Lúc này Khương lão thái quân nhìn sang phía Dư thị nói với bà: "Lục nha đầu đã khỏe hẳn chưa?"
Dư thị vội vàng cười nói: "Vâng, chiều hôm qua đại phu mới đến xem, nói là khỏe rồi, hôm nay con liền dẫn nàng đến thỉnh an lão tổ tông."
Vừa nói xong thì nghe Nguyên thị cười nói: "Lục cô nương thật sự là đứa bé có hiếu. Nhưng hôm nay cũng không thể bỏ lỡ, đừng nói lão thái thái, ngay cả mấy con dâu chúng con cũng mong thấy tam lão thái gia đây, không biết ông như thế nào."
Khương lão thái quân thở dài nói: "Hắn chỉ là một lão giang hồ thì còn có thể thế nào? Ôi! Ta nghĩ lại mà xót xa quá, đang yên lành là thiếu gia nhà bá tước mà lại lưu lạc bên ngoài hơn nửa cuộc đời, không biết hắn sống vất vả ra sao."
Nguyên thị và Khúc phu nhân vội vàng an ủi bà vài câu. Sau đó một tiểu nha hoàn bước vào hỏi Nguyên thị: "Nhị thái thái, phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, không biết có dọn cơm lên bây giờ không ạ?"
Nguyên thị liền quay đầu lại hỏi Khương lão thái quân: "Không biết khi nào Tam lão thái gia mới về. Hôm qua Vượng quản sự nói còn ở cách ta gần 50 dặm, sáng sớm nay đi cũng phải giữa trưa mới đến. Chắc hẳn đại gia đã ăn sáng bên ngoài, hay là lão thái thái và các cô nương cũng dùng bữa đi."
Khương lão thái quân gật đầu. Vì thế mấy nha hoàn nối đuôi nhau vào dọn bữa. Ninh Tiêm Bích ngồi cạnh mấy tỷ muội cùng Khương lão thái quân dùng điểm tâm. Khúc phu nhân, Nguyên thị và Dư thị đều đứng hầu hạ lão thái quân. Căn phòng vốn náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh lạ.
Ăn sáng xong, mọi người rửa tay, nha hoàn dâng trà lên. Khúc phu nhân, Nguyên thị và Dư thị liền xin phép đi ra ngoài, ai nấy trở về phòng dùng cơm để lại Khương lão thái quân và các cô nương ngồi nói chuyện.
Ninh Tiêm Bích ngồi cạnh lẳng lặng nghe, suy nghĩ của nàng lại bay đến trên người tam lão thái gia sắp trở về. Đang thất thần thì chợt nghe Khương lão thái quân cười nói: "Lục nha đầu vẫn thích im lặng như vậy, lần này bị bệnh dường như lại càng không thích nói chuyện."
Ninh Tiêm Nguyệt cười nói: "Đây là Lục muội muội trầm tĩnh đấy, hôm qua chúng ta đi thăm nàng, cần nói thì nói, cần làm thì làm mà." Nói xong lại nghe Khương lão thái quân cười nói: "Mới bao nhiêu tuổi mà đã cần trầm tĩnh? Đợi đến 8,9 tuổi cũng không muộn."
Ninh Tiêm Bích ngẩng đầu nhìn Khương lão thái quân một cái, trong lòng cũng không biết cảm xúc gì. Trước đây nàng chỉ nghĩ lão thái thái bất công, không coi trọng tam phòng chút nào. Nay xem ra, có lẽ kiếp trước chính nàng bề ngoài thì dịu dàng mà trong lòng cũng ủy khuất. Thế cho nên không nhìn thấy sự quan tâm dù là chút ít của người khác.
Nay được sống lại, tâm tính nàng cũng trầm tĩnh hơn. Nàng có thể cảm nhận được sự thiện ý và quan tâm của những người xung quanh. Chí ít lão thái thái cũng không có lạnh lùng như vậy, đối với tam phòng cũng không phải không quan tâm chút nào.
Đang nghĩ thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân vọng tới. Thì ra là Khúc phu nhân và Nguyên thị cùng trở lại. Nàng vốn định nói mấy câu với lão thái thái nhưng gặp tình huống này cũng đành tiếp tục cúi đầu giả bộ nhu thuận.
Ước chừng phải đợi thêm gần một canh giờ. Ngày cả người dễ nói chuyện như Nguyên thị cũng không biết nói thêm gì, nôn nóng phái người đi ra ngoài xem hai ba lượt cũng không có tin tức. Mọi người đang sốt ruột thì nghe bên ngoài có tiếng chân vội vã chạy vào. Tiếp theo tiếng một nô tài ở bên ngoài nói: "Hồi bẩm lão thái thái, Đại thái thái Nhị thái thái Tam thái thái, xe Tam lão thái gia đã dừng ở ngoài cửa, bây giờ đang đi về phía này”.
Nguyên thị vội vàng nói: "Tốt, ngươi đi hầu hạ các lão gia nhanh lên." Vừa nói xong thì bước tới, cùng Khúc phu nhân mỗi người một bên nâng Khương lão thái quân. Thấy mắt lão thái thái ngập nước, Nguyên thị liền lấy khăn lau mắt cho bà, vừa ôn nhu an ủi: "Lão thái thái, đây là việc vui, là việc vui lớn mà, người đừng thương tâm, coi chừng sức khỏe của mình."
Dư thị cùng các cô nương và nha hoàn vú già đều đi theo Khương lão thái quân ra cửa. Chỉ chốc lát sau thì thấy đoàn người hiện ra sau hành lang gấp khúc. Trong đó có một ông lão tóc bạc phơ, để râu dài ba chòm, mặc bộ áo dài màu trắng trên người, vây quanh là ba huynh đệ Ninh Thế Lan, Ninh Thế Nguyên đang đi tới. Thấy Khương lão thái quân, ông lão bước nhanh tới, còn chưa đến gần liền quỳ xuống, run giọng nói: "Có phải... có phải là… tẩu tử..."
Một câu thôi mà khiến cho nước mắt Khương lão thái quân rơi như mưa, vội vàng kêu ba người con: "Mau... Mau nâng thúc phụ các ngươi đứng lên."
Nói xong vừa cẩn thận nhìn cả người ông lão vừa khóc nói: "Không nghĩ tới trên đời lại có chuyện đau lòng như thế. Từ khi ngươi cất tiếng khóc chào đời cho tới bây giờ mới được thấy mặt. Khi còn sống anh trai ngươi có ngày nào mà không nhắc đến ngươi? Đáng thương hắn lại không đợi được đến ngày này..." Không đợi nói xong liền đấm ngực lắc đầu khóc lớn lên.
Ông lão kia cũng khóc, nước mắt giàn giụa nói: "Đều là đệ đệ bất hiếu, sớm biết như thế thì đã về nhà nhận thân. Chỉ là mấy năm nay, đệ đệ nghèo túng thật không có mặt mũi đến gặp ca ca, ai dám nghĩ sai một ly đi một dặm, giờ thì đã vĩnh viễn cách biệt..."
Trong thoáng chốc Ninh Hinh viện ngập tràn tiếng khóc. Một lát sau mới nghe Nguyên thị nói: "Lão thái thái, tam lão thái gia, mọi người đừng khóc nữa. Khó khăn lắm một nhà mới đoàn tụ, đây là chuyện vui, là ông trời thương xót nhà ta. Lão thái thái, mau mời tam lão thái gia vào nhà đi."
Lúc này Khương lão thái quân mới nhớ đến, vội vàng lau nước mắt nói: "Đúng rồi, xem ta chỉ lo khóc kìa, nhanh, Lan nhi, mau đỡ Tam thúc ngươi vào nhà..." Nói xong liền đứng sang một bên, tam lão thái gia sao dám đi trước bà. Rốt cuộc vẫn là Khương lão thái thái vào nhà trước rồi tam lão thái gia mới đi vào theo.
Sau đó lại một hồi nhận thân không cần nhắc tới, kể chuyện của mỗi bên mấy năm trải qua, lại một hồi thương cảm. Cũng may Nguyên thị mau mồm mau miệng, lựa đúng dịp nói giỡn vài ba câu liền khiến cho không khí bi thương cũng giảm đi vài phần.
Trong nháy mắt đến buổi trưa, tiệc mừng được tổ chức ngay tại Phúc Thọ đường. Tam lão thái gia cùng các cháu trai dùng bữa bên ngoài, còn lão thái quân cùng các cô nương thì ở bên trong.
Dùng xong cơm trưa, Khương lão thái quân còn nói chuyện thêm một lúc với tam lão thái gia, cũng nhân tiện nói: "Ngươi cũng đã lớn tuổi, một đường xe ngựa chắc cũng mệt rồi. Ta nghe nói trước đây ngươi làm nghề y, giờ về nhà rồi cũng không cần vất vả lo lắng chuyện cơm áo nữa. Nếu ngươi thích thì cứ tiếp tục nghiên cứu sách thuốc, y thuật. Nếu không thích thì ngày ngày cùng các cháu qua lại, đọc sách chơi cờ nói chuyện thiên hạ, vậy cho nhàn nhã. Ta cố ý sai người chuẩn bị sân phòng cho ngươi phía Đông Bắc bên kia, ngươi đi xem có được không. Nếu cần thêm gì thì cũng đừng ngại ngùng coi là người ngoài. Đã về đây thì đương nhiên là người một nhà. Lòng ta vẫn luôn coi ngươi như em trai, chỉ sợ ngươi không xem ta như tẩu tử."