• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền quan truyền đến tiếng vang.

Ôn Chi Hàn đi đến phòng khách, ngước mắt nhìn, lại cúi đầu nhìn tin nhắn trên di động.

"Không phải đã sớm đến cửa chung cư sao? Tại sao lâu như vậy mới trở về? Gặp phải chuyện gì sao?" Cô hỏi.

Thiệu Từ Tâm đóng cửa lại, vừa đổi giày vừa mỉm cười nói: "Không sai, có chuyện rồi."

Ôn Chi Hàn thấy ý cười bên môi nàng liền biết chuyện không đơn giản.

Ít nhất không phải chuyện làm tâm tình nàng không thoải mái.

"Chuyện gì?" Ôn Chi Hàn tò mò mà hỏi nhiều một câu.

Thiệu Từ Tâm thấy cô tò mò, sau đổi giày xong, nhẹ nhàng nhảy nhót đến trước mặt cô: "Là —"

Sau đó nàng quay người lại, không nói gì: "Chị không thích nghe, vẫn là không nên nói."

Lần trước, khi ở thang máy nàng nói với Ôn Chi Hàn về Ôn Úc và Điền Gia Hà, biểu tình của Ôn Chi Hàn lập tức trở nên thiếu hứng thú, thoạt nhìn không muốn nghe chuyện giữa bọn họ chút nào.

Một khi đã như vậy, nàng không cần thiết mang đến phiền muộn cho Ôn Chi Hàn.

Chuyện vui sướng này, nàng chỉ có thể chia sẻ với người khác.

Nhưng không ngờ Ôn Chi Hàn duỗi tay đem nàng ôm lấy, thuận thế ôm nàng vào trong lòng ngực, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

Ôn Chi Hàn hỏi: "Chuyện gì chị không thích nghe?"

Thiệu Từ Tâm nói thẳng không cố kỵ: "Chỉ là chuyện của Ôn Úc và bạn gái cũ Điền Gia Hà thôi ạ."

Ôn Chi Hàn bắt được trọng điểm: "Em gặp phải Ôn Úc?"

Thiệu Từ Tâm cười nói: "Sao có thể, chị ta ở Dương Thành mà. Có chị ở, chị ta cũng không dám tự tiện chạy về đây đâu."

Ôn Chi Hàn ngẫm lại cảm thấy cũng đúng.

Nếu gặp phải Ôn Úc, Thiệu Từ Tâm sẽ không vui vẻ như vậy.

Thiệu Từ Tâm phát giác cô thật sự muốn nghe, dứt khoát cười tủm tỉm mà đem toàn bộ nói ra: "Em gặp được bạn gái cũ của Ôn Úc đó!"

Ôn Chi Hàn: "?"

Nhìn thấy bạn gái cũ của Ôn Úc vì sao lại vui như vậy?

Tay Thiệu Từ Tâm câu lấy bả vai cô, thần bí khó lường nói: "Chị biết cô ta tới tìm em làm cái gì không?"

Ôn Chi Hàn lắc lắc đầu.

Thiệu Từ Tâm hơi hơi mỉm cười: "Cô ta tới tìm em là muốn địa chỉ mới của Ôn Úc."

Ôn Chi Hàn nhướng mày: "Em cho rồi?"

Thiệu Từ Tâm gật đầu: "Cho chớ."

Ôn Úc đương nhiên là phiền chán Điền Gia Hà, nhưng Điền Gia Hà còn chưa muốn từ bỏ Ôn Úc.

Tình hình hoàn mỹ như thế, cơ hội ngột ngạt tra nữ tuyệt vời như vậy, Thiệu Từ Tâm nàng sao có thể không nắm chắc chứ?

Hy vọng Điền tiểu thư đừng làm nàng thất vọng, phải nỗ lực hơn, tốt nhất là phiền chết Ôn Úc, để Ôn Úc cũng cảm nhận được tư vị bị dây dưa của nàng trước kia!

Thiệu Từ Tâm vui vẻ xong, lại hoàn hồn nhìn Ôn Chi Hàn.

Trong lòng nàng chợt dâng lên một tia lo lắng vi diệu.

— Ôn Chi Hàn sẽ không cảm thấy mình quá xấu xa chứ?!

Nàng theo bản năng muốn biện giải, muốn giữ gìn hình tượng hồn nhiên ngây thơ trong lòng Ôn Chi Hàn.

Tựa như lúc trước nàng thích Ôn Úc vậy, dùng đủ mọi loại biện pháp để phù hợp với hình mẫu lý tưởng của đối phương, giữ lại thật nhiều ấn tượng tốt.

Nhưng ngẫm lại nàng liền từ bỏ.

Nàng không muốn lại làm như vậy.

Nàng chính là loại người như thế, có thù báo thù, có cơ hội sẽ khiến kẻ đó ngột ngạt, rất keo kiệt, cũng thù dai nhiều lắm.

Nếu cứ một mực ép bản thân vào khuôn mẫu đối phương thích một cách mù quáng và từ bỏ con người thực của mình, thì cuối cùng đối phương cũng chỉ yêu một hình ảnh hoa trong gương, trăng trong nước* do chính mình tạo ra mà thôi.

(*镜花水月: thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.)

Nàng đã một lần vấp ngã một cú thật lớn trên người Ôn Úc, không nên giẫm lại vết xe đổ.

Nàng vỗ vỗ bả vai Ôn Chi Hàn, vẻ mặt thẳng thắn: "Có phải cảm thấy nhận thức em một lần nữa hay không? Thật ra em chính là như vậy, từ nhỏ đã như thế, thù rất dai, không phải đặc biệt rộng lượng."

Vì để Ôn Chi Hàn càng hiểu rõ năng lực " Thù dai" của mình, nàng vô thức nói với Ôn Chi Hàn về quá khứ của mình —

"Khi còn nhỏ bởi vì ba không ở bên cạnh, bị rất nhiều đứa nhỏ cười nhạo là con hoang, ngay cả phụ cận nhà em cũng có người dám nói như vậy."

"Em rất tức giận, cho nên đã đánh nhau với bọn chúng, chỉ là đánh cũng vô dụng."

"Bọn họ đánh thắng sẽ càng thêm kiêu căng ngạo mạn, đánh thua chỉ biết càng thêm không phục, cùng lắm chỉ là không dám trắng trợn táo bạo mà nói nữa, nhưng không đau không ngứa, cuối cùng người chịu ủy khuất vẫn là em."

"Mãi đến khi ba em xuất hiện."

Khi nói đến ba mình xuất hiện, đôi mắt nàng bỗng trở nên sống động sáng ngời, rực rỡ lung linh.

"Ba em tới ngõ nhỏ giúp em và mẹ thu dọn đồ để chuyển nhà."

"Ngày đó ngõ nhỏ thật nhiều hộ gia đình đều ra tới xem, muốn nhìn thử người lãnh đạo Thiệu thị trong truyền thuyết trông như thế nào."

"Rất trùng hợp, tên nam sinh đánh nhau sung nhất với em cũng ở đó."

Thiệu Từ Tâm nói đến đây, nâng ngón tay chọt chọt vành tai Ôn Chi Hàn, mặt mày linh động: "Chị đoán xem em làm cái gì."

Còn không quên tương tác cùng người nghe chuyện xưa.

Ôn Chi Hàn thật sự nghiêm túc mà suy tư một chút, thử nói: "Em cáo trạng?"

Đánh không nghe mắng không lọt, vậy thì cũng chỉ có thể lấy bậc phu huynh ra.

Thiệu Từ Tâm lập tức lộ ra ánh mắt thưởng thức: "Chị cũng quá thông minh đó!"

Ôn Chi Hàn trấn định mà cười tiếp thu khích lệ, để nàng tiếp tục nói tiếp.

Thiệu Từ Tâm thấy cô hứng thú liền tiếp tục nói.

"Khi em nhìn thấy cái tên đó, phụ huynh của tên đó cũng đứng phía sau cơ."

"Sau đó, em lập tức kéo áo vest của ba em, không chút do dự chỉ vào tên đó, giọng nói đặc biệt to rõ: " cái thằng này mắng con là con hoang đó". "

"Lúc ấy ba em liền liếc mắt nhìn tên đó một cái! Ha ha, khiến cho tiểu súc sinh ấy sợ tới mức trốn sau mông ba mẹ hắn nữa đấy, hèn muốn chết!"

"Sau đó ba em lạnh lùng nhìn ba mẹ hắn, làm cho cả nhà bọn họ sợ tới mức trốn trong phòng luôn."

"Nói thật, khí tràng của ba em thật sự quá dữ, không nói lời nào đặc biệt dọa người."

"À, Phỉ Phỉ cũng ở ngõ nhỏ đó, cậu ấy nói tiểu súc sinh kia bị ba mẹ đánh đến đặc biệt thảm, cả ngày ba mẹ hắn đều lo lắng tên mình nằm trong sổ đen của ba em."

Nhớ tới chuyện này, nàng còn cảm thấy vô cùng khoái ý.

Nàng không đau lòng cái tên con trai đó cũng sẽ không đau lòng ba mẹ hắn.

Sinh con mà không biết dạy là lỗi của ba mẹ.

Con trai dám ở ngõ nhỏ lớn tiếng chửi bậy, nói những từ ngữ tục tĩu khó nghe, thân làm cha mẹ không để ý cũng không ngó ngàng, đây có thể là cha mẹ tốt sao?

Vừa lúc chỉnh đốn luôn một thể.

Để cho bọn họ nhớ kỹ ánh mắt của Thiệu Hành cả đời, nhớ rõ một khắc run sợ kia, về sau thành thành thật thật làm người, nghiêm khắc quản giáo con cái, đừng để nó gây chuyện thị phi nữa.

Chuyện xưa nói xong, Thiệu Từ Tâm vỗ vai Ôn Chi Hàn, hỏi: "Em chính là người như vậy, chị sẽ không chán ghét em chứ?"

Nàng biết bản thân không phải một người đặc biệt rộng lượng.

Bất quá nàng còn có thể bảo đảm bản thân là người tốt, sẽ không thương tổn người vô tội.

Nhưng nếu Ôn Chi Hàn thích người nhu nhược, người con gái đối với bất luận kẻ nào hay bất luận chuyện gì cũng vô cùng rộng lượng...... Vậy nàng đành phải bỏ chạy lấy người.

Ngụy trang thành hình mẫu lý tưởng của một người quá mệt mỏi, cái giá phải trả cũng quá lớn.

Tốt hơn hãy là chính mình, và chỉ bằng cách này, người kia mới yêu nàng thực sự.

"Vì sao phải chán ghét em?" Ôn Chi Hàn cười, vén tóc của nàng, phủng khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Như vậy không phải rất tốt sao?"

Ôn Chi Hàn nói: "Từ Tâm của chúng ta nhớ rõ thù, cũng nhớ rõ ân nha. Chu Hồng đã từng giúp em, không phải em nhớ rõ cô ta tốt, cũng chủ động thân thiết với cô ta sao?"

Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt.

Ôn Chi Hàn ôn nhu nói: "Thị phi rõ ràng rất tốt, làm người cũng không thể luôn rộng lượng, nhường nhịn, nếu không......"

"Sẽ hối hận."

Thiệu Từ Tâm nghe thế, nháy mắt cảm giác trên người Ôn Chi Hàn có chuyện xưa.

Ôn Chi Hàn nhất định bởi vì đã từng nhường nhịn mà hối hận!

"Chi Hàn, chị có phải hay không —"

Một nụ hôn đánh gãy vấn đề hứng thú bừng bừng của nàng.

Nàng sửng sốt một chút.

Sau đó, nụ hôn tựa mưa phùn kéo dài không dứt, lặng yên xâm chiếm môi lưỡi nàng.

Ôn Chi Hàn đang dời đi lực chú ý của nàng.

Cô xác thật không muốn nói cho nàng chuyện ngu xuẩn mình từng trải qua khiến cô hối hận cả đời.

Vì để Thiệu Từ Tâm không đề cập tới chuyện này, cô bày ra tuyệt chiêu cuối cùng —

"Từ Tâm, làm không?"

"Làm!"

Thiệu Từ Tâm hoàn toàn bị sắc đẹp hôn mê đầu óc.

Ôn Chi Hàn không muốn nàng hỏi, vậy nàng liền không hỏi.

Ai không có bí mật chứ?

Bí mật nàng trọng sinh lớn như vậy cũng chưa có nói đấy!

Cũng không biết Ôn Chi Hàn biết chuyện này sẽ thế nào, nhất định sẽ không thể tin được đi......

......

Sinh hoạt tiếp tục, 《 nhật ký tình yêu sau khi kết hôn 》 cũng tiếp tục.

Tập quay thứ tư, đạo diễn bất ngờ nghĩ ra một ý tưởng mới, gom các khách mời lại cùng nhau triển khai một lần cắm trại dã ngoại.

Cái ý tưởng này xuất phát từ ngày phát sóng trực tiếp mà Thiệu Từ Tâm gọi Chu Hồng một tiếng "Hồng Hồng".

Hai đối thủ đột phá trong mối quan hệ, đây là cơ hội tăng ratings tuyệt vời!

Đề tài tốt như thế, tổ chưong trình sao có thể buông tha chứ!

Vì thế bọn họ lớn mật đề xuất.

Thiệu Từ Tâm nhạy bén nắm bắt tâm tư của bọn họ.

Ôn Chi Hàn cũng đoán ra một chút, cười sờ sờ đầu nàng, cùng nàng ngồi trên xe đi đến nơi cắm trại.

Ở dưới màn ảnh, mọi người chào hỏi lẫn nhau, sau đó phải dựng lều trại.

Quả nhiên, liều trại cách Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn gần nhất, là gia đình Chu Hồng.

Ngay cả các khách mời khác cũng biết tổ chương trình đang giở trò, khi bọn họ cho rằng Thiệu Từ Tâm và Chu Hồng muốn biến chương trình này thành cuộc chiến nồng nặc mùi thuốc súng, thì bọn họ lại thấy Thiệu Từ Tâm giơ tay lên chào kiểu quân đội, nghiêm túc nhìn Chu Hồng —

"Hello, Hồng Hồng."

Các khách mời: "???"

Chu Hồng: "......"

Thiệu Từ Tâm nhìn về phía Chu dịch: "Hello, chồng của Hồng Hồng, Chu lão sư."

Chu Dịch: "Ha ha, hello hello."

Ôn Chi Hàn bất đắc dĩ mà lắc đầu cười khẽ.

Đây là vợ của cô, thông minh nghịch ngợm.

Sau khi chào hỏi, Thiệu Từ Tâm tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất cầm lều trại, vẻ mặt mờ mịt.

Cũng may Ôn Chi Hàn có kinh nghiệm ra ngoài cắm trại dã ngoại với Từ Chu Chu, dựng lều trại không thành vấn đề.

Thiệu Từ Tâm yên tâm thoải mái làm theo chỉ dẫn của cô, từng bước xây dựng tổ ấm tạm thời của hai người.

Nhìn lều trại màu trắng vừa hoàn thành trước mặt, Thiệu Từ Tâm rất là tự hào, xoay người ôm lấy Ôn Chi Hàn, hôn chụt chụt.

Bà Thiệu nhà nàng chính là làm gì cũng có thể làm tốt vô cùng!

Nhắc mới nhớ, nàng còn chưa có cùng cô ra ngoài cắm trại lần nào đâu, lần sau nhất định phải tìm một cơ hội cùng nhau đi mới được.

Không có màn ảnh, không có người khác, chỉ có sao trời và có nhau.

Ôn Chi Hàn ôm nàng, thấy tiến độ thong thả của nhà Chu Hồng, chủ động tiến lên hỗ trợ.

Thiệu Từ Tâm theo sau phụ một chút.

Sau khi hoàn thành, Chu Dịch ngượng ngùng mà nói: "Cảm ơn, tôi cùng vợ của tôi chưa từng đi cắm trại, dựng lều trại tương đối mới lạ."

Chu Hồng cũng nói "Cảm ơn", bất quá là nhìn Ôn Chi Hàn nói, đối với Thiệu Từ Tâm thì......  Chu Hồng ngại.

Ôn Chi Hàn mỉm cười: "Khách khí, giúp đỡ nhau là việc nên làm."

Chu Dịch là người thông minh, biết ý tứ của cô, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi lều trại nhà mình dựng xong, vợ vợ Thiệu Từ Tâm lại đi giúp người khác.

Ôn Chi Hàn động tác thuần thục, xuất lực nhiều nhất, Thiệu Từ Tâm đi theo cô hỗ trợ.

Chờ toàn bộ lều trại đều dựng xong, cũng tới thời gian làm cơm trưa.

Mọi người phân chia công việc rõ ràng, nghĩ đến Ôn Chi Hàn đã giúp đỡ rất nhiều trong việc dựng lều trại, cho nên không định để cô cùng Thiệu Từ Tâm lại vất vả tham dự nấu cơm, vì thế nhất trí quyết định phân công việc câu cá cho các nàng, có thể vừa câu cá vừa ngồi nghỉ một chút.

Ôn Chi Hàn không có thoái thác, nói cảm ơn, nắm tay Thiệu Từ Tâm đến ao câu cá.

Vợ chồng son Chu Hồng cũng câu cá.

Bởi vì kỹ thuật câu cá của Chu đại ảnh đế rất tốt, nên mọi người muốn để hắn thể hiện bản lĩnh xem, nhìn xem có thể câu bao nhiêu con trở về.

Khi Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn đến ao câu cá, hai người bọn họ đã chọn xong vị trí.

Các nàng dừng ở một nơi cách vợ chồng Chu gia không xa lắm, tuyển chọn vị trí.

Chỉ tiếc, các nàng không biết câu cá, cá hiển nhiên cũng không thích các nàng.

Thiệu Từ Tâm nhìn mặt nước yên tĩnh, an ủi mình cũng như an ủi Ôn Chi Hàn: "Không có việc gì, đây là chương trình tình yêu và hôn nhân không phải chương trình câu cá, câu không dính cũng sao."

Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn nàng, hỏi một câu: "Từ Tâm ăn cá không?"

Thiệu Từ Tâm không muốn cho cô thêm áp lực, lại bất giác nghĩ đến cá nướng thơm ngào ngạt, câu trả lời xuất hiện một giây tạm dừng: "...... Không ăn."

Ôn Chi Hàn thấy nàng ngập ngừng, cười sờ sờ đầu nàng: "Chị sẽ cố gắng."

So với không khí quạnh quẽ của các nàng, thì vợ chồng Chu gia náo nhiệt hơn nhiều.

Chu Dịch câu cá, thường thường sẽ kéo cần một cái, thu hoạch liền tay, chương trình cũng sắp bị hắn quay thành 《 ảnh đế câu cá hằng ngày 》rồi.

Chu Hồng thấy chồng mình câu cá lợi hại như vậy, vì hắn mà cảm thấy hãnh diện, kiêu ngạo vô cùng, trong mắt tựa như có ngôi sao, sáng long lanh: "Chồng, anh thật là lợi hại!"

Thiệu Từ Tâm nhìn nhìn bọn họ, lại nhìn cần câu vô cùng an tĩnh nhà mình, cuối cùng lại nhìn về phía chủ cần câu Ôn Chi Hàn.

Nàng đột nhiên lo lắng Ôn Chi Hàn sẽ cảm thấy áp lực vì sự chênh lệch này.

— các nàng một con cũng chưa câu đến, nhà cách vách lại như nhận thầu ao cá vậy, đây cũng quá thảm rồi!

Nàng quyết định điều tiết không khí một chút.

Vì thế nàng vươn tay, bắt lấy cần câu —

"Chị ơi em cắn câu rồi nè, chị mau bắt em đi!"

Chu Hồng: "???"

Cô ấy đến tột cùng là lụm cái đồ cợt nhả này ở đâu vậy???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK