Rất lâu sau này mình mới hiểu được, thì ra câu nói khó mở lời nhất trên đời chính là "Mình thích cậu!". Không phải vì mình sợ người đó sẽ từ chối, cũng không phải mình sợ đau lòng. Thứ mình đang sợ thật ra chính là một chút ấn tượng tốt của người đó về mình cũng không còn nữa.
Mình muốn êm đềm mà tồn tại trong ký ức của cậu ấy, một cô bạn cùng bàn tốt bụng nào đó, một cô gái vô tình xuất hiện và biến mất cũng nhẹ nhàng tựa cơn gió. Cô gái đó có đôi khi đối xử tốt với cậu ấy, cũng có thể khiến cậu ấy cảm thấy phiền phức. Cô ấy đôi khi rất dịu dàng, lúc lại lạnh nhạt. Cô ấy ít nói, hoặc nhiều lúc lại lải nhải rất nhiều bên cạnh cậu ấy...
Thế đấy, chưa hề xảy ra cuộc cãi vả, chưa một lần giận dỗi nhau, chưa từng gieo cho đối phương tí hy vọng nào nên không phải lo lắng rằng đến lúc nào đó sẽ thất vọng. Cả hai đều cứ tồn tại bên cuộc đời nhau một cách nhẹ nhàng như thế...
Mình dần nhận ra, nếu đến cuối cùng mà người đó vẫn chưa từng có ý gì với mình, thì nghĩa là họ không thích mình. Vì không thích mình nên mới để mình có ý nghĩ rằng họ thực sự không thích mình.:)
Và mình nghĩ, lời tỏ tình đáng trân trọng nhất là những lời tỏ tình không được nói ra.
Mặc dù mình từng rất muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng mình thích cậu. Nhưng làm thế thì có ích gì? Để cho cả thế giới biết trong khi cậu vẫn cố tình không muốn biết, thì mình thà giữ ở trong lòng còn hơn.:)
Ừm, ngày hôm ấy mình đã viết ba từ đó lên góc bàn của cậu. Ba từ ấy chỉ có trời biết, đất biết, mình biết, và mình cũng biết cậu mãi mãi sẽ không bao giờ nhìn thấy được.:)
Có thể thời gian sẽ làm phai mờ hình bóng cậu trong hồi ức. Có thể rất lâu sau này, mình không còn nhớ cậu là ai. Có thể mình thích cậu, là mình của tuổi 20 thích cậu cũng ở tuổi 20. Nhưng mình chỉ cần biết hiện tại mình thích cậu, thích cậu rất nhiều.
Còn cậu, thanh xuân năm đó, cậu có thích mình không?:)
***
Hà Nội, 20.06.2017...
"Không?!":)
Mày không thích bà thì bà đây cũng méo quan tâm đâu.:)