Tác động mạnh mẽ của dấu hôn mang đến là trước nay chưa từng có, khó lòng phòng bị.
Đặc biệt là dấu hôn này là Ôn Chi Hàn lưu lại......
Các nàng thật sự ở bên nhau......
Tại sao lại như vậy chứ?
Các nàng không phải giả sao?
Người Thiệu Từ Tâm thích rõ ràng là mình mới đúng!
"Em....."
Cô ta khó có thể tin mà nhìn người bình tĩnh trước mắt, muốn nói lại thôi.
"Em thật sự thích Ôn Chi Hàn?"
Thiệu Từ Tâm lúc này trả lời thẳng thắn lại chắc chắn: "Đúng vậy, tôi thật sự thích chị ấy."
Nàng buồn cười mà nhìn người trước mắt mà mình đã từng thích vô cùng, cực lực muốn đem phần ngu xuẩn đó của nàng giẫm nát.
"Ôn Úc, nếu tôi không thích chị ấy, vậy tôi cùng chị ấy kết hôn làm gì?"
"Nếu tôi không thích chị ấy, tại sao sẽ cùng chị ấy tham gia chương trình tạp kỹ vợ vợ chứ? Còn có, tại sao lại cùng chị ấy hôn môi, cùng chị ấy lên giường?"
"Sự thật đã đặt ở trước mắt, tỉnh lại đi Ôn Úc, tôi cùng Chi Hàn là tình đầu ý hợp, tình cảm hạnh phúc, đã sớm đã quên cô là thứ gì rồi."
"Nếu cô không phải người Ôn gia, tôi mới lười liếc mắt nhìn cô một cái đấy!"
Bất luận nàng cùng Ôn Chi Hàn đã từng ở trạng thái như thế nào, ít nhất hiện tại nàng đã chứng thực hết thảy.
Ở trước mặt mỗi người, nàng chính là trắng trợn táo bạo mà thích Ôn Chi Hàn, chỉ là không dám thẳng thắn thừa nhận với bản thân thôi.
Chỉ là không dám thừa nhận thôi thì có làm sao chứ?
Điều này cũng không trở ngại nàng chán ghét vị người yêu cũ khiến người ta buồn nôn Ôn Úc này chút nào cả.
Người ta nói yêu ai yêu cả đường đi lối về, xin lỗi, nàng làm không được.
Ôn Chi Hàn cùng Ôn Úc căn bản chính là một trời một vực, dùng nước bùn so sánh với bầu trời bao la, đây quả thực là vũ nhục bầu trời.
Ngay cả Ôn Úc trọng sinh một trăm lần, cũng không bằng một đầu ngón tay học tỷ bảo bối của nàng — móng tay cái cũng không bằng!
Ôn Úc đầy mặt ngạc nhiên.
Cô ta như cũ không hiểu chuyện này sao lại đến bước này.
Rõ ràng dựa theo sự phát triển ban đầu, người Thiệu Từ Tâm yêu nhất vẫn là mình, vẫn sẽ tiếp tục cùng mình kết hôn, xây dựng tổ ấm....
Vì sao?
Vì sao Ôn Chi Hàn lại chặn ngang một chân?
Vì sao Thiệu Từ Tâm lại dễ dàng yêu người khác như thế?
Không nên phát triển như vậy!
Thiệu Từ Tâm nhìn thấy biểu tình thay đổi của cô ta, trong lòng cảm thấy buồn cười cũng lười phản ứng cô ta.
Nàng thu dọn đồ vật trong tầm tay, đứng lên, cảnh cáo một lần cuối cùng, nói: "Tôi đã cùng cô nói rõ ràng, về sau ai đi đường nấy, đừng có đến dây dưa tôi nữa, nếu không đừng trách tôi trở mặt."
Dứt lời nhấc chân muốn đi.
Ngay trong nháy mắt này, Ôn Úc vươn tay bắt lấy cổ tay của nàng.
"Đừng đi Từ Tâm, đừng đi......"
Thiệu Từ Tâm nhìn lướt qua, bất giác cảm thấy cảnh tượng rất quen mắt.
Chẳng qua người hèn mọn kia, từ Điền Gia Hà biến thành Ôn Úc.
Ánh mắt nàng lạnh nhạt mà rút tay của mình ra: "Đừng động thủ động cước, tôi là chị dâu của cô."
"Chị dâu thì thế nào?" Ôn Úc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không cam lòng nói, "Em vẫn là người yêu cũ của tôi, còn từng thích tôi!"
Ánh sáng ngời dừng ở đuôi mắt Thiệu Từ Tâm, lộ ra trào phúng trong mắt nàng.
"Người yêu cũ?"
"Điền Gia Hà cũng là người yêu cũ của cô, cô cũng từng thích cô ta đó, tại sao lần trước tôi còn thấy cô cũng hất tay cô ta nhỉ?"
Ôn Úc thoáng chốc cứng họng.
Trăm triệu không nghĩ tới, chuyện cô ta cùng Điền Gia Hà cãi nhau, lại bị Thiệu Từ Tâm thấy được......
Cô ta đang muốn mở miệng nói là lúc nào, Thiệu Từ Tâm giành trước mở miệng nói: "À, sau khi cơm chiều tôi còn nghe thấy cô rống cô ta, nói cô ta đừng dây dưa cô."
"Rất thần kỳ, Ôn Úc cô vậy mà cũng chán ghét người khác dây dưa cô. Tôi còn tưởng rằng cô rất thích cảm giác được dây dưa đấy? Nếu không thì sao vẫn luôn quấn lấy tôi không bỏ?"
"Đây không phải là " tiêu chuẩn kép " trong truyền thuyết sao? Cô em vợ."
Đối mặt với Thiệu Từ Tâm hùng hổ doạ người, chân mày Ôn Úc càng nhăn càng chặt.
Người trước mặt đã không phải người vợ ngoan ngoãn lúc trước, yêu cô ta, yêu đến chết đi sống lại.
Nàng biến hóa rất lớn, tựa như bản tính của nàng là như thế, cũng không biết có phải bị người xui khiến hay không, đối với cô ta lòng tràn đầy là hận.
Nếu không đang yên đang lành, một người yêu mình như thế, tại sao không hề có dấu hiệu nào liền yêu người khác?
Chẳng lẽ Thiệu Từ Tâm cũng là trọng sinh sao?
Chỉ là chuyện trọng sinh thần lực ma quái như thế, sao có thể giống như buôn bán mỗi người mua một cái được?
May mắn đó chỉ là mong muốn của mọi người, bởi vì nó chỉ có xác suất 1 phần ngàn tỷ nhỏ bé thôi, khả ngộ bất khả cầu*.
(*Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, có cầu cũng cầu không được)
Thiệu Từ Tâm xoay người đi, mới vừa đi hai bước, liền nghe thấy Ôn Úc ở phía sau âm u hỏi: "Là Ôn Chi Hàn sao?"
Tên của người được đặt ở đầu quả tim đột nhiên được nhắc tới, Thiệu Từ Tâm không thể khống chế mà dừng lại bước chân.
Nàng quay đầu lại nhìn Ôn Úc.
Ánh mắt Ôn Úc tựa như dán chặt ở trên mặt nàng, ý đồ tìm ra đáp án.
"Có phải Ôn Chi Hàn xúi giục quan hệ của chúng ta hay không? Có phải chị ta khiến em hận tôi hay không, có phải chị ta nói gì đó với em hay không?"
"Tôi luôn cùng chị ta đối nghịch, chị ta có phải đang lợi dụng em trả thù tôi hay không?"
"Tôi đã sớm nói với em, chị ta là người đê tiện!"
Ánh mắt Thiệu Từ Tâm lập tức trở nên âm trầm, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một đoàn lửa giận.
Cho đến bây giờ, nữ nhân này vẫn không cảm thấy là bản thân cô ta sai, vẫn làm theo ý mình như cũ, đem sai lầm đẩy đến người vô tội.
Đời trước các nàng yêu đương rồi kết hôn, cô ta nói là vì giúp nàng thực hiện ước mơ.
Đời này các nàng thành chị dâu em vợ, cô ta liền nói đây là âm mưu của chị gái, cố chấp mà cho rằng nàng yêu người khác, không yêu cô ta là bị người xúi giục, không có ý tốt.
— ở trong lòng cô ta, người trên khắp thiên hạ đều nên yêu Ôn Úc cô ta!
Năm ngón tay Thiệu Từ Tâm nắm chặt thành quyền, ánh mắt như lửa đốt.
Đáng giận nhất chính là cô ta nói Ôn Chi Hàn không tốt, chửi bới Ôn Chi Hàn......
Nàng xoay người trở về.
"Bốp —"
Một cái tát dừng ở trên mặt Ôn Úc.
Cô ta ngây ngốc, gương mặt đau đến nóng rát.
"Bốp —"
Lại là một cái tát.
Cô ta thậm chí còn chưa từ cái tát đầu tiền phục hồi tinh thần lại.
Ánh mắt Thiệu Từ Tâm u ám, hàn ý lộ ra ở đáy mắt, lãnh đến thấu xương, cả người như là Tu La từ địa ngục bò lên.
"Tỉnh chưa?"
Ôn Úc bụm mặt, quả thực không thể tin được hết thảy.
Cô ta kinh ngạc mà nhìn nàng, chậm chạp mà phát ra âm thanh: "Em đánh tôi......"
"Đúng, tôi đánh cô."
Thiệu Từ Tâm buông kịch bản trong tay, xoa tay của mình, thần sắc bình tĩnh.
"Ngay cả mẹ cô chưa từng đánh cô, thì hôm nay tôi cũng đánh cô, coi như là thay mẹ của cô giáo huấn súc sinh thị phi bất phân như cô."
Ôn Úc: "...... Em mắng tôi!"
Thiệu Từ Tâm ánh mắt như đao, sắc bén mà nhìn chằm chằm cô ta: "Mắng cô thì làm sao? Tôi không thể mắng cô à?!"
Ôn Úc bụm mặt, cả người vẫn còn ngây ngốc, trên mặt vô cùng đau đớn, trong lòng cũng hoảng sợ vô cùng.
Cô ta hoàn toàn không thể tin được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Thiệu Từ Tâm vậy mà đánh mình, Thiệu Từ Tâm vậy mà động thủ với mình?!
"Tại sao em lại biến thành như vậy?!" Ôn Úc ngược lại nóng giận, thanh âm đột nhiên nghiêm khắc.
Thiệu Từ Tâm cười lạnh một tiếng: "Tại sao tôi biến thành như vậy? Vậy không phải cảm tạ cô đã ban tặng sao?"
Nàng lười ngụy trang, hào phóng mà xé bỏ lớp ngụy trang, mở ra át chủ bài, mặt mày cong cong mà nhìn cô ta, gằn từng chữ —
"Cô lừa gạt tình cảm của cô, cùng người yêu cũ dây dưa không dứt, sau khi kết hôn còn ngoại tình, lại còn không biết sai, thậm chí còn nói cái gì...... Giúp tôi thực hiện ước mơ? Hiện tại lại còn chửi bới Chi Hàn, bôi nhọ nhân cách của chị ấy."
"Chuyện này ai có thể chịu đựng mà không động thủ đây?"
"Ôn Úc à, cô nói xem, trên thế giới này sao lại tồn tại cái thứ giống như cô vậy chứ?"
Ôn Úc bị từng cái tin tức này nổ mạnh đến chấn động choáng váng.
"Em...... Em vừa mới nói cái gì?"
Thiệu Từ Tâm nhoẻn miệng cười.
Dưới ánh đèn, đôi chân mày xinh đẹp nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
"Thật trùng hợp, tôi cũng trọng sinh."
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra, nhưng lại nặng như ngàn cân, ầm ầm ở bên tai Ôn Úc nổ tung, chấn động đến mức cô ta thật lâu sau cũng chưa thể bình tĩnh.
Hai mắt cô ta trợn tròn, thiên ngôn vạn ngữ ùa vào lồng ng.ực, sau một lúc lâu, mới nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Em...... Em vậy mà......"
Thiệu Từ Tâm vậy mà cũng là trọng sinh!
Hoá ra người trọng sinh thật sự không phải chỉ mỗi mình cô ta!
"Đúng vậy, không nghĩ tới đúng không?" Thiệu Từ Tâm nhướng mày.
Còn không phải là trọng sinh sao?
Mọi người đều là trọng sinh, ai có thể so với ai cao quý hơn đây?
Ai có thể bởi vì chính mình trọng sinh liền tự cho là có thể khống chế toàn cục, thu hoạch những thứ không thuộc về mình?
Nàng cũng không sợ Ôn Úc nói cho người khác.
Chuyện phản khoa học như vậy, ai mà tin?
Ngay cả khi tin, người thiệt thòi cũng là Ôn Úc.
Ngoại tình, lừa gạt tình cảm bị bại lộ, Thiệu gia sao có thể bỏ qua cho cô ta?
Không phải vì được sự giúp đỡ của Ôn Chi Hàn mà Thiệu Hành sẽ tha thứ vô điều kiện cho bất cứ điều gì mà nhà họ Ôn đã làm.
Ân là ân, nợ là nợ.
Vả lại, Ôn Chi Hàn đưa ân, dựa vào cái gì cầm đi trả nợ cho Ôn Úc, hỏi qua Ôn Chi Hàn người ta chưa?
Suy nghĩ trở lại hiện thực, Thiệu Từ Tâm không chút hoang mang mà ở bên cạnh Ôn Úc bắt đầu đi tới đi lui.
"Vợ trước thân ái của tôi, không biết sau khi tôi chết cô đã trải thế nào?"
"Ăn có ngon không? Chơi có vui không? Cùng cô vợ thứ hai sống có hạnh phúc không?"
"À, đúng rồi."
Nàng bỗng nhiên dừng lại bước chân, năm ngón tay nhẹ nhàng đáp ở trên vai Ôn Úc, ánh mắt sắt bén như dao nhìn vào khuôn mặt của cô ta.
"Không biết buổi tối ngày đó tôi chết...... Cô cùng tình yêu đích thực Điền Gia Hà của cô ngủ có ngon không?"
Ôn Úc nháy mắt cứng người tại chỗ, yết hầu bỗng nhiên khô khốc, căn bản nói không nên lời.
Cô ta vốn nên vui vẻ vì Thiệu Từ Tâm sống lại, nhưng giờ phút này cô ta thế nào cũng cười không nổi.
Hàn ý nổi lên bốn phía, dọc theo cột sống lan tràn đến da đầu, cả người đều lạnh thấu xương.
Giờ phút này lại nhớ đến đời trước, bỗng nhiên cảm thấy mỗi ngày mỗi đêm, xung quanh mình đều là âm hồn bất tán.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới gặp được người vợ đã chết rồi được sống lại, sẽ có cảm giác kinh hãi như vậy.
"Từ Tâm, em gặp tai nạn xe cộ là tài xế say rượu lái xe sai, hắn đã đã chịu sự trừng phạt của pháp luật....." Cô ta nhịn không được vì chính mình biện giải.
Năm ngón tay trên vai bỗng nhiên giật giật, vỗ nhẹ nhẹ cô ta hai cái.
Cô ta bất giác ngậm miệng.
"Tôi biết, tôi biết. Tôi cũng rất vui vì có thể nghe thấy kết cục của tài xế gây tai nạn sau khi chết, cảm tạ xã hội pháp trị."
Tiếp theo, Thiệu Từ Tâm vừa chuyển, ánh mắt đột nhiên tràn ngập hận ý, ẩn ẩn mang theo vài tia ủy khuất, đột nhiên nhiễm hồng hốc mắt.
"Nhưng chuyện này liên quan gì việc tôi hận cô chứ?"
"Cô lừa gạt, chà đạp tình cảm của tôi, cô đối với hôn nhân bất trung, đây chẳng lẽ không phải sự thật sao?"
"Tôi làm sai cái gì mà phải bị cô giày xéo tấm chân tình như vậy?!"
Ôn Úc nhìn hốc mắt nàng đỏ lên, thế mới biết nàng đối chính mình hận ý có bao nhiêu nặng, tỉnh ngộ chính mình lúc trước làm sai có bao nhiêu hoang đường.
"Từ Tâm tôi....."
"Câm miệng! Cô không xứng gọi tôi như vậy!"
"......"
Ôn Úc tự biết đuối lý, không còn khí thế ngang ngược như lúc đầu, tự giác hạ thấp dáng người, thần thái đáng thương: "Thực xin lỗi, đều là tôi sai, tôi thật sự biết sai rồi."
"Tôi sống lại một đời chính là vì để bù đắp cho em, quý trọng em. Thật sự, em tin tưởng tôi, chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?"
Hiện tại Thiệu Từ Tâm căn bản không ăn chiêu này của cô ta, thật đáng buồn cười mà nhìn cô ta.
"Vì sao một hai phải lại mất đi một lần mới biết được quý trọng chứ?"
"Vì sao thời điểm có được không biết quý trọng, nhất định phải mất đi mới biết đau chứ?"
"Lại dựa vào cái gì cô nói bắt đầu một lần nữa, tôi liền nhất định phải cùng cô bắt đầu một lần nữa?"
"Ôn Úc à, thế giới này không phải lúc nào cũng chuyển động xung quanh cô đâu."
Nàng cảm thấy Ôn Úc buồn cười, cũng cảm thấy bản thân thật đáng buồn.
Người trước mắt đã từng thích nhiều bao nhiêu, hiện giờ có bấy nhiêu chán ghét.
Vì một tình yêu chân thành mà trả giá, không oán không than lâu như vậy, không ngờ phải chờ tới chính mình chết đi mới có thể đổi lấy một lần đối phương hồi tâm chuyển ý.
À, không đúng, đổi lấy Ôn Úc hồi tâm chuyển ý không phải là vì cái chết của nàng, mà là vì Điền Gia Hà "Không tốt".
Quá buồn cười, trước kia nàng thích lâu như vậy, nỗ lực lâu như vậy, hoàn toàn trở thành một trận chê cười.
"Ôn Úc, tôi thật sự thực hối hận," Thiệu Từ Tâm tự giễu bật cười nói, "Vì sao người lúc trước tôi thích lại là cô, mà không phải Chi Hàn......"
Thích Ôn Chi Hàn sẽ không bị lừa gạt, sẽ không bị thương tổn, sẽ không dâng lên hết thảy còn bị nhục nhã.
Kết quả tệ nhất khi thích cô, thật ra bất quá cũng chỉ là bị từ chối mà thôi…
Có lẽ sự lựa chọn này, chính là ông trời cho nàng nhìn thấy hy vọng khi trọng sinh.
Nàng thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Nàng sẽ không si ngốc như đời trước luôn mãi đuổi theo bước chân người trước mắt nữa, không bao giờ.
Ôn Úc lại không nghĩ từ bỏ, còn có một tia chấp niệm ngoan cường cắm rễ ở sâu trong lòng cô ta.
Các nàng không phải là nối lại tình xưa, không phải bắt đầu một lần nữa sao?
Nếu không thì tại sao mình sống lại một đời chứ?
"Đừng đi!"
Cô ta lại một lần bắt lấy tay Thiệu Từ Tâm, ánh mắt đau khổ, chật vật bất kham.
"Từ Tâm em lại cho tôi cơ hội lần nữa được không?
"Tôi chưa từng cầu em, đây là lần đầu tiên tôi cầu em, cầu em tha thứ tôi, lại cho tôi một cơ hội yêu em."
"Nếu không, nếu không chúng ta trọng sinh là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ không phải vì đối phương sao?"
Thiệu Từ Tâm dừng lại bước chân, chỉ cảm thấy luận điệu này buồn cười vô cùng.
Vì đối phương?
Không màng suy nghĩ của đối phương, chấp nhất mà dây dưa kêu là vì đối phương?
Quả nhiên, kết quả cuối cùng thì Ôn Úc vẫn chỉ thích làm theo ý mình.
"Cô sai rồi."
Thiệu Từ Tâm ngoái đầu nhìn lại, khóe môi lộ ra một nụ cười không có chút tình cảm nào.
"Tôi trọng sinh là vì rời xa cô, vì để trải qua một cuộc sống tốt hơn, tiếp tục những ngày tháng còn dang dở của tôi."
Nàng nâng bước tới gần cô ta, đầu ngón tay hơi lạnh từng chút từng chút mà chọc bả vai cô ta, tựa như một mũi dao bén nhọn, không ngừng đâm vào ngực cô ta.
"Mà ý nghĩa trọng sinh của cô, chính là vì trả giá cho sự ngạo mạn ở đời trước của cô."
"Người từng bị cô chà đạp tình cảm đều sẽ rời xa cô, vây khốn cô chỉ còn những người dụng tâm kín đáo."
"Cầu mà không được, yêu mà không được, cả đời đều chỉ có thể sống trong sự áy náy với tôi, vĩnh viễn cũng không chiếm được sự thông cảm của tôi."
"Hiểu chưa? Cô, em, vợ."
Ôn Úc lui về sau một bước, cuối cùng ngây ngốc mà ngã ngồi ở trên sô pha.
Trong lòng đang đau đớn, so với bị đánh hai bạt tai còn khó chịu hơn, giống như là bị người ta dùng dao nhỏ từng chút từng chút xẻo thịt, đau đến sắp thở không nổi.
Một chút chấp nhất cuối cùng cũng bị Thiệu Từ Tâm quyết tuyệt hoàn toàn nghiền nát, đời này cô ta cũng không thể hy vọng xa vời nghe nàng nói một câu "Không sao đâu" nữa.
"Đừng dây dưa với tôi nữa."
"Tôi không muốn nhìn thấy cô."
Bỏ lại hai câu này, Thiệu Từ Tâm cầm lấy đồ của mình, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
Ôn Úc ngẩn ngơ ngẩng đầu, vô lực mà nhìn Thiệu Từ Tâm càng ngày càng xa.
Người đã từng tươi cười chạy về phía mình, hiện giờ đã đi ngược hướng với mình, không còn thuộc về mình nữa.
Là cô ta đích thân phá hủy mối quan hệ giữa hai người, là cô ta đẩy nàng ra, là cô ta thương tổn nàng.
Mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì vậy......
Người trong tầm mắt càng trở nên mơ hồ, nước mắt không thể khống chế mà lăn dài.
Cô ta che mặt lại, tùy ý nước mắt rơi xuống.
Cảm giác hối hận như vỡ đê mãnh liệt, đem cô ta hoàn toàn bao phủ ở màn đêm dài đằng đẵng này.