• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Lương biết, tâm trạng của Tần Tranh sau khi trở về từ Nam Kinh chắc chắn không khá hơn chút nào, cũng giống như lần trước và lần trước nữa.

Lo lắng anh một mình sẽ sinh bệnh, vừa tan làm, Tống Lương liền đến trước cửa văn phòng chặn anh lại, lôi anh đi uống rượu.

Nhưng Tần Tranh lại có chút do dự.

Thử nghiệm giai đoạn hai của dự án của Tạ Nhất Phi đã kết thúc được hơn một tháng rồi, nhưng sáng nay trung tâm nghiên cứu đột nhiên nói tài liệu thử nghiệm vẫn chưa hoàn tất, cần phải bổ sung thêm một báo cáo, còn cần người phụ trách có liên quan của thử nghiệm ký tên lên trên, cuối cùng do bệnh viện gửi báo cáo đó về kho lưu trữ.

Báo cáo đó chỗ của Tần Tranh Minh Đức đã có sẵn, bây giờ chỉ cần họ in ra, tìm những người có liên quan ký tên bổ sung là được, khối lượng công việc không tính là lớn.

Một giờ trước, người bên Minh Đức gọi điện cho anh, nói báo cáo đã ở trên bàn làm việc của Tạ Nhất Phi rồi, chỉ là vì Tạ Nhất Phi đang lên lớp, người của Minh Đức lại bị sắp xếp công việc khác nên vội về xử lý, nên đã thương lượng với Tạ Nhất Phi, để cô ký xong thì mang đến bệnh viện.

Rồi ngay vài phút trước, anh nhận được tin nhắn wechat của cô, nói cô lát nữa sẽ đến đưa báo cáo, còn rất chu đáo nói anh không cần phải đặc biệt đợi cô, cô có thể tìm người khác thay mặt giao cho anh.

Tần Tranh nhìn thời gian, cô chắc đã tan học từ lâu rồi, cố tình đợi đến khi anh tan làm mới đến, chẳng phải là không muốn gặp anh sao? Vậy thì hà tất gì phải đồng ý với người của Minh Đức kia.

Tống Lương vẫn đang thúc giục: “Đi không vậy? Không đi ra khỏi cửa là tắc đường rồi đấy.”

Tần Tranh gọi Hà Đình Đình: “Cô liên lạc với cô Tạ một chút, cô ấy có một bản báo cáo, có thể lát nữa sẽ mang đến, cô giúp tôi cất trước, sáng mai đợi tôi ký xong thì đưa đến trung tâm nghiên cứu cho bọn họ lưu trữ.”

Hà Đình Đình gật đầu, nghĩ lại thì nhớ ra điều gì đó: “Không phải, anh không đợi cô Tạ nữa ạ?”

Tần Tranh cởi áo blouse trắng: “Cô cũng không cần đợi quá lâu, nếu hôm nay cô ấy không đến sớm được thì để ngày mai đi.”

Hà Đình Đình: “Ý em không phải thế, ý của em là…”

Tần Tranh không nghe Hà Đình Đình nói hết mà lại thúc giục Tống Lương đang ngẩn người: “Cậu có đi không?”

Tống Lương hoàn hồn lại đáp một tiếng.

Rời khỏi bệnh viện, hai người bàn nhau sẽ đi đâu.

Tống Lương đề nghị đi Sơ Sắc, Tần Tranh trực tiếp từ chối: “Đổi chỗ khác đi.”

Tống Lương nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi của Tần Tranh và Hà Đình Đình, chế nhạo anh: “Cô Tạ một lát nữa sẽ đến bệnh viện đưa tài liệu, vậy thì có nghĩa là tối nay cô ấy chắc chắn sẽ không đến Sơ Sắc rồi, cậu sợ cái gì? Chẳng lẽ là sợ xúc cảnh sinh tình à?”

Tần Tranh nghĩ đến cuộc gọi bị lặng lẽ cúp máy, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Trên thực tế, chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì liên quan đến Tạ Nhất Phi, anh đều cảm thấy không vui vẻ chút nào.

