(Làm V đại mệt mỏi quá)
068 | Mười năm
Riddle đờ đẫn ngồi trên vương tọa tôn quý nhất, bên tai nghe âm thanh báo cáo dài dòng rườm rà, đừng nói vào tai này ra tai kia, cả một mẫu tự cậu cũng chưa từng để lọt vào tai.
Đôi mắt màu đỏ say lòng, khóe miệng cười như không cười, gương mặt tuấn mỹ vô song, tư thế khéo léo ưu nhã...
Cho dù là đờ đẫn cũng phải có thần thái.
Abraxas ngồi bên tay trái bất đắc dĩ thở dài, đã là lần thứ mấy rồi, quên đi, gần đây anh ấy cũng mệt lắm. Ra hiệu cho những người khác nếu không có đại sự gì có thể đi trước.
Mà sớm đã được rèn luyện, những người bên dưới bình tĩnh thu dọn đồ đạc, dù sao hôm nay không có đại sự gì, về viết một phần báo cáo là được. Tới cửa rồi nhịn không được quay đầu liếc nhìn, bọn họ đã đi gần hết, tư thế và ánh mắt ấy vẫn không thay đổi.
【 Ai... Lord, cũng chỉ có Lord còn cho rằng mình không bị lộ. 】
"Đã 10 năm rồi, sao anh vẫn còn như vậy." Thuộc hạ đi hết, Abr bắt đầu oán trách.
"Bọn họ cũng quen rồi, em đừng càm ràm nữa, vậy không phải tốt hơn sao, bớt được một giờ" Riddle vừa nãy ngủ mở mắt trong lòng thuộc hạ hoạt động cánh tay, "Mười năm rồi ~ khác không nói! Vì sao anh không thể từ chức."
"Chưa tỉnh hả?"
Phải, giờ là năm 1954, Riddle đã tốt nghiệp 10 năm, vừa rồi trong buổi hội nghị cậu đang nhớ lại quá khứ.
Năm thứ sáu, cậu và Abr lén gạt mọi người đang cố gắng ôn tập, chuẩn bị thi N. E. W. T. Sự thật chứng minh, chỉ có hai người họ, dựa vào thành tích thường ngày, các giáo sư đều khá yên tâm.
"Bảo mật? Không thành vấn đề, là yêu cầu của Voldemort bệ hạ mà ~" Slughorn vỗ mông ngựa lại nhầm vào đùi ngựa, Riddle ghét cái kiểu này.
"Ừm, được... nhưng chuyện này do Albus quản..." Lão hiệu trưởng thở hổn hển nói.
【 Vậy ngài còn ngồi ở trường làm chi... 】 Riddle rất muốn rống ra câu này, cậu không muốn gặp Dumbledore.
Nhưng ngoài dự liệu của Riddle là, lần gặp này cậu và Dumbledore khá hài hòa, hoàn toàn không có cái cảm giác sóng ngầm trỗi dậy và giương cung bạt kiếm ngày trước. Ánh mắt Dumbledore nhìn cậu đã không có đề phòng và xa cách mà chỉ có mệt mỏi uể oải.
"Giáo sư Dumbledore."
"Ngồi đi, chuyện ta đã biết rồi, thành tích của trò và Malfoy là có thể đưa ra đơn xin như vậy, nhưng xin giải thích một chút vì sao cần bảo mật?" Cái giọng hoàn toàn giải quyết việc chung của Dumbledore khiến Riddle khá mới lạ.
"Căn cứ vào lực ảnh hưởng cá nhân của em, nếu làm to chuyện, số người xin tốt nghiệp năm nay khẳng định sẽ gấp bội, học sinh của sang năm cũng sẽ giảm phân nửa, em và Abr còn có Saga muốn thừa dịp mấy người có thể quản mình nhất còn chưa tốt nghiệp ra ngoài chơi một năm." Nhắc tới kế hoạch lữ hành tuần trăng mật, vẻ mặt của Riddle lóe lên sự mong đợi khó nén, đôi mắt ruby óng ánh rạng rỡ không thôi.
Thường nói rượu không say người đã tự say, nhìn đôi mắt này, Dumbledore lần đầu tiên thật lòng khen ngợi. "Trò thật sự rất ưu tú, từ lần đầu tiên ta gặp trò đã biết là thế, nhưng trò vẫn không thích ta."
"Thầy cũng không thích em." Riddle theo thói quen làm lơ Dumbledore, đặt tầm mắt lên người Forks đang ngủ. "Về sau biết được nguyên nhân, em chỉ cảm thấy oan lắm, em chưa từng có suy nghĩ xưng bá thế giới, thầy đã đề phòng em như thế, thật khó chịu, rồi là thầy tới em lui, ân oán của hai ta ngày một sâu hơn."
"Em đã là Vua của bọn họ."
"Em đâu có muốn..." Riddle bất đắc dĩ thở dài, "Mặc kệ thầy tin hay không." Nhíu mày, "Về phần vì sao lại tới nước này chính em cũng không rõ lắm." Nước ấm nấu ếch.
"Ta vẫn cho rằng trò là cậu ta kế tiếp." Dumbledore vuốt ve sợi dây chuyền xinh đẹp trong tay, vẻ mặt là thống khổ cũng là hoài niệm.
"Ôi? Vậy giờ không thế nữa ạ?"
"Nếu ta không nhớ lầm, Saga kia là Muggle... Mặc dù có chút điên cuồng, nhưng chí ít em sẽ không diệt sạch Muggle, tình yêu là sức mạnh vĩ đại nhất."
【 Sớm biết ông tôn sùng tình yêu như vậy, tám trăm năm trước tôi đã cặp với ảnh rồi. 】 Riddle cảm giác mình bị lão ong mật thương nhớ thật là oan mà.
"Cậu ta khỏe không?"
"??"
"Ta không tìm thấy cậu ta..."
【 Ể ~ Grind hả, khỏe re, như trẻ lại cả giáp ấy. 】 Lòng tuy nghĩ vậy, miệng phải nói thế nào nhỉ? Vẻ mặt này của Dumbledore khiến cậu có cảm giác...
Nữ nhân vật chính si tình đau khổ chờ đợi nam nhân vật chính trở về, nam nhân vật chính ở ngoài ăn chơi đàng điếm. Mà cậu là người cung cấp chỗ để đàng điếm...
"Ở Nurmengard đấy ạ, không phải sao?" Grind chưa kể cụ thể tình huống sau khi cậu bạo động pháp lực, chỉ kể đáp án đối ngoại. Kế ông ta đột nhiên nghiên cứu cái gì đó, rồi nhảy ton ton vào N khu rừng nguyên thủy, chuẩn xác mà nói là ông ta bảo chỗ nào không có Dumbledore, chỗ đó có ông ta.
"Nurmengard? Nếu cậu ta muốn chết sẽ tìm một nơi xinh đẹp nhất chôn sống mình, nếu muốn tự ngược sẽ xây một tòa thành vững chắc nhất tự giam mình. Nhưng cậu ta tuyệt đối không tạo ra một mê cung giày vò khả năng định hướng của mình."
Nói cách khác... Grind mù đường? Khó trách bùa độn thổ xài giỏi thế, thì ra là không biết mò đường. Riddle bừng tỉnh đại ngộ gật đầu. 【 Về kể cho Abr và Saga nghe, chọc bọn họ vui vẻ. 】
"Được rồi, hiện tại ông ta sống rất tốt, chí ít theo em thấy là rất tốt."
"Vậy thì tốt, ta nợ cậu ta rất nhiều."
"Lỗi ở yêu thương, sai người sai thời điểm."*
"???" Quá ngôn tình, lão ong mật nghe không hiểu.
"Thầy tìm ông ta... là để quyết lấy thắng bại, hay là nối lại tiền duyên?"
"Đều không phải." Dumbledore thở dài, "Duyên phận của chúng ta đã hết, có lẽ như Gellert nói, 70 năm trước chúng ta yêu nhau là sai. Hơn nữa mục tiêu của cậu ta không còn là thế giới, quyết lấy thắng bại cũng không cần thiết nữa." Dumbledore đột nhiên có cảm giác đời mình không còn mục tiêu, nhìn Tom ông thậm chí sinh ra một suy nghĩ dị dạng như nếu người này là Dark Lord hạ nhiệm có lẽ sẽ thú vị đấy. Đương nhiên nó chỉ lóe lên trong chớp mắt mà thôi. "Ta chỉ muốn nói cho cậu ta biết về Deathly Hallows, tập họp đủ Deathly Hallows cũng không thể làm cho Arianna sống lại."
"Ể ~ chỉ vậy thôi à, chuyện này ông ta biết rồi, nếu không ông ta sẽ không dễ dàng ngừng chiến tranh lại như vậy." Riddle nghĩ một hồi vẫn quyết định nói cho Dumbledore, "Viên đá Phục Sinh ở trên tay em, thầy có muốn gặp Arianna không?"
"Không, ta hy vọng Arianna có thể được an bình."
"Aberforth cũng nói thế."
Phù thủy nghĩ thoáng thật đấy, trái lại cậu, vừa lấy được nó đã không kiềm được muốn gặp mẹ của thân thể này. Đơn giản là muốn thay Voldemort trước chín tuổi chứng minh rằng, Tom Marvolo Riddle không có bị vứt bỏ.
"Nhắc tới Aberforth, ta trái lại phải cám ơn trò, mối quan hệ của hai anh em chúng ta đã tốt hơn nhiều rồi, thằng bé còn nhờ ta tới tiệm giúp đỡ." Dumbledore cười rất vui vẻ, không phải nụ cười giả bộ hòa ái, mà là thật lòng.
"........." Riddle thấy là lạ ở đâu đó, "Giáo sư, thầy thấy bộ quần áo ấy thế nào? Bộ mặc trên người bức tượng của thầy trước tiệm đó?"
"Đẹp lắm! Aberforth còn để thầy mặc giống vậy nữa, nhưng mà mặt của nó sao cứ xệ xệ ấy, à mà này em cảm thấy râu màu trắng phối với quần áo màu hồng có hợp không?" Dumbledore bất mãn nhìn bộ râu màu nâu nhiều nhất có chút hoa râm của mình. Nghĩ tới pho tượng đó, trong mắt ông lóe lên mấy trái tim. Ừm! Chờ lát nữa tới hỏi Slughorn mấy chai độc dược đổi màu thời gian lâu tí!
"......" Aberforth, tôi đồng tình với ông.
Cả năm thứ sáu cậu có được những ngày phong phú mà bình tĩnh, gặp được Dumbledore luôn theo thói quen cãi nhau, may mắn lão D cũng không có giác ngộ đạp đất thành Phật, hai người họ tới tới lui lui phá đám lẫn nhau cũng rất ăn ý.
Saga có chạy tới hỏi Dumbledore, đối phương trả lời là thói quen, ông và vị ở Đức đấu hơn nửa đời người, vừa gặp được chuyện đã theo bản năng phản kháng. Mà Riddle trả lời dĩ nhiên cũng y chang, tuy rằng không có nửa thế kỷ tranh đấu, nhưng ổng là quân địch giả trong phần lớn cuộc đời em, bảo em gặp ổng mà hoà nhã dễ gần, dạt dào vui vẻ, lễ phép chào nhau không ngáng chân nhau gì đấy. Xin lỗi em làm không được ~
Hai người nhiều nhất không chỉnh đối phương đến chết mà thôi.
Sau đó là Riddle và Abr đột nhiên tốt nghiệp sớm đưa tới giông tố. Kéo theo mấy người bạn, Sheryl, Moody, Pomona, Pallas, Thomas đều dùng ánh mắt có dị tính không nhân tính nhìn hai người họ.
Cuối cùng là Saga bưng POSE lên sân khấu, vẻ mặt ưu buồn tự thuật một Muggle đoản mệnh như mình, đã đến cái tuổi ông chú này rồi, kết hôn không được thì thôi, cả cơ hội lén đi hưởng tuần trăng mật cũng không có, người yêu đáng thương của anh còn phải làm cái nghề Dark Lord quanh năm suốt tháng không ngày nghỉ không tiền lương, danh tiếng còn không tốt gì gì ấy này...
Kết cục là cả đống phù thủy lớn nhỏ đầu hàng đồng ý để bọn họ đi hưởng tuần trăng mật.
"Grind không phải đã trộm được hòn đá Phù Thủy rồi à?" Một vị tiền Dark Lord tự xưng Thần Trộm, trộm lấy đũa phép Trưởng Lão, giờ còn trộm cả hòn đá Phù Thủy.
"Trộm được, cũng đã bị bắt, dù sao vợ chồng Flamel sống lâu hơn ông ta nhiều năm, ông ta thế mà còn ngông nghênh chạy tới. Vì mặt mũi tôi lén đi chuộc người. Hòn đá Phù Thủy cuối cùng vẫn là tôi dùng bút ký Slytherin lưu lại đổi lấy." Abr nghe xong khinh thường cha mẹ từng sùng bái Dark Lord ở Đức nhà mình.
Thương lượng một hồi, ba người quyết định trước tổ chức hôn lễ, vì sau này Abraxas phải cưới người khác, để dành cho quý cô tương lai ấy sự tôn trọng cơ bản nhất. Hôn lễ ở Thế Giới Phù Thủy sẽ được tổ chức trong Rừng Cấm, chỉ có ba người họ. Là Odelette và Key an bài, Sherlock rất trượng nghĩa kéo một bầy unicorn tới trợ trận. Trên cơ bản đại bộ phận sinh vật huyền bí sống trong Rừng Cấm đều tới, do tinh linh chủ hôn, ngoại trừ nhân loại ít tí, phô trương đầy đủ.
Ở chỗ Saga cũng đủ huênh hoang, linh mục chủ hôn là vị giáo hoàng mấy năm trước bị lột quần áo, quan chức quan trọng của chính giới, thương giới, quân giới tới cả đống, bọn họ hoặc bị ép hoặc tự nguyện tham gia chiến hậu... trên thực tế là hôn lễ đồng tính quang minh chánh đại đầu tiên trong lịch sử Muggle.
"Saga, ký cái này cũng vô hiệu..." Nước Anh chưa có luật hôn nhân đồng tính, tờ giấy hôn thú này có ký cũng vô dụng.
"Không sao, đã lên chương trình nghị sự rồi, nếu không phải vừa đánh giặc xong cần chờ khôi phục lại, giờ hẳn đã thông qua. Yên tâm, anh cam đoan hai chúng ta hợp pháp trước Abr."
"Hừ!" Abr không hợp pháp. (Không đăng ký ở Bộ Pháp Thuật.)
Một năm này là thoải mái nhất, bọn họ đi hết những nơi thái bình của Âu Châu, duy nhất khiến Abr bất mãn là, vì sao đã nói là cạnh tranh công bằng, Riddle và Saga có thể trên dưới chia đều, mà là cậu thì đánh trận nào thua trận đó, cả năm rồi chưa thể xoay người. (Tại mặt.)
Chờ đến khi bọn họ về Anh tham gia lễ tốt nghiệp của bọn Sheryl, còn gặp được phiền phức nho nhỏ.
Sau khi Thế Giới Phù Thủy kết thúc chiến tranh, Dumbledore an tâm làm nghề giáo sư của mình, mỗi tháng tới Hogsmeade độc hại ánh mắt các tiểu phù thuỷ, nếu không phải chân dung của Arianna lên tiếng, hy vọng anh cô chỉ mặc bộ quần áo này trong tiệm, nói không chừng ổng sẽ mỗi ngày mặc tới trường khoe khoang. Thậm chí còn lấy ra tinh thần nghiên cứu long huyết lúc trẻ, nghiên cứu nhân huyết (ý là huyết thống), than thở mình là một nhân tài góc độ học thuật.
Gellert trái lại tương phản, số lần ra ngoài lông bông ngày càng nhiều, những lời đã hứa với thuộc hạ sau khi kết thúc chiến tranh một cái cũng làm không được. Từ chỗ Aberforth Riddle còn biết, Gellert thường tới tiệm của Aberforth ngồi mỗi khi Dumbledore vắng mặt, đáng thương các thuộc hạ của ông ta tìm ông ta khắp cả thế giới đâu có ngờ ông ta trốn tới địa bàn của Dumbledore.
Di chứng lão G bỏ trốn là các thuộc hạ tìm chủ đến độ nản lòng thoái chí chợt nhớ ra, Vương của bọn họ còn có một đồ đệ, có người thừa kế, không có đại thì tiểu cũng được. Vì thế vào ngày bọn Riddle trở về bọn họ lấy cái cớ giao lưu quốc tế, vọt tới Hogwarts chận người.
"Dựa vào cái gì! Cậu ấy là của bọn này!"
"Thằng nhóc này là đồ đệ của Vương."
"Cậu ấy còn là người yêu của tôi nè."
"Cậu ấy còn là bạn học của tôi nè."
"Wolfgang! Con rốt cuộc giúp bên nào hả! Con là người Đức đấy!"
"Nhưng mẹ ơi ~ con dâu tương lai của mẹ là người Anh." Chuyện Thomas và Pallas yêu nhau đã xác định trong năm nay, dọa đến rất nhiều người, nhưng giờ nghĩ lại bọn họ cũng là một đôi hoan hỉ oan gia. Pallas thích giày vò Thomas, Thomas mắng Pallas dã man, lại chưa bao giờ né tránh cô cả.
Một bên là tiểu phù thủy Hogwarts, Gryffindor cũng đứng về phía Slytherin, giờ là tranh chấp quốc tế, chú ý vinh dự quốc gia, bọn họ chiếm ưu thế nhân số. Một bên là phù thủy thành niên của Đức, là tâm phúc tinh anh của lão G, thực lực mạnh mẽ.
Cuối cùng Riddle liên hợp với Dumbledore bịa ra chỗ trú ẩn hiện tại của Gellert gạt mấy người ở Đức đi. (Thật là sự hợp tác mang tính lịch sử.) Lý do của Riddle là: Lười.
Dumbledore hy vọng bên Đức có thể tìm được Gellert, ổng rất muốn trò chuyện với Gellert, bọn họ không còn là người yêu, không còn là kẻ địch, hy vọng còn có thể là bạn bè. Giải hòa được với Aberforth, khiến Dumbledore rất muốn bù đắp lại tiếc nuối ngày trước.
"Không được, chúng ta không thể thua Đức, chúng ta cũng phải có một tổ chức!" Moody rất giận khi bên Đức dùng phúc lợi của tổ chức để dụ dỗ anh mình.
"Bọn họ gọi Thánh Đồ, chúng ta cũng gọi là cái gì đồ đây."
"Thần Đồ?"
"Đừng, nghe cứ như thần côn."
"Dũng Sĩ Đồ."
"Gryffindor cút sang bên kia! Đồ sư tử không có thưởng thức."
"Chẳng lẽ gọi Xà Đồ?"
"Còn khó nghe hơn, chúng ta là người được không, hơn nữa không phải chỉ có Slytherin."
"Về hỏi người lớn thử xem..."
"Hỏi bọn họ? Mấy vị bô lão ấy ngoại trừ lật điển tịch, lấy một tên siêu kỳ cục ra còn có thể làm gì!"
"Gọi Death Eaters (Thực Tử Đồ) thế nào..." Mở miệng là Saga, Riddle bị sặc một cái, quay đầu trừng anh.
"Sao phải gọi vậy?" Thomas luôn có thể hỏi ra điều mọi người muốn hỏi.
"Được! Nó đi." Abr đột nhiên mở miệng đồng ý.
Các Death Eaters tương lai đồng loạt nghi hoặc nhìn hai vị vương phi (không phải vấn đề công thụ, thuận miệng mà thôi).
Abr chỉ chỉ Riddle, mọi người rõ ràng.
Vì, cậu ấy là Voldemort, cậu ấy bay khỏi tử vong. Mà bọn họ hy vọng nhất là có thể giữ cậu ấy lại...
Nếu Death Eaters đã xuất hiện, Riddle dứt khoát chơi nguyên bộ, đánh dấu Dark Mark cho mọi người, nhưng cái này chỉ có tác dụng gọi về, sẽ nóng lên, sẽ tối lại, nhưng không đau đến độ chịu tội như trong nguyên tác.
Khuôn hình là chữ thập ngược thêm con rắn, hình thức cụ thể là mấy nữ sinh Slytherin quyết định, tuyệt đối hoa lệ, mỹ quan. Đáng tiếc có mấy Gryffindor để lại bóng ma khá lớn trong lòng khi bị đánh dấu.
...
"Abr, đã kéo mười năm rồi, nếu năm nay nghiên cứu vẫn không có hiệu quả, con phải kết hôn." Lúc đầu đã hứa với lão Malfoy.
Vốn Abr là định tốc chiến tốc thắng, chẳng qua nghiên cứu mới của Dumbledore khiến cậu cảm thấy vẫn có hi vọng. Nếu có thể tìm ra phương pháp thuần hóa huyết thống, dùng ngoại lực giải quyết, hết thảy sẽ hoàn mỹ, có thể để Riddle sinh, không cần tìm người khác. (Còn đang nằm mơ.)
Vì thế chuyện này bị đưa lên nhật trình quan trọng nhất, kế đó Eileen, Gellert, các Thánh Đồ, tinh anh Hội Phượng Hoàng, vợ chồng Flamel, một số đồ cổ bị Dumbledore, Gellert kéo tới còn có nhân tài ưu tú những năm gần đây của Hogwarts, đều bị Riddle và Abr lấy việc công làm việc tư vùi vào hạng mục này. Saga cũng ở bên cạnh giúp đỡ, bắt không ít chuyên gia Muggle, mặc dù thời đại này di truyền học còn chưa phát đạt, nhưng cũng là giúp đỡ.
"Thật không cam lòng mà, chờ thêm tí nữa... Eileen không phải nói gần đây sẽ có... Eileen? Sao em lại tới đây?"
Cô bé này bị mấy người họ cưng như công chúa, lấy địa vị bây giờ của Riddle, ngoại trừ Saga và Abr, cũng chỉ Eileen có thể trực tiếp vào đây, chẳng qua nhờ ơn cái tật đi không tiếng động của mình, Eileen luôn có thể dọa cho mọi người giật bắn cả lên.
"Thành quả." Một chai độc dược trong suốt được đặt lên cái bàn thủy tinh tinh xảo trước mặt hai người, không đợi bọn họ kịp phản ứng thành quả này là kết quả bọn họ đã đợi mười năm, Eileen tiếp tục lạnh lùng mở miệng, "Tin tức tốt và tin tức xấu, nghe cái nào?"
...
*Câu này dịch đúng ra là "Lỗi do không biết cách yêu, cũng tại thời gian gây họa." nhưng Nguyệt cảm thấy để vậy vui hơn =))