Hắn ôm tôi, ghì đầu tôi vào ngực hắn.
Hắn bảo đừng mở mắt cũng đừng nói chuyện, chúng tôi đang đi vào cánh cửa của Quỷ giới...!
Nhiệt độ lạnh đến nỗi khiến tôi phải rùng mình.
Chân tôi chạm đất, đôi mắt cũng được nhìn thấy cảnh sắc xung quanh.
Nơi này...chúng tôi đã đến Quỷ giới.
Quỷ giới này âm u lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn là cả một bầu trời xám xịt.
Làn khói trắng dày đặc bao trùm lấy tất cả mọi thứ, khiến cho người ta cảm giác bi thương vô cùng.
Xung quanh tứ phía là những quỷ hồn lặng lẽ di chuyển, tất cả mọi thứ chỉ có hai màu đen và trắng tạo nên một khung cảnh buồn tẻ vô cùng.
Quỷ giới này đúng thật là rất nhàm chán, chẳng có gì ngoài hai chữ quỷ dị.
"Kia là Linh Lung thành, là âm trạch của anh.
Nơi đó náo nhiệt hơn nhiều ".
Hắn chỉ tay về phía cổng thành cao lớn, trên đó có tấm bảng đề ba chữ to tướng " Linh Lung Thành ".
Nó tráng lệ chẳng khác gì những tòa thành tôi từng thấy trong phim.
Hắn nắm tay tôi, rảo bước về phía cổng thành.
Những quỷ hồn xung quanh thấy hắn, liền đều quỳ xuống, cúi đầu cung kính.
Tôi thấy có chút gì đó không được thoải mái cho lắm.
Nói đúng hơn là tôi không quen với cách hành lễ của bọn họ.
Tay tôi siết chặt tay hắn, đi thật nhanh lướt qua những quỷ hồn kia.
Đến khi chúng tôi đã đi xa, bọn họ mới đứng dậy, tiếp tục đi.
Cổng thành đã gần ngay trước mặt, nó cho tôi cảm giác như trở về thời cổ đại xa xưa nào đó, chân thật một cách khó tin.
Đứng trước cổng thành là một hàng ngang những binh lính canh giữ.
Bọn họ mặc áo giáp, tay cầm giáo, dáng vẻ uy nghiêm canh giữ cổng thành.
Giống hệt như những binh lính thời Hán đang canh giữ thành trì, tất cả đều uy nghiêm, chân thật vô cùng.
Thấy chúng tôi bước tới, bọn họ quỳ một chân, cúi đầu kính cẩn, đồng thanh nói:
"Đại nhân! Quỷ mẫu nương nương ".
Tôi dở khóc dở cười liếc nhìn sang Tư Mạc.
Hắn vẫn như cũ, lãnh đạm, uy nghiêm, ngẩng cao đầu bước vào thành, bỏ lại phía sau lưng một hàng binh lính vẫn đang hành lễ.
Cánh cổng thành dần khép lại sau lưng, trước mắt tôi là một khung cảnh náo nhiệt, đông đúc, giống như một phiên chợ quê bình thường ở nhân gian.
Trên phố bày bán vô số những mặt hàng khác nhau, tôi cũng thấy bắt đầu hứng thú với Quỷ giới này rồi.
Nó không tẻ nhạt và buồn chán như tôi nghĩ.
Có điều, tất cả những thứ được bày bán đều chỉ có duy nhất hai màu đen và trắng, không sặc sỡ như ở nhân gian.
Nhưng chung quy vẫn cho người ta cảm giác ồn ào náo nhiệt.
Những quỷ hồn đang tấp nập đông vui bỗng dưng đều im lặng.
Bọn họ quỳ xuống, cúi đầu hành lễ.
Tôi cười khổ sở, cái cách hành lễ gì gì đó ở nơi này, tôi thật khó chấp nhận quá.
Một đoàn người xếp hàng thẳng tắp, nào cờ nào hoa, trông chẳng khác gì đang diễu hành giữa phố đang hướng chúng tôi đi tới.
Nhìn thế nào cũng giống như cách rước vua chúa thời xa xưa, trang nghiêm đến ngột ngạt.
Dẫn đầu là một nam một nữ, phong thái cao quý, đầy quyền lực.
Tiếp theo là bốn tên lính, trang phục chỉnh tề, bên hông treo thanh kiếm, vẻ mặt dữ tợn.
Sau đó nữa là chiếc kiệu tám người khiêng, lộng lẫy và xa hoa.
Tiếp đó là một hàng dài những lá cờ đen trắng nối theo sau chiếc kiệu.
Cuối cùng là những cô gái ăn mặc như tỳ nữ, cuối đầu nhẹ nhàng bước theo sau.
Cũng may tôi biết rõ đây là Quỷ giới, tất cả bọn họ đều là quỷ hồn.
Nếu không tôi còn tưởng mình đang tham gia quay một bộ phim cổ trang nào đó chứ.
Có điều, người trong kiệu là ai?
Tư Mạc vẫn phong thái cao ngạo như cũ, ngẩng cao đầu không thèm để ý.
Mãi đến khi đoàn người đến gần, tôi mới nhận ra, dẫn đầu đoàn quỷ hồn kia không ai xa lạ mà chính là Dực Phong.
Chỉ là nhìn hắn lúc này thật khác quá.
Hắn lúc ở cạnh tôi vui tính dễ gần nhưng bây giờ lại lạnh lùng, uy mãnh, thật quá oai phong.
"Đại nhân! Quỷ mẫu nương nương! Mời hai vị lên kiệu hồi phủ".
Hắn cúi đầu cung kính.
Những quỷ hồn theo sau lập tức quỳ xuống, không một kẻ nào dám ngẩng đầu nhìn lên.
Ây da, thật là khiến tôi không thở nổi nữa rồi.
Tư Mạc im lặng, một tay ôm lấy eo tôi, bước nhanh vào trong kiệu.
Chiếc kiệu nhanh chóng rời đi, nhẹ nhàng như lướt trong gió.
Vậy là tôi đã thật sự tới Quỷ giới rồi sao?
Danh Sách Chương: