Hứa Khuynh nhìn thấy Wechat này thì sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Thiến bên cạnh. Ngô Thiến cũng tròn mắt nhìn cô, hai người mặt đối mặt mấy giây. Ngô Thiến lại chuyển tầm mắt nhìn về phía màn hình di động của Hứa Khuynh, Hứa Khuynh nhanh tay ấn tắt di động, nhưng cũng đã không còn kịp.
Ngô Thiến khiếp sợ đầy mặt.
Tiếp theo, cô nàng buông Hứa Khuynh ra, lấy di động, không biết là gọi điện cho ai.
Đầu bên kia nghe máy.
Ngô Thiến bóp eo hô to: "Tôi là tiểu thư Ngô gia, là anh không xứng, còn đòi theo đuổi tôi? Cười chết mất, bảo ông chủ của anh dẹp ngay ý nghĩ đó đi, anh cũng vậy."
Hứa Khuynh nhướng mày, cúi đầu nhìn lịch sử trò chuyện.
Gọi cho trợ lý Trần?
Cũng không biết trợ lý Trần bên kia nói cái gì, Ngô Thiến bên này chỉ tay vào không khí như đang dạy dỗ người khác: "Anh nghe cho rõ đây, tuyệt đối không thể có ý nghĩ đó, anh chắc chắn không bao giờ theo đuổi được tôi đâu, tôi tuyệt đối không gả cho phàm phu tục tử."
Trợ lý Trần tháo kính, im lặng vài giây: "Ngô tiểu thư, cô đừng lo, cô có thể yên tâm."
"Nhớ cho kĩ lời anh nói đó." Ngô Thiến oán hận nói.
Trợ lý Trần: "Được."
Vài giây sau, Ngô Thiến lại nói: "Ông chủ của anh không phải người."
Trợ lý Trần: "....."
Trong lòng đồng ý, ngoài mặt lại không nói.
Theo sau, Ngô Thiến hung hăng cúp điện thoại, quay đầu nhìn Hứa Khuynh. Hứa Khuynh "khụ" một tiếng, tiến lên ôm lấy bả vai cô nàng: "Tôi sẽ nói với Cố Tùy, chỉ là… Tôi cảm thấy trợ lý Trần cũng khá tốt đó."
Ngô Thiến thở dài một tiếng.
Người đó? Tốt sao?
Trắng cắt đen.
*trắng cắt đen: vẻ ngoài thuần khiết, nhưng bên trong lại đen tối và độc ác
Kỳ thật số lần liên hệ của cô nàng với Trần Thuận nhiều hơn với Cố Tùy, bởi vì lúc Cố Tùy lạnh nhạt đều là Trần Thuận ở cạnh cô nàng. Hắn ta theo đuổi cái gì mà theo đuổi, còn cầu xin cái gì? Cô rất kém cỏi sao?
Hứa Khuynh nghe cô gái nhỏ thở dài một tiếng, lại liếc mắt nhìn Ngô Thiến.
Tuy rằng cô nàng biểu hiện thật sự rất nhỏ, nhưng là vẫn là có thể cảm giác được cô nàng không tức giận với việc Trần Thuận cự tuyệt theo đuổi mình, vì thế mới gọi điện thoại đi đánh đòn phủ đầu.
Di động lại "tích tích tích" vang.
Hứa Khuynh biết nhất định là trợ lý Trần gửi tin nhắn tới, cho nên không lập tức lấy ra xem, cô mở cửa, hai người đi vào nhà. Đàm Hoan và Giang Lâm Nhã đang ngồi trên sô pha xem ti vi, Lương Kiều đi đón tiếp khách mời mới, Ngô Thiến gãi đầu, nhanh như chớp chạy đến ngồi bên cạnh, ôm lấy cánh tay Đàm Hoan.
"Người này cuối cùng sẽ chết." Cô nàng ngồi đó đoán tình tiết phim.
Đàm Koan: "....."
Hứa Khuynh thấy cô nàng khôi phục tinh thần, mỉm cười đi vào phòng ăn, lấy di động ra xem.
Trợ lý Trần:.....
Trợ lý Trần: Hứa Khuynh, bà chủ, cô nỡ đối xử với tôi như thế sao?
Hứa Khuynh: Xin lỗi, lúc nãy Ngô Thiến đang ở cạnh tôi, không cẩn thận bị cô ấy nhìn thấy.
Trợ lý Trần:.....
Trợ lý Trần: Làm phiền cô, nhất định phải nói với ông chủ đó.
Hứa Khuynh: Ngô Thiến không tốt sao?
Trợ lý Trần:??
Hứa Khuynh bất đắc dĩ, cô kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn thời gian, Cố Tùy còn chưa có lên máy bay, cô trực tiếp gọi qua đó, đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.
"Hửm? Mới vừa đi đã nhớ anh rồi sao?"
Hứa Khuynh hừ lạnh: "Thứ gọi là tình yêu cũng có thể cưỡng cầu sao?"
Cố Tùy: "Có thể?"
Hứa Khuynh: "Anh cút."
Cố Tùy trầm mặc một giây: "Là bởi vì Trần Thuận sao? Trần Thuận tìm em? Ha."
"Ha ai?"
Cố Tùy: "Ha chính mình."
Hứa Khuynh: "Đã là thời đại nào rồi còn làm mấy cái việc ép duyên, còn nữa, cậu ta làm công cho anh vốn dĩ đã rất vất vả, anh ngay cả chuyện tình yêu của cậu ta cũng muốn can thiệp sao? Theo đuổi người anh không thích?"
Cố Tùy híp mắt.
Nửa ngày.
"Ồ, em đối với cậu ta tốt thật."
Hứa Khuynh: "....."
Cô không hé răng, Cố Tùy ở bên kia kéo cổ áo, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Nghe em."
Hứa Khuynh: "Vậy cúp máy."
"không nói chuyện khác sao?" Cố Tùy thấp giọng hỏi lại.
Hứa Khuynh: "Chú ý an toàn."
Cố Tùy: "Ừ."
Hai người vừa mới tách ra, tuy rằng có chút nhớ đối phương, nhưng trong thế giới của người trưởng thành, chỉ có thể dùng hết khả năng ở bên nhau. Sau khi tắt điện thoại, Hứa Khuynh suy nghĩ, vẫn là gửi một tin nhắn Wechat cho Cố Tùy.
Hứa Khuynh: Anh đừng trách trợ lý Trần đấy.
Đầu bên kia, Cố Tùy nhìn thấy Wechat, khóe môi nhếch lên, một chiếc di động khác đã click mở dãy số của Trần Thuận, lúc này, anh thu hồi tầm mắt.
Trần Thuận, may cho cậu.
*
Chỉ chốc lát sau, Lương Kiều dẫn hai khách mời mới đến, sinh hoạt mới ở quán trọ lại bắt đầu, mà tiết mục 《 Hưu nhàn thời gian 》 cũng đã sắp kết thúc.
Phòng mà Cố Tùy ở rất nhanh đã có người đến thu dọn. Hứa Khuynh đi qua trông coi, Đàm Hoan cũng đi cùng, sau đó máy quay vừa chuyển.
Dừng ở trên bàn lớn.
Bên trên đặt một tấm chi phiếu, trên chi phiếu còn có một tờ giấy cùng bút tích cứng cáp có lực của người đàn ông.
"Lấy danh nghĩa của vợ tôi, Hứa Khuynh, quyên tặng 3000 vạn."
Đàm Hoan sửng sốt, tiếp theo che miệng nhìn về phía Hứa Khuynh: "Chồng cô quyên tiền?"
Hứa Khuynh dừng lại, bước lên cầm lấy chi phiếu đếm thử, có rất nhiều số 0. Cô mỉm cười, đưa chi phiếu cho Đàm Hoan, mặt mũi Đàm Hoan đều tươi phơi phới.
Thật lắm tiền nhiều của, với số tiền này, tiết mục không bạo cũng uổng.
Đàm Hoan tấm tắc một tiếng: "Đây là số tiền quyên góp nhiều nhất mà chúng ta nhận được trong suốt nhiều mùa như vậy."
Hứa Khuynh mỉm cười.
Trong lòng cũng rất vui vẻ.
Làm việc tốt khiến con người ta vui vẻ.
Dọn dẹp phòng xong, Hứa Khuynh và Đàm Hoan cùng đi ra ngoài, vừa đến phòng khách Đàm Hoan liền tuyên bố chuyện này, Lương Kiều vô cùng khiếp sợ đứng lên tiếp nhận chi phiếu: "Để tôi xem là thật hay giả, ui chao, là thật, mấy kỳ trước của chúng ta cũng không bằng được 3000 vạn này."
Đàm Hoan: "Cô nằm mơ, một trăm vạn cũng không có."
Hứa Khuynh: "Nghèo như vậy?"
Đàm Hoan nhìn Hứa Khuynh: "Là sự thật, quán trọ trừ thu vào còn phải chi ra mà, mặt khác sản phẩm chúng ta làm từ thiện đều rất bình thường, lại hướng tới người bình thường, cho nên rất khó gom góp được bao nhiêu tiền, 3000 vạn này của chồng cô, cũng không biết công ty có nhận hay không nữa, còn phải hỏi một chút."
Hứa Khuynh gật đầu.
Ngô Thiến ôm gối đứng lên nói: "Nhận chứ, sao lại không nhận, Cố Tùy rất có tiền, không cần khách sáo với anh ta, 3000 vạn còn ít đó, ít nhất phải quyên 100 triệu."
Đàm Hoan tức khắc cười ha ha: "Vậy cô đi hỏi anh ta thử đi."
Ngô Thiến nháy mắt câm miệng.
Nhìn về phía Hứa Khuynh: "Cô đi đi."
Hứa Khuynh không nhịn được cười: "Tôi không đi đâu."
Ngô Thiến ném gối, ôm lấy cánh tay Hứa Khuynh, tiến đến cạnh cô: "Cô là vợ anh ta, tiền của anh ta cô cũng có phần, Khuynh Khuynh, cô là một phú bà đó."
Nói tới đây, Ngô Thiến mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm Hứa Khuynh: "Cô là một phú bà đó!"
Hứa Khuynh đẩy đầu cô nàng.
Hai người náo loạn trong chốc lát, Hứa Khuynh và vị nữ khách mời mới tới đi nấu cơm. Thời gian tiếp theo nhanh chóng trôi qua, sau khi 《 Hưu nhàn thời gian 》 nhận được 3000 vạn, một phần lớn được quyên góp cho các dự án khác, tất cả đều dưới danh nghĩa của Hứa Khuynh.
Sau đó, để phòng ngừa kế tiếp người xem không theo dõi được hướng đi của số tiền, một biểu mẫu chi tiết được công bố, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà tổ chế tác 《 Hưu nhàn thời gian 》 cảm thấy phiền toái nên đã đặt hạng mức cao nhất cho các số tiền quyên góp về sau là 100 vạn, đây cũng là chuyện của sau này.
Nửa tháng sau.
《 Hưu nhàn thời gian 》 chính thức đóng máy, quán trọ từ một mảnh đất do người trong thôn quản lí đã trở thành một thắng cảnh và một quán trọ mới. Ngô Thiến đã trở về từ hai ngày trước, do ba Ngô nhớ con gái nên gọi điện thoại thúc giục. Đàm Hoan và Lương Kiều một người bay đến điện ảnh thành ở chợ phía đông, một người bay đến kinh đô, Giang Lâm Nhã trực tiếp đến phía nam tham gia quảng bá 《 Sau bức màn 》.
《 Cổ thần 》 cũng sắp bước vào giai đoạn quảng bá, Hứa Khuynh bắt đầu từ Lê Thành, cho nên cô bay trở về Lê Thành, bốn người ở chung hơn nửa tháng, ít nhiều cũng có chút cảm tình.
Trước khi đến sân bay, bốn người ngồi xuống lấy trà thay rượu, chạm ly.
Sau đó xuất phát.
Thời tiết bắt đầu bước vào mùa hè, người đi trên đường đều mặc áo tay ngắn, Hứa Khuynh cũng mặc áo màu đen ngắn tay phối cùng quần jean xanh, kéo hành lí, mang khẩu trang và kính râm đi vào sân bay.
Tô Tuyết muốn đến đây đón cô.
Hứa Khuynh cự tuyệt.
Lần này Hoan Nhan rung chuyển, tình hình bên trong công ty rất vi diệu, Tô Tuyết bị phó tổng nhét hai nghệ sĩ vào tay, không thể không phân chia tinh lực đi xử lý.
Cho nên Hứa Khuynh không muốn để Tô Tuyết phải chạy đến đây một chuyến mà lãng phí thời gian.
Cố Tùy giúp cô nâng khoang, trực tiếp mua khoang hạng nhất, Hứa Khuynh vừa tới sân bay đã có người đón tiếp đi lối VIP, Hứa Khuynh uống một ngụm cà phê, mở ra di động xem.
Tối hôm qua 《 Hưu nhàn thời gian 》 đã lên sóng tập đầu tiên, bốn vị khách quý đến đông đủ, đây là lần đầu họ gặp nhau, đặc biệt là khoảnh khắc khi Hứa Khuynh cùng Giang Lâm đối mặt.
Làn đạn lập tức sôi trào.
【 6666 nha, đây là cố ý như vậy sao? Có kịch bản? Hay không khí vốn dĩ đã là như vậy? 】
【 Hai người họ vốn dĩ đã có xích mích, đúng hơn mà nói, là Giang Lâm Nhã khơi mào trước, nhấn like bài viết bôi đen Hứa Khuynh. 】
【 Nói thật, tính cách của Giang Lâm Nhã có chút không ổn. 】
【 Tính cách của mấy người mới không ổn, cả nhà mấy người mới không ổn, xin phép ôm Nhã Nhã của chúng tôi về. 】
【 Giang Lâm Nhã! Giang Lâm Nhã! 】
【 Hứa Khuynh! Hứa Khuynh! 】
【 Tôi có cảm giác Giang Lâm Nhã có chút căng thẳng, mọi người có để ý không? 】
【 Giống như không có cảm giác gameshow gì cả, Giang Lâm Nhã. 】
【 Hứa Khuynh biểu hiện rất khá, ôn nhu lại không mất lễ phép, hơn nữa còn chủ động ôm đồm rất nhiều công việc. 】
【 Thổi thổi thổi, chỉ biết thổi, thời điểm Hứa Khuynh nhà mấy người xào CP chắc mấy người còn chưa có sinh ra nên mới không biết dáng vẻ tanh tưởi của cô ta. 】
Ngô Thiến và Tiêu Cổ Cổ xuất hiện lần đầu, nháy mắt lại làm tiếc mục bùng nổ.
【 Mẹ nó —— tiết mục tổ quá táo bạo, vậy mà lại an bài fan đi làm khách mời. 】
【 Không đúng, vị Ngô tiểu thư này vừa mới nói cái gì? Cô ấy thay Cố Tùy đến chăm sóc Hứa Khuynh? 】
【 Không sai, nghe nói ba của vị Ngô tiểu thư này là bạn tốt của Cố Tùy. 】
【 Quá khiếp sợ. 】
【 Có điều Ngô tiểu thư thật sự rất thích Hứa Khuynh nha, tui nhìn thôi cũng muốn cắn hai cô ấy một chút. 】
【 Chị em, tui nữa. 】
【 Cao lãnh nữ vương VS cổ linh tinh quái. 】
【 Móa, tôi muốn vào Tấn Giang xem tiểu thuyết. 】
【 A a a a a Cố Tùy thật sự quá đỉnh, trả lời như vậy, ai mà chịu cho nổi chứ, giọng nói thật sự quá dễ nghe. 】
【 Thật sự dễ nghe, lỗ tai tôi cũng muốn mang thai luôn. 】
【 Cố Tùy! Cố Tùy! Cố Tùy! Cố Tùy! Cố Tùy, anh ấy thừa nhận mình không có cảm giác an toàn, ừ thì, tôi cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác đó. 】
【 Chỉ có thể đưa cho Hứa Khuynh hai chữ: Trâu bò. 】
【 Lúc này tôi muốn dán lên cho Hứa Khuynh mấy chữ: Chị chính là nữ vương, tự tin mang lại hào quang. 】
【 Vậy anh ấy nhất định rất yêu cô ấy, cho nên mới không có cảm giác an toàn. 】
【 Cố Tùy thật soái, thanh âm thật là dễ nghe, nam thần mới của mị. 】
【 Mị nữa. 】
Vậy anh ấy nhất định rất yêu cô ấy, cho nên mới không có cảm giác an toàn.
Hứa Khuynh nhìn mấy lời này, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.
Không có việc gì.
Cô cũng không chạy.
Quyết định gửi WeChat cho Cố Tùy:....
Cố Tùy:?
Hứa Khuynh:.....
Cố Tùy:??
Hứa Khuynh: Em sắp lên máy bay.
Cố Tùy gửi voice chat đến, khẽ cười một tiếng: "Được."
Hứa Khuynh cũng mỉm cười, buông di động, đi đến cửa kiểm tra an ninh. Di động lại "tích tích" vang, là Tô Tuyết gửi Wechat đến: "Fan của Giang Lâm Nhã tổ chức đón cô ta xuống máy bay, em có cần không? Chị sẽ cho người thu xếp một chút."
Dù sao thì hiện tại cũng có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm Hứa Khuynh và Giang Lâm Nhã, sau khi tiết mục phát sóng hai người họ cũng là người được nghị luận nhiều nhất.
Hứa Khuynh: "Không cần, em chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Tô Tuyết gật đầu: "Vậy được."
*
Tắt máy, Hứa Khuynh mang bịt mắt ngủ một giấc mãi cho đến Lê Thành. Đến Lê Thành, đã sắp chập choạng tối, mặt trời lặn hướng tây, khắp nơi đều được bao phủ bởi màu vàng cam, Hứa Khuynh kéo hành lí đi về phía lối ra, sân bay quen thuộc vẫn náo nhiệt như cũ, kẻ đến người đi, Hứa Khuynh nhanh chóng đi đến cửa đón tiếp.
Nghe thấy âm thanh hơi ầm ĩ.
Cô dẫm lên giày cao gót, đầu ngón tay câu lấy kính râm, đi về phía trước.
Nhìn thấy rất nhiều bảng tiếp ứng thuộc về mình, sau đó là fan hâm mộ ồn ào, nhốn nháo, còn mặc cùng một kiểu quần áo, bên trên viết: Khuynh Khuynh dũng cảm bay lên, Khuynh Thành vĩnh viễn ở bên cạnh.
Khuynh Thành là tên gọi của fan hâm mộ Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh sửng sốt.
Tiếp theo fan cũng nhìn thấy cô.
"A a a a a a, Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh, chị tới rồi."
"Khuynh Khuynh, hoan nghênh trở về nhà."
Nhiều người như vậy, Hứa Khuynh bị bất ngờ, cô mỉm cười, lúc chuẩn bị đi qua, bước chân bỗng dừng lại, đầu ngón tay kéo kính râm xuống.
Cố lão gia tử giơ bảng tiếp ứng, mặc một thạn đồ công phu chen chúc trước một đám fan hâm mộ, hơn nữa bên cạnh ông cụ còn có hai người, là một đôi vợ chồng, người nữ trông rất quen mắt, mặc một chiếc váy hoa dài, người đàn ông bên cạnh mặc áo phông, hai người họ cũng giơ bảng tiếp ứng.
Đó là ba mẹ Trần Tưởng.
Cố lão gia tử chen lấn nói: "Tôi đến đón cháu dâu mình, hai người dựa vào cái gì mà tới đây?"
"Chúng tôi tới đón Hứa Khuynh đó, tôi rất thích con bé này, tôi là fan của con bé đấy."
Chòm râu của Cố lão gia tử khẽ run: "Không biết xấu hổ."
Mẹ Trần: "Cũng không biết nói ai."
"Ai da, ông, dì, chú, mọi người đừng có ồn ào nữa —— Khuynh Khuynh ra tới rồi, chúng ta giơ bảng tiếp ứng lên thôi." Fan nữ bên cạnh nói.
Cố lão gia tử, ba mẹ Trần Tưởng đồng thời ngẩng đầu.
Nhìn về phía Hứa Khuynh đi ra.
Tại khoảnh khắc này, Hứa Khuynh rất muốn chui xuống đất chạy thoát thân.
Trời đất.