Tam lão thái gia trong lòng cảm kích. Ninh Thế Lan thấy Tam thúc hài lòng bèn cùng hai đệ đệ trở về báo lại Khương lão thái quân, Khương lão thái quân bèn nói: "Được rồi, cũng ngồi cả nửa ngày, chắc hẳn các ngươi cũng mệt mỏi, đều về đi. Sau này phải than cận với Tam thúc các ngươi. Còn mấy đứa nhỏ nữa, Tam thúc các ngươi không cò đứa con nào, sao lại không thích đứa nhỏ chứ? Sai mấy đứa nhỏ đến hỏi thăm hắn, để hắn đỡ thấy cô đơn.
Tất cả mọi người đáp ứng rồi ai về nhà nấy.
Việc Tam lão thái gia trở về giống như là một viên đá nhỏ, sau khi tạo nên mấy gợn sóng thì ngày cũng quay về yên tĩnh.
Nhưng riêng có một người thì mặt ngoài bình tĩnh mà trong lòng không bình tĩnh chút nào. Đó chính là Ninh Tiêm Bích.
Đảo mắt đã một tháng trôi qua, Dư thị nhìn con gái mỗi ngày càng thêm trầm mặc ít nói thì trong lòng càng thấy ra lo lắng. Một ngày bà vừa nhìn Tuyên nhi bò trên đất bi bô học nói, vừa nghe Lan di nương ở bên cạnh sốt ruột nói: "Sao Tuyên nhi lại ngốc như vậy chứ? Đến giờ này mà ngay cả phụ thân mẫu thân cũng không gọi được, bằng tuổi hắn lục cô nương đã có thể nói vài từ rồi."
Dư thị bế Tuyên nhi lên nói với Lan di nương: "Ngươi gấp làm gì? Có mấy đứa nhỏ đến 2 tuổi cũng chỉ nói vài câu. Giờ Tuyên nhi mới lớn bao nhiêu? Ngươi cứ sốt ruột như vậy. Thược dược nói chuyện sớm thì làm gì đây? Giờ ngươi thấy đó, cả ngày cũng chẳng nghe nó nói một tiếng, trước đây lúc cha nó về còn líu ríu nói chuyện. Không biết sao bệnh một hồi lại trở thành miệng hồ lô?"
Nghe nói vậy, Lan di nương cũng nghi hoặc khẽ nói: "Đúng vậy thái thái, tỳ thiếp cũng thấy hơi không thích hợp. Trước đây tuy rằng lục cô nương cũng ôn nhu đoan trang nhưng không giống bây giờ. Hồi trước nàng cùng Tuyên nhi chơi rất vui, mấy ngày nay ngay cả Tuyên nhi cũng không khiến nàng mở miệng. Việc này … nếu lâu dài phải nghĩ biện pháp."
Dư thị thở dài nói: "Có biện pháp còn chờ đến lúc này ư, ngươi cũng biết ta không giỏi nói chuyện. Ngươi cũng chẳng hơn ta là bao. Cũng đừng nói chúng ta, ngay cả lão gia thích nói giỡn mà ngươi xem mấy ngày nay có làm thược dược vui cười lên sao? Ôi! Đừng nói nữa, trong lòng ta như đang bị tảng đá lớn đè, không biết nặng bao nhiêu đây."
Các nàng ở trong phòng nói chuyện, nha đầu hầu hạ cũng đều ở bên trong. Lúc đi vào Ninh Tiêm Bích không chon ha hoàn giữ cửa thông báo nên nghe thấy hết những lời mẫu thân cùng Lan di nương nói. Nàng cũng đã tính toán đã đến lúc nên nhẹ nhàng đi vào khẽ nói: "Con chào mẫu thân, di nương."
Lan di nương cùng Dư thị giật mình, Lan di nương vội vàng khom người nói: "Tỳ thiếp chào lục cô nương." Nói xong đứng dậy, vụng trộm nhìn Dư thị thì thấy bà cũng hơi bối rối, dường như sợ con gái nghe thấy những lời vừa nói.
Ninh Tiêm Bích mỉm cười nói: "Mẫu thân, hôm nay con thấy hơi buồn, định đi ra ngoài cho khuây khỏa."
Dư thị đang thấy chột dạ, vừa nghe mấy lời này vội vàng cười đồng ý: "Được, ta cũng không có chuyện gì làm nên đi dạo vườn cùng Thược Dược vậy. Con thích nhất là hoa trong vườn mà, chỉ tiếc lúc này không phải mùa thược dược nở hoa không thì rất đẹp đấy."
Ninh Tiêm Bích cười nói: "Con định đi một mình thôi, mẫu thân và di nương chăm sóc đệ đệ đi." Nói xong lại nghe Dư thị nói: "Sao vậy được? Lần trước con đã bệnh nặng một hồi, chẳng lẽ giờ lại muốn bệnh lại nữa? Ôi trời ơi, Thược Dược con đừng dọa nương, nương thật sự sợ rồi."
Ninh Tiêm Bích lắc đầu, ánh mắt kiên định, khẽ nói: "Mẫu thân yên tâm, có Hải Đường và Liêu mẹ đi cùng, nhất định không có chuyện gì đâu. Nếu mẫu thân thật sự không yên tâm, con không đi ra ngoài nữa."
"Thôi, không... Không cần, con ra ngoài đi, có Hải Đường và Liêu mẹ đi cùng, ta cũng không có gì không yên tâm." Dư thị nghe con gái nói, trong lòng lại giật mình, dẫu sao đi ra ngoài thư giãn còn hơn cứ ở trong phòng ngây ngốc. Cả tháng qua hiếm khi thược dược có tâm tình này.
Vì thế Ninh Tiêm Bích liền dùng một tháng gần như sinh hoạt khép kín để đổi lấy những bước đầu tiên trong cuộc sống mới của nàng.
************************
"Cô nương, bên kia là Hạnh Lâm uyển, chúng ta đi vào trong vườn thì phải đi phía bên này." Liêu mẹ đi sau Ninh Tiêm Bích, ôn tồn khuyên bảo. Sau khi cô nương bị bệnh khỏi thì tính tình càng trở nên khác lạ, giờ bà cũng không dám làm trái lời cô chủ nhỏ.
"Hạnh Lâm uyển ư? Là nơi tam gia gia ở sao?" Ninh Tiêm Bích nghiêng đầu, giả như không biết hỏi lại, trong lòng lại âm thầm buồn cười nghĩ: “bổn cô nương chính là muốn đi tới đó, chỗ khác chân ta còn lười đi đây”.
"Đúng vậy, chính là nơi ở của tam lão thái gia." Liêu mẹ nói xong thì thấy cô nương nhà mình định đi tới đó, vừa đi vừa hồn nhiên nói: "Cũng được, hôm nay chúng ta đến viện tam gia gia chơi một chút, không phải phụ thân nói tam gia gia hành nghề y sao? Không biết trong viện của ông có trồng dược liệu hay không?."
"Ôi cô nương của ta, tam lão thái gia mới đến một tháng, làm gì đã có thể trồng dược liệu? Dù có trồng thì bây giờ cũng chưa lớn đâu."
Liêu mẹ định đi tới ngăn cản Ninh Tiêm Bích thì nghe Hải Đường cười nói: "Mẹ, không sao đâu, nếu cô nương muốn đi xem thì để cô nương đi. Ngày đó lão thái thái còn nói để con cháu đi lại chỗ tam lão thái gia mà. Có điều không nghĩ cũng biết, đại phòng và chi thứ hai khôn khéo như vậy thì ai thèm tới đây thăm hỏi cuộc sống của tam lão thái gia? Nếu cô nương chúng ta thích thì cứ để nàng đi."
Liêu mẹ nói không lại đành phải trừng mắt lườm Hải Đường, giận dữ nói: "Ngươi còn dám lửa cháy đổ thêm dầu, xem ta về nói cho thái thái biết."
Hải Đường hì hì cười nói: "Mẹ, dù có nói cho thái thái ta cũng không sợ, thái thái rất tốt, sẽ không phạt ta đâu."
Nói chuyện một lát đã đi đến gần Hạnh Lâm uyển. Chỉ thấy hai cánh cửa mở ra, ông lão tóc bạc mới gặp tháng trước đang lúi húi làm gì đó trong viện. Nghe tiếng người nói bên ngoài ông đứng thẳn dậy, hơi ngạc nhiên nhìn về phía này.
Vì thế Ninh Tiêm Bích bước vào, nghiêng đầu đánh giá một lát, mới ngọt ngào cười nói: "Con biết, ông là tam gia gia, mấy ngày trước con đã gặp ông."
"Ồ, bé gái nhỏ này là con ai vậy?Nhìn cũng thấy quen quen." Tam lão thái gia thấy một bé gái xinh xắn như phấn điêu ngọc mài, trong lòng cũng rất vui. Hồi trẻ ông cũng có vợ con nhưng sau khi vợ mất, lại không dạy dỗ nghiêm khắc con mà quá cưng chiều làm cho con không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày lang thang kết bạn với bọn du đãng, cuối cùng đánh nhau với người ta ở chợ, bị thương mà chết.