• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sơn Tra

"Ai vậy?"

Hứa Khuynh mơ mơ màng màng mà mở mắt, ngẩng đầu hỏi.

"Ông nội."

Cố Tùy vỗ vỗ bả vai cô, trấn an: "Em cứ ngủ tiếp đi."

Hứa Khuynh nhắm mắt, lắc đầu nói: "Không ngủ được, phải dậy thôi, hôm nay còn phải chụp ảnh tạo hình."

Nói xong, cô trở mình, ôm lấy chăn, lại cọ cọ. Cố Tùy nghiêng người, ôm eo cô, thấp giọng nói: "Vậy em ôm chăn ngủ tiếp đi."

Hứa Khuynh: "Chỉ cọ một chút thôi."

"Được, cọ." Giọng nói của anh mang theo ý cười, lại ôm cô thêm một lúc mới đứng dậy, nói: "Anh xuống lầu làm bữa sáng cho em, em rửa mặt xong nhớ xuống đấy."

Tiếp theo, anh mang dép lê, túm tóc đi vào phòng tắm.

Hứa Khuynh chui ra khỏi chăn, mở mắt nhìn theo bóng dáng anh đi vào phòng tắm. Thật ra cũng đã lâu không có người quan tâm, chiếu cố cô như vậy.

Trước kia, bữa sáng trong nhà đều là do ba làm, Hứa Khuynh ngủ nướng trên giường, mẹ sẽ tới gọi cô, lúc ấy cô chính là một công chúa nhỏ.

Nửa tiếng sau.

Cố Tùy từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy người phụ nữ vẫn còn mê man trên giường, anh bước tới, quỳ xuống giường, vuốt ve tóc rồi hôn lên gương mặt cô.

"Không dậy nổi sao?"

Hứa Khuynh hoàn hồn, lười nhác vươn vai ôm lấy cổ anh: "Phát hiện một việc."

"Cái gì?"

"Không quần áo để mặc."

Cố Tùy sửng sốt.

Xác thật không nghĩ tới vấn đề này, anh cầm lấy di động trên mặt bàn, trực tiếp gọi cho trợ lý Trần: "Đem một ít quần áo đến đây cho Hứa Khuynh."

Trợ lý Trần: "Vâng."

*

Đầu bên kia, trợ lý Trần cúp điện thoại xong mới phản ứng lại được bản thân không hỏi số do của Hứa Khuynh, cậu ta có chút xấu hổ, không biết có nên gọi trở lại hay không, sau lại nhớ tới Hứa Khuynh hợp tác với không ít nhãn hiệu thời trang, liền lập tức quyết định tự mình đi một chuyến, lấy lòng bà chủ chính là lấy lòng ông chủ, cậu ta rất nhanh đã giác ngộ tư tưởng.

Trợ lý Trần lập tức vọt nhanh ra cửa, lái xe đến cao ốc trung tâm của nhãn hiệu.

Lúc này đã là 10 giờ rưỡi sáng, nhiều công ty quần áo ở tòa nhà này đều đã mở cửa, thậm chí một số còn đang chụp ảnh. Trợ lý Trần đi thẳng lên lầu, đẩy cửa một công ty tên tuổi, giám đốc thiết kế lập tức đi về phía cậu ta.

"Trần tiên sinh?"

Trợ lý Trần: "Đúng vậy, tôi tới đây là muốn lấy số đo quần áo của Hứa Khuynh."

Giám đốc thiết kế kia sửng sốt một chút, nháy mắt hiểu rõ, Trần Thuận là trợ lý của ông chủ Đầu tư Lăng Thịnh, ông chủ của cậu ta theo đuổi Hứa Khuynh, mua quần áo cho nhà gái là vô cùng hợp lý.

Hắn ta không dám chậm trễ, hơn nữa xem nhiệt độ của Hứa Khuynh hiện tại, lập tức cười nói: "Được, ngài chờ một lát, tôi sẽ bảo trợ lý đi lấy ngay."

