Phật Tịch dở khóc dở cười: "Ta, ta, ta ở đây."
Con ngươi của Bắc Minh Thần đỏ bừng, hung hăng nói: "Đây là nàng tự chuốc lấy."
Hắn nói xong kéo Phật Tịch vào lòng mình, ôm chặt giống như đang trút gì đó.
"Bắc Minh Thần, ngài làm gì thế?" Phật Tịch vội nói.
Bắc Minh Thần không để ý tới lời nói của Phật Tịch, chỉ ôm chặt nữ nhân trong ngực, ánh mắt có vẻ lạnh lẽo nguy hiểm.
"Tịch Nhi, ta nên trừng phạt nàng thế nào?"
Phật Tịch sững sờ, vội nói: "Ta, ta biết sai rồi."
[Cho dù sai hay không sai, nhận lỗi trước rồi bàn.]
Bắc Minh Thần nghe xong, tức giận nói: "Sai ở đâu?"
Phật Tịch thấy thế, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ. Nàng suy nghĩ phải nói thế nào, nhưng vắt óc suy ngẫm mà không tìm được lý do.
[Ta không biết.]
[Chẳng lẽ bởi vì Thanh Thủy cô nương à?]
[Không phải chứ, không phải mấy hôm nay hắn liên tục ám chỉ với ta sao?]
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của Phật Tịch, hắn sững sờ, hắn ám chỉ với nàng khi nào?
Hắn chưa từng làm gì vượt giới hạn, ám chỉ đâu ra?
"Tịch Nhi, nàng không ngoan chút nào. Ta đã nói rồi, đứa bé không ngoan sẽ bị trừng phạt."
Mi mắt của Phật Tịch run lên.
[Hắn nói khi nào?]
[Dường như hắn chỉ nói đứa bé đánh nhau sẽ bị trừng phạt, nhưng ta không đánh nhau mà.]
[Thật sự muốn phản bác hắn, nhưng lại không dám.]
Bắc Minh Thần vì tức giận nên lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Phật Tịch thấy thế, thân thể run lên, giọng nói run rẩy: "Vương, vương gia, ngài bớt giận, nóng giận hại thân thể."
Bắc Minh Thần hừ lạnh, lập tức tiến lên.
Phật Tịch mở to hai mắt, dùng sức đẩy Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần hôn Phật Tịch như cuồng phong, khiến Phật Tịch không có sức chống đỡ.
Phật Tịch cảm giác được nàng thở khó khăn, không bao lâu sau đã thở hồng hôc, gương mặt đỏ rực.
Bắc Minh Thần đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ của nàng, khẽ nói: "Tịch Nhi, nàng phải ngoan chút, biết không?"
Phật Tịch nghe xong nghĩ rằng Bắc Minh Thần muốn buông tha mình, liên tục gật đầu đáp lời.
Bắc Minh Thần thấy thế khẽ bật cười, ánh mắt không kịp tốc độ lời nói, chỉ nghe thấy tiếng "Phù..." vang lên.
Phật Tịch khiếp sợ không thôi, một cơn gió lạnh thổi qua, thân thể Phật Tịch rụt lại.
"Bắc, Bắc Minh Thần... Ngài bình..." Chữ tĩnh còn chưa nói xong, cả người lại run lên.
Bắc Minh Thần nhìn gò má đỏ bừng của nàng, cười lên: "Tìm nữ nhân cho ta? Nàng đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Nói xong, hắn để lại vết mờ mờ trên da thịt trắng nõn của Phật Tịch.
Phật Tịch run rẩy bất an, vùng vẫy một hồi.
Bắc Minh Thần ngẩng đầu nhìn mỹ nhân trước mặt, ánh mắt hơi m.ô.n.g lung: "Tịch Nhi, nàng nói xem ta nên làm gì đây?"
Phật Tịch thấy thế hơi ngẩn người.
[Hắn nói lời này có ý gì?]
[Sao ta biết được ngươi nên làm gì?]
Nàng nhìn Bắc Minh Thần, vẻ mặt mờ mịt: "Ta, ta không hiểu ngài đang nói gì."
Bắc Minh Thần thấy thế, cười âm trầm: "Thật sao?"
Phật Tịch há to miệng muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời.
Bắc Minh Thần thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ như muốn xem kịch, đưa tay xoa lên vành tai của nàng, khẽ xoa mấy lần. Hắn cất giọng khàn khàn mang theo vẻ mê hoặc: "Tịch Nhi, nói thử xem chuyện tối nay có phải ám chỉ ta không?"
Phật Tịch nghe xong, cả khuôn mặt đỏ lên liên tục lắc đầu, nhích thân thể mềm mại ra sau.
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch lắc đầu, ánh mắt nhíu lại hiện lên vẻ lạnh lẽo.
"Đây là nàng tự chuốc lấy."