• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tết Quốc khánh nhanh chóng đến, Tần Tranh trực ban hai ngày trước, hai người mua vé tàu cao tốc về Nam Kinh vào mùng ba.

Trên đường, Lưu Tú Mai liên tục gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Nhất Phi, kể về việc sắp xếp trong nhà. Nói đã nói xong với Tạ Đông để cậu đến ký túc xá công ty ở tạm hai ngày, để phòng lại cho cô ở, còn nói nhà dì hai sẽ đến hôm nay, cả nhà cùng ăn cơm trưa.

Tạ Nhất Phi nhìn những tin nhắn mẹ mình gửi đến liến thoắng, trong lòng rất bất an, là kiểu bất an khi sắp phải đối mặt với một sự kiện lớn. Nhưng ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của Tần Tranh, nghĩ đến những lời anh nói với cô tối hôm đó, cô lại thấy không có gì to tát.

Cô hỏi anh: "Anh có hơi căng thẳng không?"

Tần Tranh: "Anh thấy em còn căng thẳng hơn anh nhiều."

Nói thì nói vậy, nhưng Tạ Nhất Phi có thể thấy, Tần Tranh coi trọng chuyện về Nam Kinh lần này đến thế nào, cũng không bàn với cô, đã chuẩn bị một đống lớn quà, không chỉ có quà cho ba mẹ cô, bà nội và Tiểu Đông, thậm chí còn có cho cả nhà dì hai của cô, xách đầy những túi to túi nhỏ. May mà lúc đến nhà ga là Tống Lương đưa đi, vừa ra khỏi nhà ga lại nhìn thấy Tạ Đông.

Tạ Đông chủ động đề nghị ra đón họ, nhưng nhìn thấy Tần Tranh vẫn không nói nhiều, nhưng về hành động thì khác hẳn trước đây, ít nhất sẽ chủ động đi nhận đồ trong tay Tần Tranh.

Tạ Nhất Phi hiểu em trai mình, biết đây là vì cậu không bỏ được sĩ diện, thực ra trong lòng đã sớm tiếp nhận Tần Tranh rồi.

Mấy người về đến nhà thì phòng khách không lớn của căn nhà cũ đã chật kín người.

Đây là lần đầu tiên ngoài Tết ra, Tạ Nhất Phi được gặp nhiều người thân thích như vậy cùng một lúc.

Tạ Nhất Phi giới thiệu từng người lớn trong nhà với Tần Tranh, đến lượt Lưu Tú Mai, Lưu Tú Mai lại không có phản ứng gì.

Kể từ khi Tạ Nhất Phi chia tay với Tần Nhất Minh, chuyện cả đời của Tạ Nhất Phi đã trở thành một nỗi lo của Lưu Tú Mai. Chỉ cần có cơ hội, Lưu Tú Mai sẽ nhờ người giúp Tạ Nhất Phi giới thiệu đối tượng.

Mỗi lần người giới thiệu nghe xong tình hình của Tạ Nhất Phi đều rất khó xử, nói gì mà con gái trông cũng được, nhưng cũng không đến mức tiên nữ, hơn ba mươi tuổi thì rất khó tìm đối tượng vân vân... Những lời này nghe nhiều, Lưu Tú Mai cũng tin. Cho nên sau khi nghe con gái nói về điều kiện của Tần Tranh, phản ứng đầu tiên của bà là con gái nhất định có điều gì đó giấu diếm, bác sĩ Tần kia tuyệt đối không hoàn hảo như cô nói - học lực, công việc và điều kiện kinh tế đều không có gì để nói, vậy chỉ có thể là ngoại hình không như ý rồi.

Trước khi Tần Tranh đến, Lưu Tú Mai đã chuẩn bị tâm lý, đi tiếp nhận một chàng rể không có vẻ ngoài gì nổi bật, hoặc là lùn hoặc là xấu, hoặc là béo hoặc là hói. Kết quả khiến bà không ngờ tới là, đối phương không những không lùn không xấu không béo không hói, thậm chí còn rất đẹp trai! Nhà họ Tạ của họ đã toàn là người cao lớn rồi, chiều cao của chàng trai này thậm chí còn cao hơn, nhìn ít nhất 185cm, vóc dáng thon dài, tóc rậm rạp, các đường nét trên khuôn mặt cũng đều ở đúng vị trí của nó, quả thực không tìm ra một chút khuyết điểm nào!

Nhìn lại con gái của bà đã nửa năm chưa gặp... Chiều cao của Tạ Nhất Phi cũng có 170cm, đứng cùng với đa số các cô gái đều rất nổi bật, nhưng đứng bên cạnh vị bác sĩ Tần này chỉ thấy thướt tha mảnh mai, một mái tóc đen óng ả làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần như ngọc. Các đường nét riêng lẻ cũng không quá xuất sắc, nhưng đặt cùng nhau thì rất cuốn hút.

Lúc này hai người đứng cạnh nhau, khiến cho không gian chật chội ồn ào này đều có cảm giác như ánh sáng đang tỏa ra.

Lưu Tú Mai đột nhiên nhớ đến câu nói của con gái - cô cũng không tệ.

Đúng vậy, con gái của bà cũng không tệ.

Tạ Nhất Phi bất lực chọc vào Lưu Tú Mai đã ngây người ra: "Mẹ, Tần Tranh đang chào mẹ đấy."

"Ồ! Hoan nghênh! Hoan nghênh!"

Bên cạnh Tạ Phương, em họ của Tạ Nhất Phi bị phản ứng của dì cả chọc cười, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Mọi người cũng cười theo, bầu không khí trong phòng khách sau một khoảnh khắc ngưng đọng lại trở nên náo nhiệt.

Lưu Tú Mai gọi mọi người: "Đều đừng có đứng nữa, nhanh lên bàn thôi, bác sĩ Tần và Nhất Phi ngồi xe lâu như vậy chắc cũng đói rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Sáng sớm ra khỏi nhà đón tàu cao tốc, đến lúc này Tạ Nhất Phi quả thật đói rồi, nhất là cô rất nhớ tay nghề của mẹ mình.

Nhưng bữa cơm này ăn xong, cô đã không được yên.

Bà nội cô vừa chê cô không hiểu chuyện bảo cô vào bếp giúp truyền thức ăn, lại vừa chê cô không có mắt, không biết rót trà rót nước cho người lớn, hoặc là lão nhân gia đột nhiên nhớ ra cái gì đó phải cho mọi người xem, chạy việc vặt vẫn là Tạ Nhất Phi.


Tạ Nhất Phi không hiểu, trong nhà rõ ràng vẫn còn em trai em gái, tại sao lại bắt cô làm? Trước kia thì thôi đi, cô rời nhà nhiều năm như vậy, tiểu bối thành thạo bên cạnh bà nội cô sao lại không đổi người khác?

Mãi đến khi bữa cơm gần xong, Tạ Nhất Phi mới hiểu rõ được tâm ý của bà.

Bà nội nói với Tần Tranh: "Nhất Phi của chúng ta, không có ưu điểm gì khác, chính là tính tình tốt, hơn nữa lại chăm chỉ, chưa bao giờ cãi lại người lớn, bảo làm gì thì làm nấy. Trước kia khi nó ở Nam Kinh, việc nhà trong nhà gần như đều do nó làm. Nấu cơm giặt quần áo dọn dẹp phòng ốc, không có việc gì nó không biết làm."

Hóa ra đây là cho cô cơ hội thể hiện phẩm chất tốt bụng chịu khó của mình.

Người nhà nhao nhao hưởng ứng, Tần Tranh cười, nhưng ý cười rất nhạt nhòa.

Vẫn là ba của Tạ Nhất Phi rót cho Tần Tranh một ly rượu, gạt đi chủ đề này: "Hai người con và Nhất Phi bình thường đều bận công việc, lần này về, nghỉ ngơi cho tốt mấy ngày."

Tần Tranh bày ra tư thế của người nhỏ tuổi cung kính đáp lời.

Ba Tạ khách sáo lại hỏi một câu: "Ba mẹ của cháu đều khỏe chứ?"

Chết rồi, Tạ Nhất Phi vẫn chưa kịp nói với người nhà về tình hình nhà Tần Tranh.

Tần Tranh thẳng thắn nói: "Mẹ cháu mất khi cháu học cấp ba, ba cháu tái hôn sau đó cháu không liên lạc nhiều, tình hình gần đây của ông ấy cháu cũng không biết rõ lắm."

Mẹ mất sớm chuyện này không có gì, ba tái hôn cũng không phải chuyện hiếm, nhưng đối với người nhà của bạn gái gặp mặt lần đầu mà có thể nói ra những lời như "không liên lạc nhiều", "không biết rõ" với ba mình, có thể thấy được quan hệ cha con của họ căng thẳng đến mức nào.

Lời bộc bạch gần như tự vạch trần vết sẹo này của anh, khiến cho xung quanh yên lặng trong nháy mắt.

Họ tái hợp và ở bên nhau lâu như vậy, nhưng chuyện trong nhà của anh, cô cũng chỉ biết sau khi sư mẫu qua đời. Có thể thấy anh không muốn nhắc đến những chuyện này đến mức nào. Nhưng hôm nay, đối với người nhà của cô, anh lại không hề che giấu, đem những điều tốt và không tốt của mình ra trước mặt mọi người.

Cô biết, anh đang thực hiện lời hứa của mình, đây là người nhà của cô, anh cũng sẽ coi họ là người nhà của mình.


Cô nắm lấy tay anh dưới gầm bàn, lại bị anh nắm chặt lại.

Rõ ràng là anh bị vạch trần vết sẹo, nhưng anh lại như đang lo lắng cho cô, lo lắng cô bất an vì chủ đề này, còn an ủi cô siết chặt tay cô.

Dì hai của Tạ Nhất Phi luôn bận t@m đến chuyện Tạ Nhất Phi và Cố Dật không thành, cho nên nhìn Tần Tranh có chút thành kiến.

Khó khăn lắm mới bắt được một chút không đủ của Tần Tranh, nói chuyện cũng không cần suy nghĩ: "Vậy tình hình nhà cháu cũng khá phức tạp đấy, không giống nhà chúng ta, luôn rất đơn giản, dì thực sự lo lắng Nhất Phi sau này không đối phó được."

Lời này của dì hai cô cũng quá bóng gió rồi.

Tạ Nhất Phi đang định phản bác, mẹ cô Lưu Tú Mai cướp lời trước cô: "Tình hình nhà người ta em cũng không hiểu, thì đừng có lo nữa."

Bấy nhiêu năm nay Lưu Tú Mai tuy là chị dâu cả, nhưng trước mặt vị em dâu này vẫn luôn nhún nhường, đối phương nói mặt trời mọc đằng tây, bà biết rõ đối phương sai, cũng không dám phản bác trước mặt, nhưng lần này vì bảo vệ Tần Tranh và Tạ Nhất Phi, bà lại trực tiếp phản bác đối phương.

Tần Tranh cười: "Không có gì cần em ấy đối phó cả."

Dì hai cảm thấy mất mặt, cũng không biết kiềm chế, tiếp tục nói: "Dù sao cũng là người một nhà, làm sao có thể thật sự không qua lại, cứ nói sau này hai đứa có con, luôn cần người già giúp đỡ chăm sóc chứ, đến lúc đó hai đứa cũng không thể chỉ trông cậy vào anh cả chị dâu chứ? Vẫn còn Tiểu Đông nữa mà."

Tạ Đông đột nhiên bị gọi tên nửa đùa nửa thật nói: "Đến lúc đó mẹ em chăm con cho chị, dì hai rảnh thì dì hai chăm cho con, như vậy không phải là được cả sao?"

Lời này của Tạ Đông rõ ràng là đang châm chọc dì hai thích xen vào việc của người khác, trong lòng Tạ Nhất Phi ấm áp.

Nhưng Tần Tranh mới đến lần đầu, người nhà cô đã thảo luận về vấn đề ai chăm sóc con cái sau này, cho dù trước khi về cô đã chuẩn bị tâm lý, lúc này cũng thấy xấu hổ muốn chết.

Tạ Nhất Phi miễn cưỡng cười: "Dì hai, bây giờ nói những chuyện này cũng quá sớm rồi."

Tần Tranh lại dường như không nghe thấy lời cô, một chút ý tứ muốn kết thúc chủ đề cũng không có.

Anh giống như họ sẽ kết hôn sinh con ngay lập tức, nói về tương lai không xa: "Đến lúc đó nếu chỉ thiếu người giúp đỡ, thì tìm người làm thôi. Thực ra rất nhiều việc, ví dụ như nấu cơm giặt quần áo dọn dẹp phòng ốc, thì thuê người làm là được rồi. Chú thím nếu muốn Nhất Phi, có thể đến Bắc Kinh ở một thời gian, nhưng không cần coi việc chăm sóc cuộc sống của chúng ta là trách nhiệm. Thời gian của hai người rất quý báu, nên dùng để hưởng thụ cuộc sống. Còn Nhất Phi..."

Chủ đề này thật sự là càng nói càng xa, cô chọc chọc anh dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh biết là được rồi, kết quả ngón tay lại bị anh nắm lấy.

Tần Tranh tiếp tục nói: "Thời gian của Nhất Phi thì càng quý báu hơn, em ấy trong rất nhiều lĩnh vực đều là người khác không thể thay thế được, xem thành quả nghiên cứu và thành quả giảng dạy của em ấy là có thể biết được. Ngoài công việc, em ấy chơi trống cũng rất giỏi. Em ấy mà dồn hết tinh lực vào những việc vặt mà ai cũng có thể làm, thì ban nhạc của em ấy cũng không còn xa giải tán nữa. Cho nên bà nội vừa rồi thực sự khiêm tốn rồi, Nhất Phi nào phải không có ưu điểm gì khác, em ấy ưu điểm rất nhiều, tuyệt đối không chỉ là chăm chỉ và tính tình tốt. Hơn nữa ở trước mặt cháu em ấy cũng không bao giờ là một người chăm chỉ và tính tình tốt. Mà là tình huống nhà cháu, giống như dì hai nói, tương đối phức tạp, cho nên trong mắt rất nhiều người cháu cũng thực sự không phải là đối tượng kết hôn lý tưởng, may là Nhất Phi không coi trọng những chuyện này."

Tạ Nhất Phi biết người nhà của mình đều không có ý xấu gì, nhưng người như dì hai của cô, bấy nhiêu năm nay đã quen với việc xem thường cô, cho nên cũng sẽ xem thường người mà cô mang về.

Lời này của Tần Tranh không nghi ngờ gì là sự đáp trả tốt nhất.

Nhưng, bình thường anh nhìn trầm mặc ít nói, không ngờ lời hay lại nói giỏi đến thế, nói đến mức cô cũng suýt không nhận ra mình.

Hơi cảm động thì phải làm sao?

Dượng hai của Tạ Nhất Phi trừng mắt nhìn vợ mình: "Bình thường em không giỏi ăn nói lắm sao, hôm nay sao lại phá hỏng bầu không khí như vậy?"

Lời này của Tần Tranh không chỉ nhắm vào dì hai của Tạ Nhất Phi, bà nội cũng cảm thấy mình bị ám chỉ. Một lòng tốt gặp phải một cái đinh, một hơi nghẹn trong ngực rất lâu, nhưng lúc này cũng không quên giúp hòa hoãn không khí, nói với Tạ Nhất Phi: "Dì hai của con biết hai đứa ở Bắc Kinh đều bận, lo hai đứa sau này cuộc sống không có ai chăm sóc, không có ý gì khác."

Mũi nhọn mọi người đều hướng về dì hai, dì hai biểu cảm lúng túng, cho dù không vui thế nào, cũng không dám nói gì nữa.

Ba Tạ, người vẫn không nói nhiều lời, đột nhiên lên tiếng khi mọi người đều im lặng: "Nhất Phi của chúng ta từ nhỏ giống chú, không thích nói chuyện, trong đám trẻ luôn là người không nổi bật nhất, dù sao thì cũng không so được với những đứa trẻ xuất sắc gì đó. Thế nhưng, không biết có phải vì cha mẹ xem con mình luôn không đủ khách quan hay không, trong mắt chú, nó luôn khác biệt, nhà ai có đứa trẻ có ý tưởng lớn như vậy tự mình lén lút dành dụm học phí đi học đánh trống không? Hơn nữa còn có thể kiên trì nhiều năm như vậy."


Nói đến đây, ba Tạ như nhớ ra điều gì cười cười, sau đó mới nói tiếp: "Bác sĩ Tần tình huống nhà cháu chúng ta trước kia không tìm hiểu rõ, lời nói vừa rồi có thể hơi mạo phạm, hi vọng cháu đừng để ý. Thế nhưng người trong nhà chúng ta về chuyện này cách nhìn giống Nhất Phi, chúng ta không để ý đến chuyện này, chúng ta càng coi trọng con người của cháu. Chúng ta hi vọng Nhất Phi có thể tìm được một người mình thích, nhân phẩm tốt, có năng lực không để con bé chịu khổ làm bạn trai. Hiện tại xem ra, chúng ta rất vui mừng vì sự lựa chọn của con bé."

Đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Nhất Phi nghe ba mình nói nhiều lời như vậy một hơi, còn nói nghiêm túc đến thế, có thể thấy đã ấp ủ rất lâu rồi.

Trong lúc vô thức, hốc mắt của Tạ Nhất Phi đã ướt.

Hóa ra bấy nhiêu năm nay không chỉ người nhà có hiểu lầm với cô, cô đối với họ sao lại không như vậy.

Cô cứ tưởng mình luôn là người không được yêu thương, nhưng mà loại thiên vị này chưa bao giờ biến mất.

Vẫn là Tạ Phương phá vỡ bầu không khí ảm đạm: "Anh rễ cũng khiêm tốn quá, ai lại cảm thấy anh rễ không phải đối tượng kết hôn lý tưởng chứ? Em thấy anh rễ siêu đẹp trai, với chị em cũng siêu hợp luôn!"

Tạ Đông nhíu mày: "Chưa kết hôn mà đã gọi là anh rễ?"

Hai người này cãi nhau là chuyện thường ngày, bình thường hai người còn không gọi tên đối phương, đều là huých qua huých lại.

Lúc này Tạ Phương nghe Tạ Đông chọc mình, không vui nói: "Vậy anh nói gọi là gì? Bác sĩ Tần sao? Quá xa lạ! Vẫn là như anh không lễ phép gọi người toàn là 'này'?"

"Em mới không lễ phép!" Nói rồi Tạ Đông nhanh chóng liếc mắt nhìn Tần Tranh, không kiên nhẫn nói, "Gọi là anh là được rồi."

Nhờ có hai đứa nhóc này, mọi người đều bị chọc cười. Tạ Nhất Phi và Tần Tranh nhìn nhau, cũng cười.

 

Editor: Annie
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK