Tập hai《 nhật ký tình yêu sau khi kết hôn 》, được phát sóng vào đúng 8 giờ tối.
Thiệu Từ Tâm đặc biệt đợi thêm hai tiếng nữa mới xem, bởi vì như vậy sẽ có nhiều bình luận hơn.
Xem chương trình mà không có những bình luận hề hước thì vui sướng thiếu một nửa.
Thiệu Từ Tâm ngồi ở cuối giường điều chỉnh góc độ laptop, tay chân bò lên đầu giường, nằm bên cạnh Ôn Chi Hàn, mặt đầy chờ mong.
Ôn Chi Hàn nhìn nàng chờ mong mà xoa xoa tay, không khỏi cười nói: "Hình như em còn chờ mong hơn so với lần trước nhỉ."
Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên rồi, lần này có sinh nhật bất ngờ siêu cấp lãng mạn đó! Em phải xem kỹ lại lần nữa, nếu tổ chương trình quay chụp quá tệ, em sẽ tìm bọn họ tính sổ!"
Là chuyện xảy ra bất ngờ, cho nên ngày đó nàng cũng chưa kịp quay chụp lưu niệm, hiện tại phải dựa hoàn toàn vào tổ chương trình.
Nếu là edit thật sự kém, nàng cũng chỉ có thể đi hỏi tổ chương trình một chút xem, họ có thể đem đoạn clip gốc chưa cắt nối biên tập đưa cho nàng một bản hay không.
Tốn nhiều tiền cũng không sao cả, chủ yếu là muốn cả đời lưu lại hình ảnh người trong lòng cất công tạo dựng bất ngờ cho mình.
Ôn Chi Hàn nghe vậy, cười sờ sờ đầu nàng.
Thiệu Từ Tâm có thể thích bất ngờ sinh nhật mà cô chuẩn bị là quan trọng hơn bất cứ điều gì.
"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!"
Sau phần giới thiệu ngắn gọn, video bắt đầu vào chủ đề chính.
Thiệu Từ Tâm cẩn thận mà nép vào lòng ngực Ôn Chi Hàn, Ôn Chi Hàn đặt tay ở trên vai nàng, hai người đều lén lút rúc sát vào nhau.
Thời gian từng tí trôi qua, rất nhanh đã nghênh đón phân đoạn sinh nhật bất ngờ mà mọi người chờ mong.
Trên màn hình, Ôn Chi Hàn giơ di động, mặt mày ôn nhu mà nói phải cho Thiệu Từ Tâm một cơn mưa sao băng chỉ thuộc về riêng nàng.
Sau đó, những ngôi sao băng sáng lấp lánh xoẹt qua khung trời hình vuông nhỏ, giống như một món quà từ màn đêm.
Các nàng nhìn nhau dưới cơn mưa sao băng này và hôn nhau.
Thiệu Từ Tâm ước nguyện vọng "Năm nào cũng sẽ giống như hôm nay".
Ngoài màn hình Thiệu Từ Tâm nhịn không được ôm chặt ôm gối, ánh mắt sáng như bầu trời đầy sao.
Tới tận giờ phút này, nàng vẫn còn nhớ như in cảm giác rung động ngày đó, không thể thay thế, không thể bỏ qua cảm giác ấy.
Nàng nhất định phải rơi vào cái tên "Ôn Chi Hàn" ôn nhu hương này.
(*Ôn nhu hương (温柔乡): là một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.)
Cảm tạ ông trời.
Cảm ơn người đã để con gặp được Ôn Chi Hàn, cho con có được một đoạn quan hệ như vậy, cùng chị ấy thân mật khăng khít.
Rung động không chỉ có một mình Thiệu Từ Tâm, còn có khán giả.
Các dòng chữ hồng nhạt đã hoàn toàn bá chiếm đoạn này.
— may quá, chó có thể ăn cẩu lương
—a a a a a quá lãng mạn huhuhu chết mất
—Ôn Cố Tri Tâm, hạnh phúc đến già, lâu lâu dài dài!!!
—là ai bị quật thành fan, hoá ra là tôi! Đáng giận, tôi cũng muốn có người vợ như Ôn tổng vậy TvT xin hỏi nhận ở đâu?
—học được học được, tôi cũng muốn đến đó checkin!!!!
Thiệu Từ Tâm lặng lẽ lau đi lệ ý nơi khoé mắt.