Nói xong, hắn lôi kéo tay trợ lý tập sự, nói: "Đi vào đóng gói hai bộ quần áo mới nhất mang ra đây, nhất định phải là mới nhất, còn phải đóng gói cho cẩn thận."

"Vâng." Trợ lý liếc nhìn trợ lý Trần, dẫm lên giày cao gót nhanh chóng đi vào.

Giám đốc thiết kế mời trợ lý Trần ngồi xuống.

Trợ lý Trần cũng không khách khí.

Giám đốc thiết kế cười nói: "Cố tổng thật là có lòng."

Trợ lý Trần bỏ kính xuống, cười nói: "Đúng vậy."



Hai người ở bên này trò chuyện, trợ lý giám đốc cầm quần áo đi ta, phía sau là Giang Lâm Nhã mang theo trợ lý vội vàng đuổi theo, sắc mặt cô ta rất khó coi.

"Làm sao đây? Không phải nói mẫu mới nhất để lại cho tôi sao? Tôi đã tự mình đến đây xem, hiện tại cô nói xem có chuyện gì…"

Còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy trợ lý Trần bên cạnh trợ lý giám đốc thiết kế.

Gương mặt này Giang Lâm Nhã đã gặp qua mấy lần, là người bên cạnh của người đàn ông kia, mà người kia tối hôm qua vừa được chứng thực chính là Cố Tùy, Giang Lâm Nhã tức khắc dừng bước.

Giám đốc thiết kế lúc này mới tựa như nghĩ đến Giang Lâm Nhã, hắn ta lập tức đứng lên nói: "Chuyện này tôi đã quên mất rồi, Lâm Nhã, lát nữa tôi sẽ cho cô xem những thiết kế khác."

Sắc mặt Giang Lâm Nhã không tốt lắm.

Thật ra mấy thiết kế này cũng là do cô ta đoạt từ chỗ Dương Đồng, nhưng ai biết cầm chưa nóng tay đã lại lần nữa bị cướp mất. Trợ lý giám đốc thiết kế cầm hai bộ quần áo đưa cho trợ lý Trần. Trợ lý Trần nhận lấy, lịch sự mà nói với giám đốc thiết kế: "Tôi đi trước, cảm ơn." . Thử‎ 𝙩hách‎ 𝙩ì𝓶‎ 𝙩rang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ⩵‎ T‎ 𝖱ÙMT𝖱U𝐘Ệ𝗡﹒𝗩n‎ ⩵

Trợ lý Trần đi ra cửa, cũng không thèm liếc nhìn Giang Lâm Nhã dù chỉ một lần.

Giang Lâm Nhã chỉ có thể nhìn về phía giám đốc thiết kế.

Giám đốc thiết kế nhanh chóng tiến đến trấn an cô ta: "Vốn dĩ tôi đã nói cô không thích hợp với mấy thiết kế này, giờ thì hay rồi, đã có người khác lựa chọn giúp cô, đi đi đi, tôi mang cô đi lựa cái mới, hơn nữa cô cũng thấy là ai tới mua mà, trợ lý ảo Cố tổng người ta tự mình tới, thấy rõ là coi trọng như thế nào đó."

Hắn ta đang nói thật.

Lúc Dương Đồng buông thiết kế này là do cô ta không đủ cao, giám đốc thiết kế liền nghĩ sẽ tìm một người đủ cao lại có nhiệt độ, ai biết Giang Lâm Nhã một hai phải lấy được thiết kế này, giám đốc thiết kế chỉ có thể để cô ta tới đây thử xem, lại chỉ có thể cất đi, hiện tại Hứa Khuynh người ta muốn, đương nhiên là phải để cho Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh đủ cao, thích hợp với thiết kế này.

Giang Lâm Nhã lại nghĩ đến chuyện khác.

Từ nay về sau.

