Chương 76
Giọng nói bí ẩn nói: “Ngươi định lúc nào cho hắn?”
Tiểu Tháp nói: “Ngay từ đầu ta đã định đưa cho hắn. Nhưng nghĩ đến cha hắn… vẫn nên đợi thêm đã! Để hắn chịu khổ chút cũng không sao! Lão chủ nhân từng nói con trai phải nuôi dưỡng cực khổ chút!”
Giọng nói bí ẩn: “…”
Trong phòng, ông lão mặc đồ xám và Phí Bán Thanh đều đang nhìn Diệp Quân.
Ánh mắt hai người hiện lên vẻ ngờ vực.
Lúc này Phí Bán Thanh đi đến bên cạnh Diệp Quân, bà ấy kéo Diệp Quân khẽ nói: “Sao thế?”
Nghe thế Diệp Quân lập tức thu hồi suy nghĩ, sau đó nói: “Không có gì, chỉ là ta có cảm giác như từng quen biết”.
Dứt lời, hắn lắc đầu cười nói: “Đi thôi”.
Nói xong, hắn bước ra ngoài.
Phí Bán Thanh nhìn bức chân dung trên tường, sau đó cũng đi theo.
…
Trên đường đi, Diệp Quân nhìn công pháp tu luyện cấp Thiên trong tay: “Đạo sư…”
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Ta đã nói rồi! Chút tiền thôi mà”.
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó xòe bàn tay ra, một thứ màu đen xuất hiện trước mặt Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh mở hộp ra xem, bên trong là một viên nội đan yêu thú cấp Thiên.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Làm gì đây? Không muốn nợ ơn ta à?”
Diệp Quân vội nói: “Ta chỉ cảm thấy hơi ngại thôi…”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ngươi là học sinh của ta, ta đưa công pháp tu luyện cho ngươi, đây là điều hiển nhiên, hơn nữa ngươi đã từng nói muốn giúp thư viện lấy được hạng nhất trong cuộc tỷ võ nên ngươi không cần cảm thấy nợ ta gì cả”.
Diệp Quân định nói gì đó nhưng Phí Bán Thanh lại xoay người biến mất.
Diệp Quân nhất thời không biết làm sao.
Sau khi về đến thư viện, Diệp Quân đang định bắt đầu tu luyện thì đúng lúc này một chàng trai chặn hắn lại.
Chàng trai này có dáng người vạm vỡ, mặc một bộ đồ vừa sát cơ thể màu đen, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Gã liếc nhìn Diệp Quân: “Ngươi là vị hôn phu của Nạp Lan cô nương à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ngươi là?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Tôn Hùng”.
Tôn Hùng!
Một trong ba thiên tài!
Diệp Quân nhìn Tôn Hùng: “Có việc gì hả?”
Tôn Hùng cười nói: “Lên đài sinh tử”.
Lên đài sinh tử!
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Được thôi!”
Tôn Hùng bật cười: “Chưa kể những cái khác, ngươi quả thật có gan lắm! Đi thôi”.