Tống Lương quan sát vẻ mặt của anh: “Tớ cảm thấy lần này chắc là tớ không đoán sai.”

Tần Tranh lái xe, mất tập trung hỏi: “Đoán gì?”

Tống Lương: “Cậu, không buông bỏ được cô Tạ.”

Tần Tranh: “…”

Không buông bỏ được sao? Chắc là không buông bỏ được đi, nếu có thể buông bỏ thì đã sớm buông rồi.

Anh đã từng cho rằng mình đã buông bỏ cô, nhưng thật ra, anh chỉ là bỏ cô và tất cả những chuyện tồi tệ của năm đó vào một cái hộp rồi khóa lại, sau đó cất cái hộp đó lên gác. Anh cho rằng làm như vậy thì có thể để những người đã qua đời và những người đã mất mãi mãi ở lại trong quá khứ, cho đến một ngày, cô lại xuất hiện trước mặt anh, anh mới ý thức được, cái hộp đó và những chuyện cũ bên trong vẫn luôn ở đó, không phải cứ không quay đầu nhìn lại thì chưa từng xảy ra.

Tống Lương vẻ mặt khinh thường: “Cậu đừng có không…”

“Ừm.” Tần Tranh trực tiếp cắt ngang lời anh ta.

Tống Lương ngẩn người, anh ta cho rằng mình nghe nhầm, chữ “thừa” trong câu “Cậu đừng có không thừa nhận” còn chưa kịp nói ra, vậy mà vị bác sĩ Tần luôn miệng cứng như kim cương kia lại chủ động thừa nhận rồi!

Tần Tranh liếc nhìn anh ta: “Không buông bỏ được một người thì mất mặt lắm sao?”

Tống Lương hoàn hồn lại, khoa trương cười ha ha hai tiếng: “Ôi chao ơi, cả đời này, có thể để tớ thấy được cậu ngã vào tay phụ nữ thì thật là hiếm có đấy!”

Tần Tranh im lặng, mặc kệ bạn thân chế nhạo, trong lòng lại đang nghĩ, đã sớm ngã rồi.

Sau khi cười xong, Tống Lương thở dài: “Hai người các cậu, chính là một người so với người kia nghĩ nhiều hơn, nếu có một người ngốc thì đã không đến nỗi như bây giờ rồi.”

Tần Tranh do dự một chút rồi hỏi: “Nói sao?”

Tống Lương: “Chuyện giữa nam nữ thật ra rất đơn giản, sự thích của đàn ông đối với một cô gái có thể bắt đầu từ việc cậu muốn ngủ với cô ấy. Đến khi nào mới phát triển thành cái gọi là yêu? Chính là khi cậu phát hiện cậu ngủ vẫn không đủ. Bây giờ trạng thái của cậu chắc chắn chính là như vậy, nên về cơ bản cậu đã yêu cô Tạ rồi.”

Tần Tranh: “…”

Tống Lương: “Nhìn từ góc độ phụ nữ thì cũng gần như vậy. Trương Ái Linh không đã từng nói rồi sao, âm đạo là con đường dẫn đến trái tim của phụ nữ. Cô ấy bằng lòng cho cậu ngủ, thì chính là chấp nhận cậu, cũng không bài xích việc tiến xa hơn với cậu. Cô ấy chấp nhận cậu nhiều lần như vậy, cậu nghĩ xem, nếu không phải yêu thì là cái gì?”

Tần Tranh: “…”

Tống Lương: “Chậc! Còn không hiểu nữa à? Thế này nhé, lát nữa cậu cứ nói rõ ràng với anh về chuyện giữa hai người, anh giúp cậu phân tích một chút.”

Tần Tranh: “Cảm ơn 'anh', thôi đi.”

Tống Lương ấm ức: “ Tớ nói thế là cậu nhỏ nhen quá đấy, tớ thật sự không phải tò mò, là tớ thật sự đang sốt ruột cho hai người, muốn giúp cậu giải quyết nỗi phiền muộn đấy!”

