• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Đình Đình sờ mũi nói: “Từ lúc cô làm phẫu thuật ở chỗ chúng tôi, tôi đã phát hiện anh ấy đặc biệt quan tâm đến cô rồi. Anh ấy là người ghét xã giao nhất, chưa bao giờ chủ động sắp xếp, nhưng khi khoa mình tụ tập, anh ấy lại đích danh bảo tôi gọi các cô đi. Hôm đó chơi trò chơi cũng kỳ lạ lắm, anh ấy chưa bao giờ tọc mạch chuyện của người khác, giấy tôi đưa cho anh ấy rõ ràng không phải câu hỏi đó, nhưng anh ấy cứ nhất định muốn biết về quá khứ tình trường của cô, hơn nữa hôm đó anh ấy còn phá lệ hát một bài. Tôi nghe bác sĩ Tống nói, anh ấy còn chưa từng nghe thấy sếp hát bao giờ, nhưng hôm đó anh ấy đã hát, chắc chắn là vì có cô.”

Tạ Nhất Phi sau khi kinh ngạc và bối rối ban đầu đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô nhớ đến đêm đó, bất ngờ phát hiện rất nhiều chi tiết đêm đó cô vẫn còn nhớ rất rõ. Những chi tiết đó từng khiến cô nghi ngờ mình là người đã đi vào trái tim anh, bây giờ nghĩ lại ý nghĩ lúc đó của mình, đều cảm thấy buồn cười.

Hà Đình Đình tiếp tục nói: “Sau này đến nhà y tá trưởng ăn cơm lần đó càng rõ ràng hơn, tôi đoán hai người lúc đó đã hẹn nhau rồi, chỉ là không ngờ lại gặp chúng tôi. Có quá nhiều dấu vết, khứu giác hóng hớt của tôi nhạy bén như vậy, đáng lẽ phải nhận ra từ lâu rồi, chỉ là vì anh ấy chưa bao giờ yêu đương với người có liên quan đến công việc nên tôi mới có thành kiến, tôi mới không nghĩ theo hướng đó, cho đến khi tấm ảnh trên mạng được tung ra. Tiểu Lưu bọn họ đều không nhìn ra, nhưng tôi thì nhận ra, con đường đó chính là con đường nhỏ trước cửa siêu thị kia.”

Giấy không gói được lửa, quan hệ của họ có thể giấu được đến bây giờ đã là rất khó rồi.

Dường như thấy cô không có phản ứng gì, cô gái nhỏ càng thêm lo lắng: “Không nói đến những chuyện này nữa, những lời bịa đặt mà họ tung ra cô tuyệt đối đừng tin! Trước cô sếp thật sự không thiếu các cô gái, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói anh ấy bắt cá hai tay, hơn nữa tôi cảm giác anh ấy rất khinh thường cách làm đó. Vậy nên sao anh ấy có thể vừa tốt với cô, vừa dẫn người khác đi gặp phụ huynh được chứ? Dù cô gái đó là người anh ấy thích hồi đại học thì cũng không thể nói lên điều gì mà! Chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, cô tuyệt đối đừng vì chuyện này mà không để ý đến anh ấy nữa.”

Tạ Nhất Phi vừa nãy đã tò mò muốn biết “tin đồn” mà Hà Đình Đình nói là gì, bây giờ cô đã hiểu rõ rồi. Vậy nên tối hôm đó, anh nói chuyện nhà bận rộn có liên quan đến Hạ Niên Niên.

Tạ Nhất Phi cười: “Cảm ơn cô đã giữ bí mật cho chúng tôi, nhưng quan hệ của chúng tôi có lẽ không giống như cô nghĩ đâu.”

Ít nhất Tần Tranh có lẽ không để ý đến cô như Hà Đình Đình nghĩ.

“Hơn nữa, tôi cũng không có không để ý đến anh ấy.”

Không ai cố ý không để ý đến ai, nhưng cô luôn là một người rất bị động, không biết từ ngày nào, anh đột nhiên không còn chủ động nữa, quan hệ của họ cũng nguội lạnh theo.

Thấy cô có phản ứng như vậy, Hà Đình Đình luống cuống nói: “Không phải… Cô Tạ sao lại có phản ứng như vậy? Có phải tôi đã nói sai gì không? Sao trông cô lại có vẻ không vui hơn vậy?”

Tạ Nhất Phi: “Tôi không sao.”

Hà Đình Đình muốn khóc không ra nước mắt: “Tôi không sợ cô có chuyện, tôi sợ sếp tôi có chuyện đó!”

Sau khi Ngu Khiết qua đời, Tạ Nhất Phi cũng không còn thường xuyên đến bệnh viện như trước nữa.

Theo kế hoạch, thử nghiệm lâm sàng lần này sẽ kết thúc vào tháng 5. Công việc thu thập, sắp xếp và phân tích dữ liệu trước đó cơ bản đã hoàn thành, còn lại một số dữ liệu theo dõi người tham gia thử nghiệm, Tạ Nhất Phi giao cho người của Minh Đức làm, còn cô sẽ cùng với các bác sĩ chủ trị của những người tình nguyện này hoàn thành đánh giá tính an toàn và hiệu quả của dự án.

Công việc này không phải là lần đầu tiên cô làm, trước đây khi bị Vương Ngọc Nhất phỉ báng, cô đã từng làm một lần.

Lúc đó cô còn có thể kiêu hãnh cho mọi người thấy thành quả của họ, chứng minh rằng loại thuốc do họ nghiên cứu phát triển không những an toàn, mà còn có hiệu quả rất tốt trong việc cải thiện triệu chứng, làm thuyên giảm bệnh tật, thậm chí là kéo dài tuổi thọ.

Mà lúc này, nhìn báo cáo của Ngu Khiết, cô đột nhiên không còn tự tin như vậy nữa.

Những kết quả thử nghiệm nhìn có vẻ đẹp đẽ đó có đáng tin cậy không? Có sự khác biệt về cá nhân hoặc ảnh hưởng của việc dùng thuốc kết hợp không? Cô bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thật sự giúp được những bệnh nhân đó hay không, bắt đầu nghi ngờ chi phí nghiên cứu phát triển đắt đỏ, công sức mấy chục năm của nhiều thế hệ, liệu có thật sự có ý nghĩa hay không.

Từ lần đầu tiếp xúc với dược học đến nay, hơn mười năm rồi, cô chưa bao giờ cảm thấy hoang mang đến vậy.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Tiêu Tiêu.

Thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã xin ban nhạc nghỉ phép dài hạn, không biết lúc này Tiêu Tiêu tìm cô có chuyện gì?

Tạ Nhất Phi nghe điện thoại, giây tiếp theo, giọng nói dứt khoát của Tiêu Tiêu liền truyền ra: “Cô mau đến xem đi, có người nào đó uống say rồi, đang ở ‘Sơ Sắc’ đây này!”

Người nào đó?

“Là ai?”

Tiêu Tiêu không tự nhiên nói: “Còn có thể là ai nữa? Cô đừng cố tình hỏi nữa… Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy uống thành ra thế này, cô mau đến đây đi.”

Tất cả mọi người đều có thể thấy, Tần Tranh gần đây tâm trạng không tốt. Tống Lương tự nhận là bạn nhậu thân thiết nhất của anh, lúc này nhất định phải thể hiện chút gì đó.

Vừa hay hai người chiều nay cùng nhau lên một bàn phẫu thuật, vừa kết thúc phẫu thuật, Tống Lương đã lôi Tần Tranh đến “Sơ Sắc”.

Hôm nay người hát trên sân khấu là Tiêu Tiêu, người ở bên cạnh cô chỉ có người chơi keyboard để tóc dài trong ban nhạc của cô ấy. Tống Lương mấy lần đến đây đều là như vậy, không có guitar bass và trống, Tiêu Tiêu đi theo phong cách hoài cổ.

Lúc này cô đang hát một bản tình ca cũ của những năm 90, giọng hát mềm mại du dương, động tác quyến rũ mê người, ánh mắt si tình quyến luyến, còn người đang liếc mắt đưa tình với cô chính là người chơi keyboard kia.

Là một tay lão luyện tình trường, Tống Lương sớm đã nhận ra hai người kia có chút vấn đề. Quả nhiên, người trước đây gặp Tần Tranh là mắt không rời được, hôm nay nhìn cũng không nhìn sang bên này một cái.

“Chậc chậc, xem đàn bà bạc tình chưa kìa, vừa nói thay lòng là thay lòng ngay, cậu phải quản lý tốt cô Tạ của cậu đấy.”

Nhắc đến Tạ Nhất Phi, Tần Tranh cũng không đáp lời, mà lại tự rót cho mình một ly rượu.

“Hôm nay cậu uống không ít đấy.” Tống Lương nhạy bén nhận thấy sự bất thường, câu hỏi đã nhịn rất lâu cũng không nhịn được nữa, “Giữa cậu và cô Tạ có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Tần Tranh lười biếng đáp: “Có thể có chuyện gì chứ?”

“Cái đó… Tớ nghe được một tin đồn vô lý, cậu muốn nghe không?”

Tần Tranh liếc anh một cái: “Tớ nói không muốn nghe, cậu có thể nhịn không nói sao?”

“Không thể.” Tống Lương hóng hớt đến gần Tần Tranh, “Có người thấy cậu dẫn ' Bạch nguyệt quang’ của cậu đi gặp ba cậu rồi, còn nói cậu là công tử quay đầu, muốn thu tâm lại.”