"Ừm, không tồi, tổ chương trình quay rất có tâm."
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Ôn Chi Hàn chị thật sự quá lãng mạn, em có học được một chút."
Ôn Chi Hàn nghe vậy, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng trong vô thức: "Chờ học giỏi, Từ Tâm chuẩn bị dùng với ai?"
"Với chị" Thiệu Từ Tâm ngẩng đầu nhìn cô, đúng lý hợp tình mà nói, "Có qua có lại, học hỏi lẫn nhau?"
Ôn Chi Hàn: "......"
Nếu không có tám chữ sau thì tốt quá.
Các nàng được lên hot search vì buổi sinh nhật lãng mạn đó.
Cư dân mạng hoặc ít hoặc nhiều đều cảm động vì buổi sinh nhật lãng mạn này, tỏ vẻ học được chiêu thức lãng mạn mới.
Siêu thoại CP "Ôn Cố Tri Tâm" lại nghênh đón một làn sóng lớn fans mới, mọi người đẩy thuyền CP đấy đến khí thế ngất trời.
Người chủ trì siêu thoại không nhịn được kích động mà đã post một cái Weibo: [ chị em ơi, CP hợp pháp này của tôi chính là thơm như vậy đó! Lên nhạc đi, tiếp theo chèo thuyền! ]
Thiệu Từ Tâm dùng acc phụ trộm like cái Weibo này, sau đó mặt đầy vui vẻ mà nhào vào Ôn Chi Hàn.
"Bà Thiệu, chúng ta lên hot search!"
Ôn Chi Hàn duỗi tay ôm lấy nàng, thấy nàng vui mừng ra mặt, bất giác cũng mỉm cười theo.
Từ Tâm của cô cười rộ lên thật xinh đẹp, khóc lên cũng làm người ta đau lòng.
Cô vẫn luôn hy vọng Thiệu Từ Tâm sẽ mãi vui vẻ như thế, tránh xa hết thảy những chuyện không vui, đừng giống như ngày hôm qua, không vui đến mức rơi nước mắt.
"Từ Tâm vui vẻ sao?"
"Đương nhiên rồi! Có thể lên hot search đều là công lao của Ôn tổng chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải ghi nhớ!"
"Vậy hiện tại chị có thể yêu cầu phần thưởng không?"
"Có thể ạ, chị muốn cái gì?"
Sau khi nói xong, Thiệu Từ Tâm vẻ mặt chờ mong mà nhìn cô, liền thấy cô lấy di động của nàng, tùy tay đặt lên bàn.
Tiếp theo một bàn tay quấn lấy eo nàng, một cái tay khác nhẹ nhàng kéo vạt áo của nàng.
"Mở họp."
"Dạ......"
Cùng với một giọng nói nhẹ nhàng, cả hai cùng ngã vào chiếc giường lớn mềm mại trắng như tuyết.
Thiệu Từ Tâm ôm lấy cổ cô, đáp lại dục niệm của cô.
Môi lưỡi truy đuổi càng thêm triền miên.
Quần áo nửa cởi, bầu không khí dần ấm lên.
Tay hai người không hề an phận mà ở trên người đối phương du tẩu, lưu lại từng tấc từng tấc độ ấm ái muội.
"Cốc cốc."
Kết quả giây tiếp theo liền vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người tình thâm quyến luyến lại bị đánh gãy: "......"
"Ôn Chi Hàn, chúng ta khóa cửa chưa?"
"Không nhớ rõ."
"......"
"......"
Hai người bất đắc dĩ dừng tay, đứng dậy sửa sang lại quần áo.
Ôn Chi Hàn bình tĩnh gài ba nút áo mới vừa bị Thiệu Từ Tâm cởi bỏ.
Thiệu Từ Tâm hơi phiền toái chút, một hàng nút áo thành thành thật thật đã bị cởi ra.
Nàng vừa gài nút áo, vừa cảm khái: "Ôn tổng của chúng thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu, nhưng tốc độ c.ởi quần áo của chị thật ra là không thể khinh thường......"
Ôn Chi Hàn: "......"
Cô ngượng ngùng mà quay mặt đi.
Đó vẫn là phải xem đối tượng động thủ là ai......
Chờ Thiệu Từ Tâm mặc quần áo xong, Ôn Chi Hàn mới đáp lời bên ngoài: "Ai?"
Thanh âm Nhượng Na lúc này vang lên.
Ôn Chi Hàn lập tức đi ra mở cửa, Thiệu Từ Tâm vội vàng đi theo phía sau cô.
Khi mở cửa, Nhượng Na liền thấy đôi vợ vợ son đứng ở trước mắt mình.
Bà dừng một chút, vui vẻ mà nhìn Thiệu Từ Tâm: "Than thể của Tâm Tâm tốt hơn chưa?"
Vợ vợ son hai mặt nhìn nhau.
Thiệu Từ Tâm hoàn hồn, ôm chặt cánh tay Ôn Chi Hàn, tựa vào bả vai cô, cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn mẹ quan tâm, ngài có chuyện gì sao?"
Nhượng Na nói: "Không có việc gì, mẹ chỉ là đến xem con có khoẻ hơn chút nào chưa thôi. Nếu khá hơn nhiều, vậy mẹ liền an tâm rồi."
"Sớm một chút nghỉ ngơi, nếu là vẫn còn không thoải mái nhất định phải nói với mẹ."
"Dạ dạ" Thiệu Từ Tâm ngoan ngoãn gật đầu, "Hiện tại bọn con định ngủ đây ạ, ngủ ngon, mẹ."
"Ngủ ngon."
"Mơ đẹp, các con của mẹ."
Nhượng Na trở về phòng.
Hai vợ vợ cũng đóng cửa phòng của mình lại, bất giác nhẹ nhàng thở ra.
Ôn Chi Hàn đột nhiên thấy Thiệu Từ Tâm duỗi tay sờ chốt mở nguồn điện.
Giây tiếp theo, hắc ám bao phủ toàn bộ căn phòng.
Ngay khi Ôn Chi Hàn nghi hoặc, một đôi tay quấn lấy vòng eo cô.
Thân thể mềm mại cùng với hơi thở quen thuộc bao trọn lấy cô.
"Ôn Chi Hàn, tắt đèn, nên ngủ."
Giọng nói Thiệu Từ Tâm dừng ở bên tai.
Tay Thiệu Từ Tâm vuốt dọc theo sống lưng cô, trắng trợn táo bạo mà kéo lên trên.
Cô không khỏi cười khẽ, một bên đem người ôm vào trong ngực, một bên biết rõ còn cố hỏi: "Không phải nên ngủ rồi sao? Từ Tâm hiện tại đang làm gì?"
"Đúng vậy, nên ngủ, chị nên ngủ em nha!" Thiệu Từ Tâm đáp đến đúng lý hợp tình.
Ôn Chi Hàn nghe vậy, không nhịn được mà mặt mày hớn hở, dịu dàng cười khẽ mà hôn lên tai Thiệu Từ Tâm, khiến cơ thể nàng tê dại.
Các nàng hôn lấy môi của đối phương, một lần nữa đốt cháy lại dục vọn.g vừa tắt.
Trong phòng tối tăm truyền đến tiếng hôn môi thân mật triền miên.
"Cùm cụp."
Ôn Chi Hàn khóa cửa phòng lại.
...
Có người vui cũng có người sầu.
Thiệu Từ Tâm và Ôn Chi Hàn ở trong phòng tầng trên triền miên lửa nóng.
Ôn Úc ở trong phòng lầu dưới nhìn di động phát ngốc, cô độc tịch liêu.
Trên màn hình di động là video hot search mới, Ôn Chi Hàn tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Thiệu Từ Tâm.
Cô ta có thể nhìn ra Thiệu Từ Tâm là thật sự rất thích món quà sinh nhật này.
Ngay cả cư dân mạng cũng khen ngợi một màn bất ngờ này, khen các nàng trời sinh một đôi, duyên trời tác hợp, dường như trên thế giới này không có người nào thích hợp với nhau hơn hai người họ.
Ôn Úc nhìn nhìn, bất giác so sánh thời điểm mình và Thiệu Từ Tâm lúc trước còn ở bên nhau.
Kết quả, khi so sánh với Ôn Chi Hàn, cô ta lại một lần thua rối tinh rối mù.
Theo như lời Ôn Chi Hàn đời trước đã nói, cô ta ngay cả một người vợ cũng không đảm đương nổi......
Nghĩ tới việc này, cô ta không khỏi sửng sốt.
Từ sau khi bị Thiệu Từ Tâm mắng, cô ta tựa hồ cũng bắt đầu ý thức được bản thân không tốt, càng nhìn Ôn Chi Hàn càng cảm thấy bản thân mình thất trách, vô dụng.
Tuy rằng cô ta không muốn thừa nhận, nhưng là so sánh với Ôn Chi Hàn, cô ta không tính là cái gì cả.
Khi Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn ở bên nhau, xác thật còn vui vẻ hơn khi cùng cô ta ở bên nhau.....
Chậm rãi cong người, cô ta đau kịch liệt mà bưng kín mặt.
Cô ta như vậy, đến tột cùng còn có thể diện gì xuất hiện ở trước mặt Thiệu Từ Tâm?
Cô ta có lẽ nên nghe theo an bài của Ôn Chi Hàn rời khỏi Phụng thành......
Đúng lúc này, trên màn hình hiển thị một tỉnh cầu trò chuyện.
— Điền Gia Hà.
Ôn Úc nhìn lướt qua, đột nhiên cảm thấy không kiên nhẫn.
Điền Gia Hà, Điền Gia Hà, lại là Điền Gia Hà!
Đời trước hại chết tôi còn chưa đủ, một đời này còn muốn dây dưa tôi nữa sao!
Trước kia, cô ta đến tột cùng là vì cái gì lại thích một người như vậy??
Cô ta tức giận mà ấn cự tuyệt, block Điền Gia Hà, hạ quyết tâm cùng Điền Gia Hà không dính líu gì nữa.
Cô ta quyết định, thành thành thật thật đi Dương Thành.
Như vậy vừa lúc, còn có thể né tránh Điền Gia Hà dây dưa.
Hơn nữa, ở trước mặt Ôn Chi Hàn, cô ta đã sớm không còn con đường nào để chọn lựa, có giãy giụa cũng vô dụng......
Thiệu Từ Tâm nói đúng, đây là sự trừng phạt của ông trời đối với cô ta.
Chỉ là nghĩ đến phải rời khỏi nơi mình sống từ nhỏ đến lớn, đến một nơi xa lạ, tức khắc cô ta cảm thấy tâm mệt không thôi, không nhịn được mà mệt mỏi nhắm mắt.
Di động còn ở video hot search.
Thiệu Từ Tâm nắm lấy tay Ôn Chi Hàn.
Trong video truyền ra thanh âm ôn nhu của nàng —
"Em hy vọng...... Năm nào cũng giống như hiện tại."
......
Ôn Úc đi Dương Thành.
Cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Thiệu Từ Tâm, sẽ không dây dưa nàng nữa, càng sẽ không cuồng vọng mà đem tình yêu của nàng chiếm làm của riêng nữa.
Cô ta vừa đi, Thiệu Từ Tâm ngay lập tức cảm thấy không khí tươi mát, ánh mặt trời cũng càng thêm tươi đẹp.
Ôn Úc rời đi cái gì cũng không thay đổi.
Sinh hoạt của Thiệu Từ Tâm hết thảy như thường, không có nghe người ta nhắc tới Ôn Úc.
Cho đến buổi tối nọ, nàng ở cửa chung cư gặp được Điền Gia Hà.
Điền Gia Hà đứng ở dưới đèn đường, mặc một kiện váy dài, tóc tết bím, thoạt nhìn hết sức vô hại.
Dáng vẻ của Điền Gia Hà vẫn như trong trí nhớ của nàng, lớn lên rất ngoan ngoãn, giống một con thỏ trắng nhỏ hiền lành.
Đáng tiếc, chỉ là "Giống" thôi.
Thỏ trắng nhỏ hiền lương thật sự sẽ không phá hư gia đình của người khác, sẽ không yên tâm thoải mái mà chen chân vào cuộc tình không hề thuộc về mình.
Thiệu Từ Tâm bắt đầu hồi tưởng một màn Điền Gia Hà cùng Ôn Úc nắm tay đứng trước mặt nàng kia, liền cảm thấy ghê tởm và buồn cười.
Lúc trước tại sao nàng lại dính líu đến một đôi tra nữ tiện nữ như vậy?
Con người quả nhiên đều sẽ có thời điểm mắt mù, chỉ là nàng đặc biệt nghiêm trọng hơn người ta thôi.
Thiệu Từ Tâm nghĩ cũng không thèm nghĩ cũng biết Điền Gia Hà tới nơi này là vì tìm chính mình.
Đến nỗi đến tột cùng là bởi vì cái gì mà đến, thì không rõ ràng lắm.
Khoanh tay trước ngực, nàng chủ động mở miệng nói: "Điền tiểu thư, có việc sao?"
"Có."
Điền Gia Hà không cần nghĩ ngợi đi đến chỗ nàng.
Rời xa ánh đèn chiếu rọi, bóng tối lặng lẽ bám vào vai của Điền Gia Hà
"Thiệu tiểu thư."
"Ừ?"
"À không, bà Ôn."
"Ừ, nói đi."
Xưng hô biến hoá một chút, làm Điền Gia Hà càng thêm tin tưởng vững chắc một chuyện.
— Thiệu Từ Tâm đã hoàn toàn buông Ôn Úc, hiện tại nàng là bà Ôn, là vợ của Ôn Chi Hàn.
Một khi đã như vậy, cô liền không có gì để lo lắng.
Lấy hết can đảm, Điền Gia Hà đến gần Thiệu Từ Tâm lộ ra một nụ cười có thể gọi là thân thiện.
"Bà Ôn, tôi có thể cầu cô một chuyện hay không?"
Cầu?
Điền Gia Hà vậy mà cũng có một ngày cầu nàng?
Thiệu Từ Tâm đối với chuyện này cảm thấy hiếm lạ, nâng nâng mi, cũng không có nói tiếp.
Các nàng vẫn duy trì khoảng cách, một ở trong tối một ở ngoài sáng, thần sắc bất đồng.
Thiệu Từ Tâm trấn định tự nhiên, không nói một lời, biểu tình không có một tia gợn sóng, tựa như một vị Thần Phật lặng im nhìn muôn nghìn chúng sinh.
Điền Gia Hà lại bị dáng vẻ bình tĩnh này của nàng bức đến càng thêm cấp bách.
Cô ta không nói lời nào là có ý gì?
Cô ta đến tột cùng là có giúp mình hay không?
Mình nên làm cái gì bây giờ?
Mặc kệ, bất luận như thế nào cũng thử xem sao!
Điền Gia Hà thần sắc gấp gáp nói: "Tôi muốn nhờ cô nói cho tôi Ôn Úc ở đâu!"
Ôn Úc không tiếp điện thoại của Điền Gia Hà, người cũng không ở Quang Lam.
Bảo vệ Quang Lam nói Ôn Úc bị điều đi rồi, nhưng hắn cũng không biết Ôn Úc bị điều đi nơi nào.
Ôn gia thì cô đến không được.
Quang Lam cũng vào không được.
Tin tức liên quan đến Ôn Úc đều bị cắt đứt, Ôn Úc giống như bọt biển bỗng nhiên biến mất trong thế giới của Điền Gia Hà.
Nhưng cô ta vô pháp tiếp thu kết quả như vậy.
Cô ta muốn tìm được Ôn Úc...... Tìm về cái người yêu mình hết mực kia.
Mà hiện tại, đứng ở trước mặt Thiệu Từ Tâm chính là hi vọng cuối cùng của cô ta.
Ánh mắt Điền Gia Hà tha thiết mà nhìn người trước mắt.
"Có thể chứ? Bà Ôn."
Giọng nói phát ra.
Cô ta thấy chân mày Thiệu Từ Tâm dần dần giãn ra, cánh môi xinh đẹp khẽ nhếch —
"Đương nhiên có thể."
Điền Gia Hà tức khắc vui mừng khôn xiết.
Mà khi cô ta nhìn gương mặt của Thiệu Từ Tâm, lại nhịn không được hỏi nhiều một câu: "Cô thật sự đáp ứng giúp tôi?"
"Thật sự."
"Vì sao?"
Khi Thiệu Từ Tâm nghe xong, đôi mắt hoa đào thu thủy trong treo dần cong thành vành trăng khuyết phía chân trời, nụ cười tươi tắn rạng rỡ.
Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng một nửa khuôn mặt của nàng, mỹ diễm động lòng người.
Nửa sáng nửa tối, Điền Gia Hà lại ẩn ẩn cảm thấy nụ cười này thoạt nhìn mạc danh có vài phần tà khí không thể nắm bắt.
"Bởi vì hai người mới là tình yêu đích thực của nhau á." Thiệu Từ Tâm cười nói.