Tôi đợi mãi cũng không thấy cậu ấy tới, mưa gió thế này, cũng có thể cậu ấy sẽ không tới.
Hôm nay có nhắn cho cậu ấy thời khoá biểu mới, đợi mãi mà vẫn không thấy cậu ấy trả lời.:)
Tôi nhìn ra khoảng sân ướt đẫm ngoài kia, giật mình vì phát hiện bóng dáng quen thuộc của cậu ấy. Lòng bỗng thấy nhẹ nhõm thay..
Hôm nay giữa chúng tôi vẫn vậy, vẫn cách nhau cả dải Ngân Hà xa xôi. Cậu ấy không nói, tôi không nói, bỗng nhiên thành người lạ.:)
Tôi buồn, rõ ràng là có rất nhiều điều muốn hỏi cậu ấy. Nhưng đứng trước cậu ấy lại như kẻ câm.
Cho đến lúc chuẩn bị ra về, cậu ấy mới hỏi tôi:
"Oanh, máy Oanh có cài Grab không?"
"Không. Đi bộ à?"
"Ừ!"
Ừm, dạo này tần suất gọi tên tôi của cậu ấy có phần đều đặn hơn...
Cậu ấy đi bộ? Vì trời mưa nên đi bộ hay vì xe hỏng? Thế mà mãi sau đó tôi mới biết. Chẳng hiểu sao tôi lại rất lo lắng...
Lúc ấy vội mở điện thoại lên, định tải app Grab về cho cậu ấy gọi. Ấy thế mà ông trời không muốn giúp mình, ngay lúc cần nhất thì wifi chập chờn không vào được. Rất muốn giúp gì đó cho cậu ấy, nhưng ngay cả ông trời cũng muốn trêu ngươi mình. Rốt cuộc mình ăn ở có gì sai ư?:)
Nhìn vẻ mặt cậu ấy lúc đó, tôi thực sự trách mình không tốt. Mặc dù không phải lỗi của mình nhưng vẫn thấy bản thân chưa đủ tốt.
Để rồi lúc ra về, đôi mắt tôi cứ dõi theo bóng lưng cậu ấy lẫn thẫn bước ra khỏi cổng mà đau lòng. Bất lực, một cảm giác bất lực đến khó tả.
Ừm, tôi thật sự là đứa con gái kém cỏi. Tôi thà im lặng để cậu ấy tự đi về cũng không dám nói những câu trong lòng muốn nói. Rõ ràng là lúc ấy tôi có thể bảo: "Mình tiện đường đi qua đoạn gần nhà cậu, cậu có muốn đi nhờ không?"... Rõ ràng là tôi có thể nói như thế mà.:)
Ừm, tôi giận mình quá. Giận sao mình ngốc thế, giận chẳng bao giờ dám bước tới gần cậu ấy hơn một chút, giận mình không đủ can đảm, giận bản thân cứ luôn sợ sệt...
Tôi nhàm chán quá, phải vậy không?:)
***
Hà Nội, 15.05.2017...
Nhưng liệu khi đó mình nói, cậu ấy sẽ đi cùng mình không?:)