Tần Tranh nhíu mày: “Bạch nguyệt quang gì?”


“Bạch nguyệt quang mà cậu còn chưa nghe nói đến à? Cậu thật là không có văn hóa gì cả! Tiểu thuyết ‘Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng’ của Trương Ái Linh xem chưa, nói rằng mỗi người đàn ông đều có hai người phụ nữ, một hoa hồng đỏ một hoa hồng trắng, cưới hoa hồng đỏ thì hoa hồng đỏ sẽ biến thành vết máu muỗi trên tường, còn hoa trắng vẫn là bạch nguyệt quang, mà nếu cưới hoa trắng, thì hoa trắng sẽ thành cơm nguội, hoa đỏ vẫn là nốt chu sa trên tim…”

Tần Tranh mất kiên nhẫn nói: “Tớ hỏi cậu, ai là bạch nguyệt quang?”

“Ồ, chính là bạn gái của đàn em đội bóng rổ hồi xưa của các cậu, Hạ Niên Niên hoa khôi khoa tài chính năm đó đấy.”

Thấy Tần Tranh dường như vẫn không hiểu, Tống Lương từ trong điện thoại lôi ra bài đăng mới xem được mấy ngày trước cho anh xem: “Trên diễn đàn trường mình có một bài đăng cậu nhớ không? Chính là có người chụp được hai người cậu đang trú mưa trước cửa thư viện, còn tưởng hai người là một cặp, mọi người liền suy đoán, nói cô ấy là bạch nguyệt quang cậu cầu mà không được đấy.”

Tần Tranh nhìn một cái rồi chán nản đẩy ra: “Rảnh rỗi quá sinh nông nổi.”

“Dù sao bài đăng này đã lan rộng trong khoa của các cậu rồi.”

“Vậy thì sao?”

Tống Lương dang tay: “Vậy nên chắc chắn cô Tạ cũng đã thấy rồi. Dạo này Hạ Niên Niên chẳng phải hay đến tìm cậu sao? Cậu nói xem cô Tạ có hiểu lầm gì không? Nếu thật sự là hiểu lầm, cậu phải nhanh chóng giải thích cho người ta chứ.”

Động tác cầm ly rượu của Tần Tranh khựng lại. Cũng giống như Tống Lương nói, người bình thường nhìn thấy những chuyện này dù không nghi ngờ, cũng sẽ đến hỏi một tiếng chứ. Nhưng anh vừa nghĩ đến khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tạ Nhất Phi, lại cảm thấy ý nghĩ của Tống Lương đều là dư thừa.

Cô căn bản không để ý đến những chuyện này.

“Chuyện này không liên quan.”

“Không thể nào! Cậu đừng hòng qua mặt tớ, dạo này cậu xem cậu thành ra cái dạng gì? Cứ như người khác nợ cậu tám triệu vậy, cậu dám nói không liên quan đến cô Tạ sao?”

“Vậy cũng không liên quan đến bài đăng đó.” Tần Tranh uống một ngụm rượu nói.

Tống Lương không hiểu: “Vậy cả ngày cậu ủ rũ thế này là vì cái gì?”

Im lặng một lát, Tần Tranh nói: “Vì bất lực.”

Bất lực.

Bọn họ làm bác sĩ, sợ nhất bốn chữ này, nhưng sứ mệnh của bác sĩ lại là thách thức bốn chữ này.

Tống Lương ngẩn người, rồi giả vờ thoải mái nói: “Chuyện sư mẫu của cô ấy cũng qua bao lâu rồi, cậu đâu phải là ngày đầu làm bác sĩ, sao tâm trạng còn không bằng cả học sinh của cậu nữa vậy?”

Tần Tranh là một người rất ít khi thổ lộ lòng mình với người khác, tối nay có lẽ là do men rượu tác oai tác quái, cũng có lẽ vì anh quá cần một lối thoát để giải tỏa cảm xúc, vậy nên khi đối diện với Tống Lương vừa là bạn bè lại vừa là đồng nghiệp bác sĩ, nên anh cũng không còn giấu giếm nữa.

Anh nói: “Trước đây mỗi lần như thế này, tớ đều rất sợ đối mặt với người nhà, lần này đổi thành cô ấy, tớ lại càng không biết phải đối mặt như thế nào.”

Vừa nãy còn cười hề hề, lúc này Tống Lương cũng im lặng, người ngày ngày tiếp xúc với bệnh nhân ung thư, sao anh có thể không hiểu cảm giác này, nhưng anh vẫn không thể nhìn bạn mình chìm đắm trong cảm xúc này được.

Anh nói: “Cậu đã cố gắng hết sức rồi, vậy là đủ rồi. Tớ có thể hiểu cho cậu, cô Tạ chắc chắn cũng hiểu cho cậu.”