Hứa Khuynh rất đáng gờm.

*

Cùng lúc đó, Hứa Khuynh nhận ra nhãn hiệu quần áo này, hơn nữa cũng không có mác, cô thăm dò hỏi Cố Tùy: "Quần áo này mặc rồi không cần trả lại sao?"

Cố Tùy chiên trứng gà đi ra, để trên mặt bàn.

Anh nghe xong, buồn cười mà hỏi lại: "Quần áo đã mua còn cần trả lại sao?"

Hứa Khuynh: "Ồ, thì ra là mua rồi."

Cô run run cầm quần áo, xoay người trở về phòng thay đồ, chỉ có thể cảm thán người có tiền có khác. Cô từng cùng công ty nhãn hiệu này hợp tác qua một lần, bởi vì giá cả đắt đỏ, ngay cả nhãn mác cô cũng không dám làm nhăn, hoạt động kết thúc liền vội vàng trả trở về công ty, lúc ấy công ty nhận quần áo xong còn không cho cô rời đi.

Chờ đối phương kiểm tra xong xuôi, thấy không có chỗ nào hỏng hóc mới để cho đám người Hứa Khuynh đi.

Tô Tuyết liên tục mà phàn nàn: "Nhãn hiệu này nếu đổi lại là Lâm Mạn liền sẽ trực tiếp đưa cho cô ta, đến lượt chúng ta thì lại moi moi móc móc."

Đây là kiểu áo sơ mi phối với váy dài, tay áo còn phải vén lên mới có cảm giác. Hứa Khuynh vén tay áo lên đi xuống cầu thang.

Trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng, Cố Tùy ngồi trên ghế lật tạp chí, vừa ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt hiện lên kinh diễm.

"Nhãn hiệu này thích hợp với em."

Ngày đầu tiên hai người gặp lại, cô chính là mặc áo sơ mi màu đen vô cùng thu hút. Hôm nay vẫn như cũ là áo sơ mi, Hứa Khuynh đi xuống tới lầu.

Cố Tùy đứng dậy kéo ghế dựa cho cô.

Hứa Lhuynh ngồi xuống.

Cố Tùy đẩy chén tổ yến qua cho cô.

Hai người ăn xong bữa sáng, theo sau ra cửa, Hứa Khuynh và Tô Tuyết đã hẹn gặp nhau ở địa điểm quay chụp tạo hình, bởi vì ở đây khắp nơi đều là phóng viên.

Bọn họ đều nhớ rõ xe bảo mẫu của Hứa Khuynh.

Sáng nay thay đổi thành một chiếc Porsche.

Là vệ sĩ lái xe.

Lên ghế sau, Cố Tùy bắt đầu nghe điện thoại xử lý công việc. Hứa Khuynh cúi đầu ấn điện thoại, xe Porsche màu bạc lướt qua trước mặt đám phóng viên truyền thông.

Từng người bọn họ thức trắng cả một đêm chờ đợi, nhưng lại không ai biết trong xe này chính là hai vị vai chính.

*

Đến nơi chụp ảnh tạo hình, ở đây cũng có một ít fan và phóng viên, trải qua những hot search tối hôm qua, lịch trình của Hứa Khuynh sớm đã bị đưa ra ánh sáng.

Cố Tùy nhìn tình huống bên ngoài.

Anh siết chặt tay Hứa Khuynh: "Để vệ sĩ che chở em đi xuống."

Hứa Khuynh nhìn thấy Tô Tuyết đứng cách đó không xa đang ra hiệu.

"Anh để tài xế lái xe tới bên kia đi, em sẽ nương theo cao ốc che chắn mà xuống xe."

Cố Tùy liếc nhìn con đường.

Anh gật đầu, để tài xế lái qua đó.

Tài xế lại lần nữa khởi động xe, kỳ thật đi đường vòng như vậy rất mất thời gian, Cố Tùy còn có một cuộc họp vào buổi sáng, nhưng vệ sĩ biết người phụ nữ này rất quan trọng đối với ông chủ cho nên một câu cũng không nói, chuyên tâm mà đi đường vòng, trực tiếp vòng vào cao ốc, sau đó hướng về phía xe bảo mẫu.

Đến nơi.

Di động của vệ sĩ vang lên.

Hắn vừa thấy liền nghe máy.

Vệ sĩ không lên tiếng.

Trợ lý Trần bên kia lập tức hỏi: "Ông chủ đâu, bên này có rất nhiều người đang đợi."

Vệ sĩ: "Đưa bà chủ đi làm."

Trợ lý Trần nghe thấy hai chữ "bà chủ" lập tức phản ứng lại: "À, đưa đi đi."



Vệ sĩ: "....."

Ha ha.

Hắn tắt điện thoại.

Hứa Khuynh xuống xe trước, tiến lên hôn lên khóe môi Cố Tùy. Cố Tùy sửng sốt, sau đó mỉm cười vuốt cằm: "Bà xã…"

Tim Hứa Khuynh lệch một nhịp, đỏ mặt đẩy anh ra, xoay người xuống xe. Giày cao gót vừa chạm xuống đất, cô liền nhanh như bay mà tới chỗ Tô Tuyết, nhưng chưa được bao xa đã bị fan cùng phóng viên phát hiện.

"Hứa Khuynh, Hứa Khuynh ở nơi đó."

"A a a a Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh."

Tiếng bước chân chen chúc tới, Tô Tuyết lập tức lôi kéo Hứa Khuynh, nói: "Đi đi đi, lên lầu, từ bên này, bên này có thang máy."

Hứa Khuynh dẫm lên giày cao gót, thật nhanh mà đi theo.

Ngay lúc bọn họ nghĩ rằng phóng viên sắp đuổi tới, một chiếc Porsche màu bạc liền lao tới đây, trực tiếp chắn ngang trước mặt đám phóng viên, hơn nữa còn chặn ở giữa đường.

Mấy phóng viên kia ngây ngẩn cả người.

Nhìn chằm chằm chiếc Porsche này.

"Tình huống gì đây? Chiếc xe này có bệnh hả, mẹ nó, khẳng định là không còn kịp, bọn họ đã đi lên mất rồi."

"Tôi đã đợi ở đây suốt một đêm, nhịn suốt cả một đêm đó."

"Này, đừng để máy móc đụng phải xe, đắt lắm đó."

Vài phóng viên nhìn chằm chằm chiếc xe này, có chút hoài nghi là Cố Tùy, nhưng lại không nhìn thấy người ngồi bên trong, dù sao thì cửa sổ xe cũng không thể bị nhìn xuyên qua.

Ngay khi mấy phóng viên sứt đầu mẻ trán, chiếc xe trước mặt chậm rãi lái đi, một đám người nhìn theo hướng thang máy, hận không thể ném luôn microphone cùng sổ ghi chép.

"Lên rồi, hai người họ đi lên rồi."

"Lại lãng phí một buổi tối."

"Không được, tiếp tục ngồi xổm, ngồi xổm chờ mấy cô ấy xuống."

"Chết tiệt, này mấy bác, chiếc xe Porsche vừa nãy là Cố Tùy á!"

"Cái gì? Cá lớn cứ như vậy trốn đi trước mặt chúng ta sao?"

*

"Vừa rồi giống như Cố Tùy cho người lái xe chặn ở cửa, cản trở đám phóng viên kia." Tô Tuyết vừa mới quay đầu nhìn một cái liền biết đó là Cố Tùy.

"Anh ta được đó nha, đối xử rất tốt với em."

Hứa Khuynh mím môi, cười một cái.

Đi ra thang máy.

Tất cả diễn viên của 《 Xuân đến 》 đều đã tới, đạo diễn Thành cũng có ở đây, Hứa Khuynh vừa vào cửa, bọn họ cũng nhìn ra, động tác chợt dừng lại, rất nhiều ánh mắt đều tập trung trên người Hứa Khuynh.

Đạo diễn Thành vừa thấy Hứa Khuynh, mỉm cười bóp tắt thuốc lá, nói: "Tới đúng lúc, mau vào thay quần áo đi."

Hứa Khuynh cười: "Xin lỗi đã đến trễ."

"Không có, không muộn, vừa vặn, mọi người cũng vừa đến." Nghe đạo diễn Thành nói, đám người phía sau cũng gật đầu phụ họa, Hứa Khuynh còn chưa bao giờ được một đoàn phim nào nhiệt tình đối đãi như vậy.

Hứa Khuynh chần chờ một chút, nói: "Chỉ xem tôi là Hứa Khuynh thôi, có thể chứ?"

Đừng xem tôi là Hứa Khuynh, người có liên quan với Cố Tùy, chỉ cần xem tôi là nữ diễn viên Hứa Khuynh là được.

Đạo diễn sửng sốt, vài giây sau mới vò đầu bứt tóc nói: "Được, được, vậy cô mau đi thay quần áo đi, cô có mang chuyên viên trang điểm theo không? Hôm nay không thể dùng chuyên viên trang điểm của cô, làm quen một chút đi."

Hứa Khuynh cười nói: "Không thành vấn đề, đều có thể."

Nói xong.

Cô xoay người đi vào phòng hóa trang.

Hứa Khuynh vừa đi.

Mọi người lập tức thở phào một hơi, cảm giác khẩn trương lập tức bị tháo xuống.

"Cô ấy thật tốt."

"Đúng vậy, nhìn khá tốt."

"Cô ấy cũng được xem như là người mang vốn vào đoàn nhỉ, nhưng mà tính tình lại khá tốt."

"Lần trước sửa kịch bản, cũng là Cố tiên sinh bảo sửa, hình như cô ấy cũng không biết gì."

"Cố tiên sinh có chút bá đạo à nha."

"Có điều cô ấy thân thiện như vậy, chúng ta cũng yên tâm rồi."

Tô Tuyết bưng cà phê cho Hứa Khuynh đi vào, nghe được những lời này, cô đặt cà phê xuống trước mặt Hứa Khuynh, lại tủm tỉm cười, Hứa Khuynh nhìn Tô Tuyết cứ cười mãi, nói: "Cười cái gì đây, cười đến thành ra như vậy."

Tô Tuyết lại cười tiếp, không trả lời Hứa Khuynh.

Cả một ngày quay chụp hôm nay vô cùng thuận lợi, cơm trưa Hứa Khuynh cũng là cùng mấy người đạo diễn Thành ăn cơm hộp, đạo diễn Thành nghe nói Hứa Khuynh vậy mà từng đóng phim của đạo diễn Tiêu Chính Minh, có chút khiếp sợ, nói: "Đóng phim của ông ấy rất khổ cực, hơn nữa một chút qua loa cũng không được, yêu cầu đặc biệt cao, cô thế mà có thể chịu đựng được."

Hứa Khuynh đang ăn cà rốt: "Chịu đựng mãi sẽ quen thôi."

Đạo diễn Thành cho Hứa Khuynh một dấu like.

Lần này hắn tập trung nhìn chằm chằm ảnh sân khấu, vì sợ một ít người ngoài không hiểu bộ phim truyền hình này và việc quay phim cũng sẽ không tốt.

Buổi chiều, công việc kết thúc lúc 3 giờ rưỡi, Hứa Khuynh xoa xoa cổ, mang theo Tô Tuyết vài người rời khỏi, xuống đến lầu ba, nghĩ đến đám phóng viên còn chờ ở đó, Hứa Khuynh suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta đi uống cà phê thôi nào."



Tô Tuyết lập tức cười nói: "Vừa lúc, lầu ba có một cửa hàng cà phê cùng đồ ngọt đều đặc biệt thơm ngon, đạo diễn Thành không phải đã bảo em cần tăng cân thêm sao? Khoảng thời gian này không cần kiêng kị đồ ngọt."

Hứa Khuynh mỉm cười ra khỏi thang máy: "Được."

Đoàn người tổng cộng bốn người, bao gồm cả tài xế, đi vào tiệm cà phê kia. Hứa Khuynh đi phía trước, cô duỗi tay đẩy cửa, cửa cũng từ bên trong bị kéo ra.

Trần Tưởng bưng một ly cà phê chuẩn bị đi ra ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hứa Khuynh sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Trần tổng."

Trần Tưởng nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sơ mi cùng váy dài trước mặt thì trố mắt vài giây, theo sau mới gật gật đầu, mấy ngón tay nắm chặt ly cà phê, nếu như người quen thuộc với anh ta sẽ phát hiện, anh ta đang có vài phần khẩn trương.

"Trùng hợp thật, uống cà phê sao?"

Hứa Khuynh: "Đúng vậy."

Trần Tưởng nhìn những người khác sau lưng Hứa Khuynh, quay đầu nói với người trong cửa hàng: "Của bọn họ cứ tính cho tôi."

Người bên kia đáp ứng một tiếng.

Hứa Khuynh: "Không được, Trần tổng, chúng tôi…"

*Không thành vấn đề, tiệm cà phê này cũng có cổ phần của Cố Tùy." Trần Tưởng nói xong, liếc nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài, thoáng qua Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh dừng một chút, chuẩn bị đi vào.

Trần Tưởng đột nhiên lại hô một tiếng: "Hứa Khuynh."

Hứa Khuynh sửng sốt, quay đầu lại.

Lần này quay đầu, mi mang theo ý cười nhàn nhạt. Trần Tưởng chỉ cảm thấy lực đánh vào quá lớn, anh ta cười cười, nói: "Đúng rồi, có một chuyện muốn nói với cô, gần đây Cố Tùy thường xuyên có tiếp xúc với bạn tốt của cô là Văn Diệu đấy, cũng không biết cậu ta tìm bạn tốt của cô để làm cái gì nữa."

Hứa Khuynh: "... Văn Diệu?"

Cô đột nhiên nhớ tới cú điện thoại nhìn thấy ở bến cảng lúc trước, cô rõ ràng nhìn thấy chính là cái tên Văn Diệu, nhưng Cố Tùy lại nói không phải. Cô nhìn Trần Tưởng nói: "Được, cảm ơn, quay lại sẽ hỏi anh ấy một chút."

Trần Tưởng gật gật đầu, rồi đi về hướng thang máy.

Hứa Khuynh lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Tùy.

Vài giây sau.

Cố Tùy liền tiếp.

"Xong việc rồi sao?"

Hứa Khuynh: "Không phải anh nói không quen biết Văn Diệu sao? Trần tổng sao lại nói gần đây anh có liên hệ với cậu ấy?"

Cố Tùy híp mắt: "Trần tổng? Trần Tưởng? Em như thế nào lại gặp mặt tên đó?"

Hứa Khuynh: "... Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là Văn Diệu."

Cố Tùy ở bên kia lúng túng mấy giây.

Nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Tưởng cái thằng chó này!"

Hứa Khuynh: "Anh mắng người khác làm cái gì? Anh tự quản chính mình cho tốt đi."

Cố Tùy: "....."

Cũng đồng thời, trong phòng họp kín của Lăng Thịnh, toàn bộ chủ quản cấp cao đều đã nghe thấy âm thanh hung hăng của Hứa Khuynh khi nói chuyện với Cố Tùy, cả đám người xoay đầu qua, giả vờ như bọn họ không nghe thấy gì hết.

Thì ra.

Những ảnh chụp đó đều là thật.

Ông chủ thật sự rất hèn mọn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK