Nhớ mỗi khi thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Nhớ những ngày ngồi đợi cậu đến lớp và cả những ngày cậu không đến. Nhớ cái giọng nói rất riêng không lẫn được đi đâu. Nhớ chòm râu, nhớ nốt ruồi, nhớ đôi bàn tay gầy gò trơ xương của cậu...
Nhớ cậu, nhớ cả những ngày chúng ta không nói chuyện nữa...:)
Hồi ức đôi khi thật quá tàn nhẫn, nó cứ như mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào ngực trái, khiến tôi không thể nào mà thở được.
Rõ ràng là rất nhớ, rất nhớ cậu. Nhưng vẫn cứ vờ như không sao cả...:)
***
Hà Nội, 26.06.2017...
Nhớ cậu của năm đó...
Còn cậu, cậu sẽ quên tôi trong bao lâu nữa?:)