Tần Tranh cười nhạt: “Tớ là đã cố gắng hết sức rồi, chính vì tớ biết tớ đã cố gắng hết sức rồi, nên tớ càng không biết còn có thể làm gì hơn.”

Tống Lương quá hiểu cảm giác này, khoa họ có một phòng bệnh giảm đau, chuyên thu nhận những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của họ, anh đều sẽ rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân, cũng sẽ cảm thấy mình đặc biệt bất lực.

Tống Lương thở dài: “Người ta ai cũng sẽ có ngày đó, hoặc sớm hoặc muộn, nếu cậu dễ dàng cứu người như vậy, vậy chẳng phải là đang đối đầu với ông trời sao?”

Tần Tranh nhìn Tống Lương: “Không thể đối đầu với ông trời, vậy cậu nói xem, mười năm qua rốt cuộc có gì khác biệt?”

Tống Lương đột nhiên không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Anh sợ nhất Tần Tranh nhắc đến mười năm trước, Tần Tranh của mười năm trước là người như thế nào anh còn nhớ rõ, tuyệt đối không phải là bác sĩ Tần tuy có hơi lạnh lùng, nhưng có lý tưởng có hoài bão, còn biết đối xử với người khác một cách lịch sự như bây giờ.

Anh của mười năm trước, u ám, nóng nảy, suy sụp, hễ không vừa ý là có thể động tay động chân với người khác, dường như cả thế giới đều nợ anh vậy. Lúc đầu anh cảm thấy người này chỉ là bị gia đình chiều hư, một lần tình cờ mới biết được sự thật phía sau.

Một người bạn chung của họ nói, tính cách của Tần Tranh trước đây cũng không hẳn là tốt, nhưng cũng không đến mức “khác người” như vậy, chỉ vì đã xảy ra một chuyện, chuyện đó đã trở thành một nút thắt trong lòng cậu thiếu niên 18 tuổi kia.

Sau này, Tống Lương nhìn Tần Tranh dần dần bò ra từ vũng bùn đó, bắt đầu chuyên tâm học hành, cũng trở nên hòa đồng hơn, ngoại trừ tin đồn tình ái nhiều hơn một chút, không ai còn nói anh không tốt nữa.

Tống Lương đã từng cho rằng, chuyện năm đó đối với anh đã là chuyện quá khứ rồi, cho đến giây phút này. Anh ta đột nhiên hiểu cho anh – vì sự xuất hiện của Tạ Nhất Phi, ý nghĩa của Ngu Khiết đối với Tần Tranh trở nên khác thường, vậy nên sự ra đi của Ngu Khiết tương đương với việc vạch trần vết sẹo cũ của Tần Tranh.

Tống Lương vừa thương bạn, vừa giận bạn không chịu cố gắng: “Cái câu hỏi này của cậu tớ còn lười trả lời cậu nữa là! Mười năm rồi, cậu nói có gì khác biệt chứ?! Mười năm trước tớ vẫn còn là trai tân, mười năm sau đã có cô gái mua cả thuốc mỡ cho tớ bôi vết nhăn ở khóe mắt rồi! Mười năm đó, cái gì cũng thay đổi, ngành nghề nào mà chẳng ngày càng đổi mới? Cứ nói riêng về điều trị ung thư vú, bất kể là về phương pháp điều trị và hiệu quả điều trị, đều đã có nhiều tiến bộ rõ rệt, nhưng cậu cứ khăng khăng nói những điều này đều không thay đổi được số phận ra đi sớm của họ, vậy thì tớ thật sự không còn gì để nói, vì đây không phải là vấn đề của cậu và tớ, đây là khó khăn của y học! Là khoảng cách giữa kỳ vọng của công chúng và hiện thực! Có người được chữa khỏi, cũng có người ra đi, quá khứ bao nhiêu năm là như vậy, tương lai bao nhiêu năm cũng sẽ như vậy! Tiền nhân của chúng ta cũng đã từng trải qua quá trình này, tuy có người từ bỏ, nhưng vẫn có người đang kiên trì!”

Tống Lương kích động hét xong, đột nhiên phát hiện người trước mặt đang dựa vào ghế sô pha, một tay che mắt, không có phản ứng gì cả.

Anh thăm dò vươn tay đẩy đẩy, Tần Tranh lúc này mới ngẩng tay lên liếc nhìn anh một cái, vẻ mờ mịt đó, vừa nhìn là biết vừa nãy đã ngủ quên mất rồi.

“Đệt!” Tống Lương tức giận, hiếm khi vừa rồi có cảm xúc dạt dào như vậy, vậy mà lại uổng công chuẩn bị!

“Được rồi được rồi, đừng uống nữa, về nhà về nhà!”

Tống Lương vừa đứng dậy, đột nhiên chú ý thấy bên ngoài chỗ ngồi của họ có một bóng người đứng đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK