Beta: Phuongman48
Tuy rằng hiện tại, ở trong mắt nhân loại, có được tinh hạch của những con tang thi bình thường kia cũng không có nhiều tác dụng.
Nhưng mà những con tang thi ở đây đều là tang thi đã thức tỉnh dị năng, so với tang thi bình thường tốt hơn bao nhiêu lần.
Đây là áp chế đến từ cùng chủng tộc!
Nhìn tang thi chết đầy đất, Tô Linh Nhi vui vẻ đến nở hoa rồi.
"Mau, nhanh nhanh đem tinh hạch đào ra."
Nhiều tang thi tụ tập ở đây như vậy, mùi máu tươi nồng đậm, vạn nhất đem một ít tang thi lợi hại hấp dẫn lại đây thì sao.
Thời điểm hai người đang thu thập tinh hạch, Tô Linh Nhi đột nhiên nghe được nơi xa truyền đến tiếng bước chân sột sột soạt soạt.
Tô Linh Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy một đội binh lính mặc đồ ngụy trang, nháy mắt nhìn một đội mặc áo ngụy trang binh lính phía sau mang theo mấy chục người chạy nạn đi lại đây.
Đem tinh hạch trong tay bỏ vào trong túi, Tô Linh Nhi cầm lấy côn sắt trên mặt đất, chỉ vào Lý Lỗi đằng trước lãnh khốc nói: "Nếu không muốn chết, nhanh rời khỏi nơi này!"
Nghe được Tô Linh Nhi nói, tất cả mọi người không hẹn mà cùng dừng lại bước chân.
Bởi vì bọn họ mới vừa chứng kiến Tô Linh Nhi tàn nhẫn vô tình.
Sát khí kia, như nữ tu la bước ra từ địa ngục đến đây!
"Cô gái, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi là người tốt, chúng tôi là một nhóm nhỏ của khu liên hợp quân đội châu Á, phụ trách đem người sống sót ở nước Z mang ra bên ngoài, nếu có thể, mời hai người gia nhập đội của chúng tôi."
Vẻ mặt Tô Linh Nhi vô cảm, ngay sau đó móc móc súng ra.
"Cho các ngươi mười giây, nếu không đi, chúng tôi không ngại đối đãi với các người như tang thi!"
Mọi người không khỏi giật mình.
Nghe thấy Tô Linh Nhi nói, trong đám người tị nạn lập tức có người lên tiếng: "Hừ, cô đây là cái thái độ gì, hiện tại là mạt thế! Mọi người đều đoàn kết ở bên nhau, làm một phần tử trong nhân loại chẳng lẽ cô không nên cống hiến một phần sức lực của mình?"
"Ha!" ("Thiết!")
Nghe thấy lời của người kia, Tô Linh Nhi lộ ra một nụ cười khinh thường.
Trong lúc mạt thế tới, không riêng gì tang thi mất đi nhân tính, ngay cả nhân loại cũng dần dần lộ ra một mặt âm u khi không có pháp luật cùng quy tắc áp chế.
Huống chi, để cô đi cứu một đám sâu mọt chỉ biết ỉ lại, cô không nhàn rỗi như thế!
"Câm miệng!"
Lý Lỗi đối với Hoàng Tiểu Nguyệt la lớn, sau đó mang theo một đám người xoay người đi khỏi xưởng ô tô, cách tầm năm trăm mét.
"Hiện tại mỗi người đều nhớ kỹ lời tôi nói, sau một thời gian nữa, tôi sẽ đi qua cùng bọn họ đàm phán, nếu có thể khiến cho bọn họ gia nhập, cơ hội tồn tại của chúng ta sẽ lớn hơn rất nhiều. Nhưng phải nhớ kỹ một chút, đó chính là khoảng thời gian khi tôi cùng bọn họ đàm phán các người đều phải thành thành thật thật ngậm miệng lại, nếu tái phạm giống như vừa rồi, tốt thôi, vậy mời các người rời khỏi đội ngũ này!"
Nghe được lời Lý Lỗi nói, Hoàng Tiểu Nguyệt tức khắc cảm thấy đứng ngồi không yên, cảm thấy Lý Lỗi đang đánh vào mặt mình, khinh thường nói: "Hừ, làm binh lính quân đội khu liên hợp châu Á, vậy mà lại muốn dựa vào người tài giỏi không liên quan để đi ra ngoài, tôi thấy các người đúng là đồ ăn hại!"
Lời Hoàng Tiểu Nguyệt vừa nói ta, tức khắc khiến cho những binh lính may mắn còn tồn tại cảm thấy phẫn nộ.
Bọn họ vì bảo hộ Hoàng Tiểu Nguyệt và nhóm người này, ước chừng đã tổn thất mười người anh em.
Nếu không phải trong lòng bọn họ có tín niệm quân nhân chống đỡ, nói không chừng bọn họ cũng đã sớm từ bỏ!
Cả ngày sinh hoạt ở một nơi khẩn trương nguy hiểm như thế, cho dù người có tâm lý cường đại đi nữa cũng sẽ hỏng mất.
Bây giờ lời Hoàng Tiểu Nguyệt vừa mới thốt lên hoàn toàn làm cho lòng bọn họ rét lạnh.