Bắc Minh Thần nhìn nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, khéo hiểu lòng người trước mặt. Giờ phút này trong lòng hắn đang nén giận, nghe tiếng lòng của nàng chưa từng nhớ hắn. Chuyện nên xảy ra thì đã xảy ra rồi, sao Phật Tịch còn đối xử với hắn như lúc trước.
"Như vậy, ta nên tạ ơn vương phi độ lượng à?"
Phật Tịch cảm nhận được Bắc Minh Thần tức giận, nụ cười cứng đờ.
[Sao lại cảm giác hắn nổi giận?]
[Câu ta nói vừa rồi có gì không đúng à?]
[Không làm rõ được.]
[Muốn hỏi nhưng lại không dám.]
Bắc Minh Thần nhắm mắt lại sau đó mở ra, bước về phía trước. Phật Tịch bị dọa khẽ run lên, vội đưa hai tay ôm ngực, lùi sâu vào ghế.
[Hắn muốn làm gì?]
Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ Phật Tịch sợ hãi mình, trong lòng dâng lên vẻ lạnh lẽo. Ngày đó, nếu như hắn không dùng sức mạnh ép buộc, nàng sẽ để cho hắn đụng à?
Phật Tịch rụt thân thể của mình lại, thận trọng nói: "Vương, vương gia..."
Bắc Minh Thần trầm giọng hỏi: "Trả lời ta, nàng có muốn bổn vương ở cạnh nàng không?"
Phật Tịch ngậm miệng.
[Chuyện này có gì hay mà cứ hỏi mãi thế?]
[Nếu ta nói muốn, ngươi sẽ bầu bạn cạnh ta sao?]
"Sẽ
Phật Tịch giật mình, híp mắt nhìn Bắc Minh Thần.
Lúc này Bắc Minh Thần mới phản ứng kịp, sau đó mở miệng nói: "Xích đu bị hỏng ta đã ném đi rồi, cái nàng đang ngồi là cái mới."
Phật Tịch không hiểu, dáng vẻ một lời khó nói hết nhìn Bắc Minh Thần.
"Vương phi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Phật Tịch chớp mắt: "Thật ra có muốn hay không cũng như thế."
Sắc mặt Bắc Minh Thần dần u ám, sau đó Phật Tịch vội nói: "Chẳng phải còn phải xem vương gia có ở đây không à?"
Bắc Minh Thần híp mắt: "Có ý gì?"
Phật Tịch cười: "Lúc này vương gia ở cạnh ta, ta còn muốn gì nữa?"
Bắc Minh Thần vừa hiểu lại vừa không hiểu.
Phật Tịch khẽ thở một hơi.
[Chắc là hàm hồ qua chuyện được rồi.]
[Ta nói gì chính ta cũng không hiểu lắm.]
[Ngươi cứ mờ mịt đi.]
Chưa được mấy giây, chỉ nghe tiếng Bắc Minh Thần cắn răng nghiến lợi.
"Nếu như nàng không hạ dược bổn vương, bổn vương sẽ không ép buộc nàng, nàng sẽ làm chuyện đó với ta sao?"
"Sẽ." Phật Tịch không suy nghĩ, nói ngay.
Cơn giận của Bắc Minh Thần dần tan biến, thay vào đó là dịu dàng, hắn biết Phật Tịch yêu hắn.
[Lúc này hỏi chuyện này hơi nhảm.]
[Ta đã làm rồi còn hỏi ta nếu như.]
[Nếu như có tác dụng thì cần thế nhưng làm gì.]
Phật Tịch cảm giác Bắc Minh Thần lại muốn tức giận, trên người tỏa ra khí thế lạnh lùng.
"Vương gia, ngài nghe rõ không, ta nói là sẽ."
Sắc mặt nghi hoặc vẫn không dịu lại, Phật Tịch nhìn sắc mặt của hắn rất khó hiểu.
"Vương gia, ngài sao thế?"
Bắc Minh Thần chăm chú nhìn vào con ngươi của Phật Tịch, không bỏ qua bất cứ d.a.o động gì trong đó: "Nàng yêu ta thật à?"
"Vì sao hỏi như vậy?"
"Bổn vương không muốn nghe hỏi vì sao." Đột nhiên Bắc Minh Thần cắt lời nàng.
Phật Tịch chớp đôi mắt vô tội, con ngươi mờ mịt.
[Hắn mắc bệnh gì rồi?]
[Chẳng lẽ hôm nay bị phê bình à?]
[Tâm trạng khó chịu?]
[Có thể lắm.]
Bắc Minh Thần hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
[Làm gì, quạt ta một cái.]
[Sao hay giận dỗi như vậy?]
Phật Tịch vuốt lại mái tóc, nói thầm trong lòng.
Bắc Minh Thần đi mấy bước, sau khi nghe tiếng lòng của nàng thì dừng bước, quay người nhìn Phật Tịch đang lười biếng nằm trên xích đu. Ánh mắt của hắn thay đổi khó lường, không nhìn rõ ý nghĩ trong đó.
Phật Tịch thấy đột nhiên Bắc Minh Thần dừng lại, còn quay người nhìn nàng, nàng nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Hai người nhìn nhau như thế giống như hổ đấu.
Phật Tịch nắm chắc chăn mỏng trên người, cả người rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
[Tỉnh táo, tỉnh táo.]
[Hừm, phải bình tĩnh.]
[Chỉ cần Bắc Minh Thần dịch chuyển thì ta sẽ chạy.]
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần nhìn mình với ánh mắt nguy hiểm, chợt nuốt nước bọt.
[Lúc này còn không chạy, đầu óc có vấn đề rồi.]
Lúc này nàng đứng lên.
Vào giây phút này Bắc Minh Thần dịch chuyển, cất bước chạy về phía Phật Tịch.
"A~!"
Phật Tịch rít lên một tiếng, vội vàng núp sau xích đu, khẽ vịn xích đu nghiêng đầu nhìn Bắc Minh Thần.
"Ta cảnh cáo ngài đừng qua đây."
Bắc Minh Thần không xem lời cảnh cáo của nàng ra gì: "Ta không chỉ muốn đi qua, ta còn muốn..."
Phật Tịch thét lên cắt lời hắn: "Ngưng." Nàng rưng rưng nước mắt: "Bắc Minh Thần, ta là vương phi của ngài."