Tại một nơi, mọi người nhìn thấy Tiểu Minh cùng Luyến Ái Tình bước ra từ cánh cửa. Bạch Nguyệt Nga nói: “ Sao rồi, chàng chuộc được nàng chưa?”.
Tiểu Minh nói: “ Ta chuộc được rồi”. Nói xong hắn lấy tờ giấy bán thân của Luyến Ái Tình đưa cho nàng ( Luyến Ái Tình) nói: “ ngươi đốt hay giữ lại thì Thuỳ ngươi kể từ nay ngươi được tự do nhưng ngươi phải phục vụ ta “.
Luyến Ái Tình đưa hai tay kính trọng nhận nói: “ vâng thưa cậu chủ, ta sẽ tuyệt đối trung thành với cậu chủ!. Đời này kiếp này luôn trung thành với chủ nhân!”.
Tiểu Minh cảm thấy có chút vui cũng có chút xót xa cho số phận của nàng ấy, hắn nói: “ ngươi bây giờ là người của Tiểu Bạch, không phải ta, người ngươi phải trung thành nhất là Tiểu Bạch rồi mới tới ta. Ngươi bây giờ đi bên cạnh nàng, nàng sẽ có thể huấn luyện, tập huấn ngươi mạnh mẽ thể chất và ta chí đủ sức tự bảo vệ chính bản thân mình.”.
Luyến Ái Tình cúi đầu nói: “ vâng, ta sẽ trung thành phục vụ cô chủ Tiểu Bạch, ta rất chân thành cảm ơn người chủ nhân!”. Nói xong nước mắt nàng tuông rơi. Nàng không nói gì quay lưng đi về phòng của Tiểu Bạch mà Tiểu Minh đã chỉ đường.
Tiểu Minh nhìn nàng như vậy lại càng thương xót cho số phận của nàng! Hắn thở dài và nghĩ: “ ở thế giới này vẫn là xã hội phong kiến ư, có những người cha mẹ vì tiền mà bán đi tất cả mọi thứ của con sao?. Chẳng lẽ Nghèo, rất nghèo, không có tiền liền phải bán đi con sao? Giết người cướp của sao?. Sao ta không kiếm việc gì đó mà làm từng ngày từng ngày tích góp để thoát khỏi cảnh nghèo. Dẫu biết con đường đó rất là khổ cực nhưng chúng ta phải làm thôi. Chỉ có những kẽ sẵn sàng chết, mất hết lý trí tính con người mới đi giết người cướp của, bán con mà trả nợ thôi!”. Hắn ánh mắt buồn nhìn các nàng nói: “ các ngươi hãy đối đãi với nàng ta như bình thường, không thân, không ghét”.
Vũ Mi, Manh Manh, Nguyệt Nga, liền ngật đầu nói: “ chính ta sẽ làm theo lời của chàng. Chàng cứ yên tâm!”.
Tiểu Minh nói: “ Bây giờ là bảy giờ rồi chúng ta liền vào nhà ăn để ăn cơm!”.
Mọi người đều đồng ta và vui vẻ vào phòng ăn. Bước vào phòng, Tiểu Minh thấy rất là nhiều đĩa đồ ăn, nào là có gà, heo, đủ mọi thứ, trang trí rất bắt mắt và đẹp nha!.
Tiểu Minh cùng mọi người vào bàn ngồi xuống. Hai cặp vợ chồng đầu bếp nói: “ chúng ta làm đồ ăn được chưa!”.
Manh Manh và mọi người nói: “ quá được đi chứ. Ta nhìn thôi mà muốn thèm à!”.
Tiểu Minh nói: “ chưa nếm thử thì làm sao biết ngon hay không ngon vẫn là ta nếm thử trước đi đã rồi phán sau!”.
Tiểu Minh thử từng món, từng món. Hắn lúc này cảm thấy đồ ăn cũng ngon, lạ miệng.
Hắn nói: “ Các ngươi nấu cũng được đối với ta, nhưng đối với người khác ta thấy rất tuyệt vời”.
Hai vợ chồng đầu bếp mỉm cười nói: “ cảm ơn đã không chê chúng ta nấu!”.
Mọi người liền dùng bữa, từng tiếng kêu lên: “ ngon quá!, ngon quá đi, nhăm nhăm, món nào cũng ngon hết, món này cũng ngon nữa, thật là đã quá đi mà “.
Tiểu Minh nhìn hai người đầu bếp với Luyến Ái Tình, Giang Phong nói: “ Các ngươi sao không ăn chung với chúng ta?”.
Luyến Ái Tình nói: “ ta là người làm, ăn chung có vẻ không tiện lắm”.
Hai người đầu bếp và Giang Phong cũng nói: “ đúng đúng chúng ta làm người giúp việc ăn chung không tiện cho lắm “.
Tiểu Minh nói: “ Ta đâu có xem các ngươi là người giúp việc, ta xem các ngươi là thành viên trong gia đình ta mà. Vì vậy các ngươi liền vào ăn đi!”.
Cả bốn người đều nói: “ Cảm ơn cậu chủ “. Nói xong cả bốn người từ từ đi vào bàn ăn!.
Không khí lúc này tại nơi bàn ăn rất nhộn nhịp ấm cúng, ấm áp. Đúng là nhiều người ăn cơm cùng nhau liền hạnh phúc nha!.
Sau bữa cơm tối, tất cả mọi người ai về phòng nấy, Tiểu Minh lên trên phòng cùng với Manh Manh khuôn mặt thỏa mãng ăn rất nhiều nhưng bụng vẫn không to ra.
Manh Manh vừa chạm tới cái giường liền lăn đùng ra ngủ, Tiểu Minh mặc kệ nàng liền suy nghĩ: “ ta bây giờ tu luyện ở thế giới này bằng cách nào?. Hồi đó tới giờ ta chỉ nhờ vào hệ thống mà thăng cấp, tu luyện tại nơi thế giới đấu la đại lục này làm sao đây?”. Ta phải học cách tu luyện tại nơi đây, để khi nào hệ thống biến mất ta còn cái có để tu luyện. Ta quyết định rồi ngày mai liền đi hỏi Nguyệt Nga cách tu luyện tại nơi đây.