Không biết qua bao lâu, Linh Tiêu lặng lẽ đi đến trước mặt Tòng Tâm và Tòng Huyên, vươn tay: "Nhét lên đi, ta thử rồi, hiệu quả rất tốt."
Tòng Tâm và Tòng Huyên nhận nút bịt tai, nhét vào lỗ tai, liếc nhau. Đúng là có hiệu quả, nhưng không tốt lắm.
Buổi tối, toàn bộ Thần Tịch viện chìm trong bầu không khí ngập tràn tình yêu.
Trong mắt Phật Tịch ngập nước, đẩy Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ yêu thương, tay xoa khóe mắt Phật Tịch, giúp nàng lau nước mắt.
Phật Tịch nghiêng đầu, mi mắt khẽ run lên như cánh bướm rung động. Trên mặt đỏ lên, tóc mềm mại như rong biển lướt qua ngón tay của Bắc Minh Thần.
Trong đầu lờ mờ, nàng nhìn mọi thứ trước mắt như xuất hiện bóng chồng, chỉ nhìn rõ nam nhân trước mặt này. Gương mặt tuấn tú vô cùng rõ ràng.
Bắc Minh Thần cụp mắt, đầu tựa vào cổ Phật Tịch, mùi thơm thoang thoảng truyền vào lỗ mũi như lan như hương thấm vào ruột gan. Nàng khép hờ con ngươi, đáy lòng gợn sóng.
Phật Tịch cảm giác cả người mình bị Bắc Minh Thần ôm vào lòng, nhịp tim đập nhanh như hươu chạy, hương vị ngọt ngào nhộn nhạo trong tim.
*
"Ngài bình thường chưa, cả đêm rồi, dường như vừa rồi ta nghe tiếng gà trống gáy sáng. Dược hiệu thuốc vẫn chưa hết à?"
Giọng nói tức giận của Phật Tịch vang lên.
Bắc Minh Thần không hề d.a.o động, cười nói: "Có lẽ trời sáng thì dược hiệu mới hết được."
"Ha ha..." Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ tức giận của Phật Tịch, đột nhiên cười to.
"Ngài cười cái gì!" Phật Tịch bị hắn cười đến ngẩn người, cơn giận trong lòng càng bùng lên, gương mặt đỏ bừng.
"Ha ha... Nàng đẹp quá, cười lên rất đẹp, tức giận cũng đẹp, bây giờ đẹp nhất."
"..."
Tòng Tâm và Tòng Huyên ở ngoài phòng đã rời đi từ sớm, bọn họ thật sự không chịu được.
Husky bị dọa co rúm lại, thân chó run rẩy. Bao nhiêu lần nó nghĩ muốn xông vào phòng cứu Tịch tỷ, nhưng lại nghĩ đến nam nhân chết tiệt âm trầm kia. Đột nhiên nó cảm thấy để Tịch tỷ hi sinh cũng tốt.
Những động vật khác có thẻ ôm thì đều ôm nhau, động viên nhau. Đáng sợ quá, sau này bọn chúng không dám nhảy nhót lung tung nữa, tránh chọc giận nam nhân chết tiệt kia, bị hắn chém một đao chấm dứt sinh mệnh.
Phật Tịch mê man, giống ngủ nhưng không phải ngủ.
Bắc Minh Thần cầm chăn lót dưới thân của Phật Tịch.
"Ngài đi ra." Thân thể Phật Tịch cứng đờ, vội đá chân.
Giọng nói lấy lòng của Bắc Minh Thần vang lên: "Một lần cuối cùng, ta hứa."
[Quỷ mới tin ngươi...]
Bắc Minh Thần vờ đáng thương cầu xin, Phật Tịch không đáp.
Bất đắc dĩ.
Chỉ có thể.
Mạnh bạo.
"Bắc Minh Thần, tiên sư nhà ngươi..."
Phật Tịch cảm giác mình sắp ngất đi, thân thể nặng như núi, đầu nhẹ như lông gà, chỉ cảm thấy có người giúp nàng lau người.
*
Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, hai mắt trống rỗng, hồi lâu mới hoàn hồn lại. Nàng khẽ chớp mắt, giống đầy sao trong đêm tối, sáng tỏ lại thần bí. Giống như một vũng đầm sâu, làm cho người ta không nhìn rõ đáy.
Lúc này, cửa gian phòng vang lên tiếng bước chân.
Bắc Minh Thần bưng cháo trong tay mở cửa phòng đi đến, thấy Phật Tịch còn mờ mịt trợn tròn mắt. Hắn khẽ nhếch môi, đặt cháo xuống, ngồi xổm xuống bằng với nàng, đưa tay xoa mặt nàng.