Chương 7
Diệp Quân nhìn trong tay, kiếm Hành Đạo vẫn còn.
Thấy thế Diệp Quân lại nhìn xem tu vi của mình, lúc nhận ra tu vi vẫn còn, hắn thở phào.
Không phải nằm mơ.
Quả thật không phải mơ.
Dường như nghĩ đến gì đó, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này trời tờ mờ sáng, nói cách khác Tháp gia không nói dối, mười năm trong tháp bằng một ngày ở thế giới bên ngoài.
Đúng là chấn động thật!
Mọi chuyện cứ như là mơ.
Nhìn kiếm trong tay, Diệp Quân bật cười, tu vi không chỉ khôi phục mà còn trở thành kiếm tu, đúng là niềm vui bất ngờ cực lớn.
Đúng lúc này, một ông lão bỗng từ đằng xa đi đến.
Diệp Quân vội cất kiếm Hành Đạo vào.
Vẫn không thể nói cho người khác biết chuyện trở thành kiếm tu này.
Trước kia Nam Châu từng xuất hiện một thanh kiếm linh, sau đó dẫn đến một trận chiến thảm, rất nhiều đại tộc điên cuồng tranh giành, cuối cùng thư viện Quan Huyên cũng gia nhập vào.
Nếu chuyện mình trở thành kiếm tu bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra tai họa lớn cho hắn và gia tộc họ Diệp.
Ông lão nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Quân: “Thế tử, Tống Từ đạo sư của thư viện Quan Huyên đến rồi”.
Thư viện Quan Huyên!
Diệp Quân sửng sốt, hơi bất ngờ, hắn không nghĩ nhiều bèn gật đầu: “Ừ”.
Nói xong, hắn và ông lão rời khỏi đó.
…
“Diệp Quân công tử, thật xin lỗi, sau khi thư viện Quan Huyên bọn ta bàn bạc, cuối cùng bọn ta quyết định hủy tư cách tuyển thẳng của ngươi”.
Trước phủ đệ gia tộc họ Diệp, một ông lão mặc đồ xám nhìn thanh niên trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.
Thanh niên trước mặt tên là Diệp Quân, thiên tài giỏi nhất từ xưa đến nay ở thành Hoang Cổ, năm đó chưa đến sáu tuổi đã đột phá khỏi những ràng buộc xác thịt cửu cảnh, đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, mười tuổi đột phá cảnh giới Tiên Thiên, đạt đến cảnh giới Thần Anh, tu luyện Thần Anh, mười sáu tuổi đột phá ràng buộc bản ngã đạt đến cảnh giới Chân Pháp, tu luyện thuật Thần Pháp.
Dù ở cả Nam Châu thì tài năng như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy chứ đừng nói là thành Hoang Cổ.
Thế nên thư viện Quan Huyên đưa ra đãi ngộ cao nhất, không cần khảo sát, không cần kiểm tra, gia nhập thẳng vào thư viện Quan Huyên, hơn nữa một khi vào thư viện thì được một đạo sư cao cấp chỉ đứng sau viện trưởng chỉ dạy.
Tiếc là một tháng trước, có lẽ là ông trời cũng đố kỵ anh tài, tu vi của thanh niên này bỗng biến mất, trở thành người bình thường.
Đã là người bình thường thì tất nhiên không thể nhận được đãi ngộ đặc biệt của thư viện Quan Huyên nữa.