Phật Tịch cảm động, giờ phút này nên đốt hai quả pháo, để chúc mừng thời khắc cảm động lòng người này.
"Ọc ọc..."
Bụng Phật Tịch reo lên.
Tòng Tâm cười nói: "Vương phi, truyền thiện không?"
"Truyền."
Chỉ chốc lát sau, thị vệ bưng thức ăn đứng ở cổng Thần Tịch viện.
Phật Tịch khó hiểu: "Sao bọn họ không đi vào?"
Tòng Tâm và Tòng Huyên đỡ Phật Tịch đi vào phòng, ngồi cạnh bàn.
"Bẩm vương phi, vương gia phân phó, trong Thần Tịch viện ngoại trừ ngài ấy thì không cho phép bất kỳ nam nhân nào đi vào."
Phật Tịch khó hiểu: "Vì sao?"
Tòng Tâm lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết, vương gia phân phó như thế."
Tòng Tâm đi ra ngoài mấy bước định bưng thức ăn. Nàng nghĩ tới điều gì đó, quay lại nói: "Vương phi, vương gia đã đưa những sủng vật người nuôi về, đã đưa đến viện cũ."
Phật Tịch vừa ngơ ngác lại mờ mịt: "Vì sao?"
Tòng Tâm lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết, vương gia phân phó như thế."
Nàng đi đến cửa, nhìn viện tử được sửa sang lại, quay người nói với Phật Tịch: "Vương phi, vương gia đã tu sửa lại viện tử, thêm rất nhiều xích đu và sập mềm, xung quanh trồng hoa tươi, còn dặn dò nô tỳ quét dọn mỗi ngày."
Phật Tịch lại mờ mịt khó hiểu: " Vì sao?"
Tòng Tâm lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết, vương gia phân phó như thế."
Phật Tịch như có điều suy nghĩ phất phất tay, đồ tiêu hoang, viện tử lúc trước có gì không tốt, nhất định phải dùng tiền sửa chữa.
Lúc từng món ăn được đặt lên bàn, Phật Tịch trợn tròn mắt.
Tòng Tâm giới thiệu nói: "Vương phi, đây là thịt cừu hấp, đây là vịt nướng, đây là gà nướng, ngan nướng, heo nướng, thịt nguội, thịt muối..."
Phật Tịch nhìn những món này không nghĩ gì khác, mà là Bắc Minh Thần đang muốn vỗ béo nàng để làm thịt.
Đôi đũa trong tay rơi xuống đất.
Tòng Tâm vội vàng đưa đũa mới qua.
Phật Tịch run rẩy cầm đũa, nhìn thịt trên bàn, cả người run lên.
Bữa cơm này đúng là ăn tủy trong xương mới biết l.i.ế.m nó cũng ngon, Phật Tịch ăn đến rơi nước mắt.
Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn nhau, mờ mịt: "Vương phi... Người sao thế?"
Phật Tịch cầm đũa trong tay, lắc đầu: "Các ngươi không hiểu đâu."
Sau khi ăn xong, Phật Tịch cho hai người lui ra, còn nàng vịn tường đi đến nhìn viện tử mới xây. Nàng nhìn thêm một lúc, mím môi rơi nước mắt hối hận.
Làm nhàn phi không tốt à, sao lại tìm nữ nhân cho Bắc Minh Thần. Đúng là dùng tiền để chịu khổ, tốn công mà không có kết quả.
Nàng đi qua ngồi trên xích đu, khẽ lắc lư, sau đó vội đứng lên nhìn xích đu kia. Trong đầu hiện lên cảnh tượng, nàng vội lắc đầu lui về phía sau mấy bước. Sau này nàng không thể nhìn xích đu này một cách bình thường nữa.
*
Cả ngày Phật Tịch chỉ ở trong viện, lười biếng phơi nắng. Giờ phút này nàng đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, gió từ đâu thổi đến thổi bay từng sợi tóc của nàng.
Bắc Minh Thần âm thầm đi đến, nhìn thấy Phật Tịch đang vùi vào ghế nghỉ ngơi. Hắn đi qua chăm chú nhìn nàng, không bỏ qua một chút thay đổi nào của nàng, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thương và thích thú.
Hắn đi vào buồng trong, cầm chăn mỏng đi đến khoác lên người nàng.
Trời dần tối, Phật Tịch đặt tay lên gáy.
[Đâu cổ quá.]
[Bị sái cổ rồi à?]
Nàng cảm thấy cổ ấm áp, hốt hoảng mở mắt ra nhìn Bắc Minh Thần gần trong gang tấc, dụi mắt, hoài nghi lắc đầu.
[Ta mệt mỏi quá nên sinh ảo giác à?]
Bắc Minh Thần giúp Phật Tịch xoa cổ, cười khẽ.
Phật Tịch đưa tay vỗ mặt Bắc Minh Thần, lại dùng sức nhéo khuôn mặt tuấn tú kia.
Bắc Minh Thần muốn nổi giận, lúc đối diện với dáng vẻ vô hại của Phật Tịch, bất đắc dĩ kéo bàn tay đang làm loạn kia xuống.
"Bắc Minh Thần?"
"Ừm."
"Ngài, sao ngài lại trở lại?"
"Nhớ nàng."
Phật Tịch cười lại khóc: "Ha ha... Hu."
[Thật sự muốn vung tay lên nói một câu không cần như thế.]
"Vương gia, ngài đi mau đi."
Bắc Minh Thần đen mặt, vì nữ nhân này mà hắn vừa hộ tống Hoàng thượng đến nơi, sắp xếp xong mọi thứ đã ra roi thúc ngựa chạy về. Song, nha đầu này không hiểu tình thú, khiến hắn rất thất vọng.
Tâm trạng khó chịu, vô cùng khó chịu.
"Không muốn bổn vương hầu bên cạnh nàng à?"
Hắn đã sai người hỏi những vương phi đã thành thân, bọn họ đều nói muốn phu quân ở bên cạnh mình. Bây giờ nhìn dáng vẻ này của Phật Tịch...
[Vấn đề này, hỏi đến mức da đầu run lên.]
"Vương gia là người làm đại sự, không nên lãng phí tâm tư với ta."