Phía trước là một con phố đồ ăn vặt, Tần Tranh nhớ ở đây có một quán nướng khá ngon, hồi đi học anh hay đến đây với bạn cùng phòng.

Anh tìm một chỗ đỗ xe bên đường rồi dừng xe, thúc giục Tống Lương xuống xe: “Đừng nói nhảm nữa, đến muộn chút là phải chờ bàn đấy.”

Tống Lương vừa mở cửa xe đi xuống, vừa không quên lải nhải: “tớ đối với cậu hết lòng hết dạ như thế này, mà cậu vẫn còn đề phòng tớ, làm tổn thương trái tim tớ quá…”

Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, là màu cam đỏ rực rỡ, ánh chiều tà trải khắp các con phố, khiến người ta cảm nhận được mùa hè thật sự đã đến rồi.

Quán nướng mà Tần Tranh chọn không lớn, nhưng là quán cũ có tiếng, khi bọn họ đến thì cũng chỉ còn lại vài bàn trống ở ngoài trời, Tần Tranh tùy tiện chọn một bàn ngồi xuống, khi gọi món xong thì những bàn xung quanh cũng nhanh chóng kín người. Được bao bọc bởi tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, anh cũng cảm thấy được thư giãn đã lâu không có.

Anh nhìn đèn đường lần lượt bật sáng, nhìn ánh chiều tà từng chút từng chút lặn xuống phía tây. Khi màn đêm nuốt chửng tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn, bọn họ đã uống không ít rồi.

Tần Tranh rất ít khi nói chuyện quá khứ của mình với người khác, càng không nói về chuyện giữa anh và Tạ Nhất Phi với người khác, nhưng không chịu nổi sự truy hỏi liên tục của Tống Lương, thêm cả việc đã uống rượu, Tống Lương hỏi nhiều, anh cũng sẽ trả lời vài câu.


Tống Lương ghép những lời nói rời rạc của anh lại, vẽ ra mối quan hệ giữa hai người, trước tiên là kinh ngạc về duyên phận của bọn họ, lại cảm thấy tiếc nuối cho tình cảnh hiện tại của hai người.

“Tớ nói bác sĩ Tần, hôm nay tớ thật sự phải bái phục cậu rồi, cậu có một cái miệng như thế này mà còn có thể gây ra nhiều chuyện đào hoa như vậy cũng thật là không dễ, cậu lại còn nói với cô gái mình thích rằng hai người chỉ là chơi đùa thôi?”

Tần Tranh: “…”

“Người bình thường rõ ràng chỉ muốn qua đường, nhưng lại tỏ ra rất chân thành. Còn cậu thì ngược lại, rõ ràng là muốn ghi tên người ta vào hộ khẩu nhà mình rồi, lại tỏ ra chỉ muốn qua đường, đáng đời cậu ngồi đây uống rượu một mình!”

Tần Tranh liếc nhìn anh ta một cái: “Chửi sướng miệng chưa?”

Tống Lương bị anh nhìn như vậy, khí thế không khỏi yếu đi một chút: “Tớ đây không phải đang sốt ruột cho cậu sao?!”

Tống Lương thở dài: “Thật ra thì anh em cũng hiểu cho cậu, chẳng qua cũng là do hồi đó bị người ta đá nên trong lòng có chút oán hận thôi, nên mới không muốn làm người chủ động quay đầu lại đó, cứ như ai quay đầu lại trước thì người đó thua vậy. Nhưng trong tình cảm làm gì có chuyện ai thắng ai thua chứ?”

Tần Tranh nhớ lại lần gặp lại Tạ Nhất Phi, anh hoàn toàn không ngờ có ngày có thể gặp lại cô, càng không ngờ cô lại ở bên Tần Nhất Minh.

Lúc đó, anh cũng không xác định tình cảm của mình đối với cô là gì, chắc chắn là có oán hận chuyện năm đó, nhưng dù sao thì bọn họ cũng đã chia tay lâu như vậy rồi, tình cảm gì cũng nên phai nhạt rồi chứ. Nhưng dường như cô luôn có khả năng lay động cảm xúc của anh, anh không thể nhìn cô bị người khác ức hiếp, không thể nhìn thấy cô gái từng tùy hứng và tươi tắn trước mặt anh giờ lại trở nên khép nép trước mặt người khác. Mỗi lần họ tiếp xúc sau khi gặp lại, cô đều khiến anh không thể bình tĩnh lại được. Hơn nữa anh phát hiện, tất cả những ký ức về mùa hè đó lại có thể rõ ràng đến như vậy. So ra thì, mười năm này giống như một chiếc hộp đen trống rỗng, dường như đã từng tồn tại, lại dường như chưa từng tồn tại.

Tống Lương tiếp tục phát biểu lý thuyết tình yêu của anh ta: “Trong tình cảm cho dù có thắng thua thật thì cũng là ai đạt được ước nguyện người đó thắng. Giống như bây giờ cậu không thể buông bỏ được người ta, vậy thì bất kể cậu dùng thủ đoạn gì, cuối cùng chỉ cần cậu có thể giữ người ta ở bên cạnh mình, vậy thì cậu thắng rồi. Mà cô ấy bằng lòng ở bên cậu, vậy thì hai người sẽ là cùng thắng.”

Gió đêm mang theo tiếng cười đùa của những người ở bàn bên cạnh, đó là một nhóm sinh viên đại học, có vài cặp trông giống như đang hẹn hò, bọn họ vừa nói vừa cười vui vẻ như vậy. Đây có lẽ là dáng vẻ của đôi bên đều có tình cảm với nhau đi.

Tần Tranh uống một ngụm rượu: “Cậu cũng nói rồi đấy thôi, ai đạt được ước nguyện người đó thắng. Cô ấy muốn đi, tớ để cô ấy đi, cô ấy thắng rồi.”

Năm xưa bọn họ có lẽ là cùng thua, nhưng lần này dường như chỉ có một mình anh thua mà thôi.

Tống Lương: “Cô ấy đòi chia tay thì chính là muốn đi sao? Chuyện này khiến tớ hiểu ra một đạo lý, dù người thông minh đến đâu thì khi đối diện với tình cảm cũng sẽ u mê thôi. Thật ra tối hôm cậu đến Nam Kinh tớ đã gặp cô Tạ, còn nói chuyện được vài câu.”

Tống Lương cứ vài ba hôm lại chạy đến Sơ Săc, anh ta gặp được Tạ Nhất Phi, Tần Tranh cũng không hề bất ngờ.

Tần Tranh tùy tiện hỏi: “Nói chuyện gì?”

“Chỉ nói bâng quơ vài câu, nhưng tớ có thể cảm nhận được, cô ấy cũng không buông bỏ được cậu.”

Tần Tranh cười nhạt.

Tống Lương sốt ruột: “Cậu đừng không tin! Trong chuyện tình cảm này, anh em tớ có tinh thần nghiên cứu hơn cậu, cũng tin tưởng vào việc thực hành tạo ra chân lý hơn, nên nếu cậu không muốn ôm hận cả đời, lần này thật sự phải nghe theo tớ, tớ đảm bảo cậu sẽ theo đuổi lại được cô Tạ.”

Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, cũng có lẽ là do giả thuyết “ôm hận cả đời” quá đáng sợ, Tần Tranh lại có chút muốn nghe thử xem Tống Lương có thể có được biện pháp gì, đừng lại là mấy cái ý kiến tồi.

Tần Tranh: “Được, cậu nói đi, tớ nghe đây.”

Tống Lương hăng hái: “Phương án một, để lát nữa anh kiếm vài anh em đến Sơ Sắc, giả vờ quấy rối cô Tạ một chút, rồi cậu xem chừng thời cơ, anh hùng cứu mỹ nhân…”

Tần Tranh: “…”

Tống Lương: “Sao cậu lại có vẻ mặt đó thế? Tớ nói cho cậu biết, cô gái nào mà không thích tình tiết này, đến lúc đó cậu lại bị thương một chút vì cô ấy, cô ấy vừa sùng bái lại vừa đau lòng, sau đó thì hai người cứ thuận theo tự nhiên, ôn lại mộng cũ, không có chuyện gì mà không giải quyết được sau một đêm, nếu một đêm không được, vậy thì hai đêm…”

Tần Tranh trực tiếp cắt ngang lời anh ta: “Phương án hai đâu?”

Tống Lương khó xử: “Những cách vòng vo cậu không thích à? Vậy thì đến cách trực tiếp vậy.”

“Trực tiếp đến mức nào?”

“Cường chế yêu có nghe qua chưa? Ép buộc! Trực tiếp làm!”

Tần Tranh: “…”

Quả nhiên đều là ý kiến tồi!

Tần Tranh nghĩ nhất định là mình đã uống nhiều quá nên mới để Tống Lương bày mưu tính kế cho mình.

Đúng lúc này, điện thoại anh đặt trên bàn đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy người gọi là Hà Đình Đình, anh cố ý đợi một lúc mới nghe máy.

Anh vốn cho rằng Hà Đình Đình gọi đến chỉ là báo cho anh một tiếng, báo cáo đã lấy được từ chỗ Tạ Nhất Phi rồi.

Không ngờ vừa nghe máy, liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Hà Đình Đình: “Sếp, em không liên lạc được với cô Tạ, em không biết cô ấy có bị sao không nữa.”

Nghe nói Tạ Nhất Phi gặp chuyện, Tần Tranh lập tức tỉnh rượu được một nửa.

“Cô từ từ nói, sao lại thế?”

Có lẽ vì lo lắng cho Tạ Nhất Phi, Hà Đình Đình nói chuyện có chút lộn xộn, nhưng may mà Tần Tranh cũng hiểu được.

Sau khi Tần Tranh đi, Hà Đình Đình đã liên lạc được với Tạ Nhất Phi, hai người vốn đã bàn bạc xong thời gian giao báo cáo, nhưng giữa chừng Tạ Nhất Phi đột nhiên gọi cho Hà Đình Đình, nói cô ấy có chút việc, bảo cô ấy đợi cô thêm nửa tiếng. Nhưng nửa tiếng sau, Hà Đình Đình lại không liên lạc được với Tạ Nhất Phi nữa.

Trong thời gian thử nghiệm giai đoạn hai, mối quan hệ của Hà Đình Đình và các sinh viên của Tạ Nhất Phi đều không tệ, cô ấy cho rằng có lẽ là ở trường có chuyện gì đó vướng bận Tạ Nhất Phi, nên đã tìm một sinh viên của cô ấy để hỏi thăm tình hình. Kết quả sinh viên kia nói Tạ Nhất Phi đã rời khỏi phòng thí nghiệm từ lâu rồi, nhưng trước khi đi cô ấy đã nhận được điện thoại của Tần Nhất Minh, dường như là Tần Nhất Minh bảo cô ấy đến nhà anh ta lấy lại một vài thứ đồ cũ.

Hà Đình Đình: “Sếp, anh nói xem, chia tay lâu như vậy rồi mà còn gọi người ta đến nhà lấy đồ, đây không phải là cố tình thì là cái gì? Cái tên người yêu cũ đó của cô Tạ trước đây đã luôn bám lấy cô ấy rồi, mà không lâu trước đây em nghe nói anh ta bị trường đuổi việc vì những chuyện trên mạng, có khi nào vì thế mà anh ta sinh hận rồi gây bất lợi cho cô Tạ không? Bây giờ cô ấy không nghe điện thoại, em lo quá, có khi nào cô ấy đã xảy ra chuyện gì ở nhà anh ta rồi không? Em không biết có phải là em nghĩ nhiều không nữa…”

Tần Tranh chưa đợi cô ấy nói xong đã đứng dậy đi về phía bên đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK