảnh rỗi mà hết lần này đến lần khác tạo cơ hội gặp mặt với cô. Nhưng cô biết rõ bản thân mình, cô biết Cố Dật đối với cô nhiều nhất cũng chỉ là có chút cảm mến, mười năm trước chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy cô không tệ, mười năm sau cũng không còn quá vội vàng nữa, ăn hai bữa cơm cũng lại thấy cô không tệ, còn trong mười năm ở giữa này, thì cô đối với anh mà nói có lẽ không là gì cả.

Cô nói: "Nhớ và nhớ nhung là hai chuyện khác nhau, em biết rõ bản thân mình, cho nên giữa em và anh ấy không có gì cả, anh không cần phải để ý như vậy. Hơn nữa, cái tình tiết nhớ nhung một người suốt mười năm chắc chỉ có trên phim truyền hình thôi."

Tần Tranh: "Em thật sự nghĩ như vậy sao?"

Tạ Nhất Phi hít một hơi sâu: "Anh không cảm thấy, việc chúng ta thảo luận những chuyện này có chút vượt quá giới hạn rồi sao?"

Tần Tranh cúi mắt nhìn cô, một lát sau thì cười.

Cô không hiểu ẩn ý đằng sau nụ cười này là gì, cho nên rõ ràng anh cười rất đẹp, nhưng nhìn nụ cười đó thì tim cô lại như bị một bàn tay lớn nắm lấy, khiến cô khó thở.

Lúc này, có người đi xe máy điện đến chỗ bọn họ, chiếc áo phản quang của người đó trong đêm tối lại càng thêm nổi bật, là người lái xe hộ vừa nãy.

Tạ Nhất Phi không nói gì nữa, quay người đi về phía cửa khu nhà.

Lần này, Tần Tranh đã không đi theo nữa.

Cô vừa lên lầu vừa gọi điện thoại cho dì Hà...

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, nhưng điều khiến cô không ngờ tới là, dì Hà vậy mà đã về Bắc Kinh từ lâu rồi, tức là khoảng thời gian này chỉ có một mình Ngu Khiết ở Xương Lê. Nhưng bà chưa từng nhắc đến trong điện thoại.

"Cô Ngu vẫn chưa về ạ?" Dì Hà hỏi.

Ngu Khiết ở trong căn nhà cũ của trường đại học B, cách trường rất gần, khoảng thời gian Ngu Khiết không có ở đây, Tạ Nhất Phi thỉnh thoảng sẽ đến đó một chuyến, giúp bà thông gió tưới cây. Hơn nữa ứng dụng điện thoại của cô còn được liên kết với camera chuông cửa có hình ảnh của nhà Ngu Khiết, tiện cho cô giúp bà nhận đồ, cho dù đến dọn dẹp gì đó. Cho nên người nào đã từng đến đó, đến khi nào, cô đều biết rõ, nếu như Ngu Khiết về rồi thì chắc chắn cô sẽ không bỏ qua.

Tạ Nhất Phi: "Vẫn chưa ạ."

Dì Hà cũng thấy khó hiểu: "Bà ấy nói là cùng lắm ở thêm một tuần nữa thôi mà, tôi về đã được nửa tháng rồi."

Dì Hà cũng đã về Bắc Kinh được nửa tháng rồi, vì sao Ngu Khiết lại không hề nhắc đến một chữ? Có phải là sợ cô lo lắng khi bà một mình ở ngoài nên không nói hay không? Hôm nay vì sao lại không nghe máy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Mỗi một câu hỏi, Tạ Nhất Phi đều không dám nghĩ sâu hơn nữa.

Sau khi cúp máy của cô Hà. Cô lại gọi cho Ngu Khiết, hết lần này đến lần khác, trong ống nghe chỉ còn lại âm thanh máy móc và lạnh lùng thông báo cho cô biết số điện thoại mà cô vừa gọi đã bị tắt máy.

Trong một khoảnh khắc vô vàn khả năng khác nhau ùa đến trong đầu, mỗi một khả năng đều khiến cô bồn chồn không yên.

Vừa mới vào đến nhà, cô lại nhanh chóng chạy xuống lầu, cô cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng dù sao cũng cần phải làm gì đó.

Điều khiến cô bất ngờ là, cái người đáng ra phải rời đi từ một khắc trước lại vẫn chưa đi.

Nghe thấy tiếng động, anh quay người lại.

Có lẽ là trên mặt cô đã viết rõ sự hoảng loạn, sau một khoảnh khắc ngẩn người ngắn ngủi, anh ta đã nghiêm túc bước lên trước: "Có chuyện gì vậy?"

Cô nói: "Em phải đến Xương Lê một chuyến, ngay bây giờ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK