Dạo này trong tôi cứ luôn hiện hữu một câu hỏi, rằng sau khi chúng tôi tốt nghiệp rồi, sẽ thế nào? Liệu có phải từ đó về sau không ai còn liên quan đến cuộc sống của ai nữa không?:)
Mấy ngày này tôi cứ mường tượng ra buổi lễ chia tay tuổi học trò của mình, đó là vào một ngày đẹp trời nọ, lại được nhìn thấy cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng. Đúng như cái ngày nắng đẹp hôm ấy, tôi biết mình bắt đầu rơi vào cảnh thất tình...:)
Ngày hôm đó cả lớp sẽ tụ họp đông đủ trước sân trường, sẽ cùng nhau hồi tưởng lại những gì đã trải qua, cùng nhau ôn lại kỉ niệm, cùng nhau cười rồi lại khóc...
Rằng hôm ấy sẽ để cậu là người đầu tiên đặt nét bút lên áo tôi, kí tên bên ngực trái, cạnh trái tim tôi, bảo với cậu hãy để lại cho tôi lời nhắn nhủ gì đó, một câu nói "Bảo trọng" hoặc "Hẹn gặp lại...":)
Rằng tôi nhất định sẽ đứng cạnh cậu khi chúng tôi chụp ảnh lưu niệm, sau đó xin đi chụp riêng với từng người, với cậu. Vậy là tôi và cậu cuối cùng cũng có một tấm ảnh chụp chung ý nghĩa rồi.:)
Rằng sau đó tôi sẽ nghẹn ngào đi ôm từng người một, cũng chỉ vì muốn một lần được ôm trọn cậu vào lòng mà khóc nấc lên. Khóc cho thanh xuân, khóc cho mối tình đơn phương còn nhiều dang dở của mình, khóc vì đó cũng có thể là lần cuối cùng chúng mình còn gặp gỡ...
(Ảnh mạng)
Rất muốn ôm cậu, thực sự khao khát được ôm cậu như thế này này. Dù cậu có cho hay không cũng sẽ lao thẳng vào lòng cậu mà ôm như thế này này...:)
Sau đó, sau đó lại lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cậu dần khuất hẳn, mang theo thanh xuân của tôi cất vào ngăn tủ kí ức. Một mảng màu kí ức mà bên trong đó chỉ tồn tại hình ảnh của cậu ấy, năm ấy...
Rồi sẽ chẳng còn ai gặp lại ai trong cuộc đời này nữa...:)
Rất muốn nói một câu, nói với cậu một câu...
"Sau này dù có ở bên ai, cũng không được phép quên tôi...!":)
***
Hà Nội, 17.05.2017...
Nhớ nhé!
Đừng quên tôi...:)