Nàng nói tới chỗ này, gương mặt liền hơi hồng lên, tựa hồ là có chút thật không tiện, âm thanh cũng thấp xuống tám độ, dùng ngữ khí lầm bầm nhỏ như con muỗi nói: "Cuối cùng, muội... muội muốn mượn biểu ca một ít bạc."
Tưởng Kinh vỗ vỗ cái trán, hắn bất đắc dĩ nhìn Ninh Tiêm Bích, thấy đối phương trước sau không dám ngẩng đầu, trên mặt liền lộ ra nụ cười dịu dàng, giống như là đối với một muội muội bướng bỉnh nói lên yêu cầu vô lý, cũng không thể trách cứ, còn phải nghĩ biện pháp giúp đỡ hoàn thành.
"Vì lẽ đó, nói cho đúng là, kỳ thực ngoại trừ muội làm Lục vị địa hoàng hoàn ra, sẽ không giúp được bất cứ cái gì đúng không?" Tưởng Kinh thở dài, mặc dù là hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã quyết định chủ ý phải giúp Ninh Tiêm Bích, không vì cái gì khác, liền vì cái nữ hài tử này là biểu muội của mình, càng vì nàng thân là một nữ hài nhi, có thể có chí hướng thật xa như thế. Đương nhiên, quan trọng hơn là: Ninh Tiêm Bích chưa bao giờ bởi vì hắn là con trai thương hộ liền xem nhẹ hắn, hơn nữa hiện tại, bản thân nàng cũng phải kinh thương, mặc dù chỉ là mở hiệu thuốc, nhưng này cũng là kinh thương. Lấy đầy ngập nhiệt tình yêu quý kinh thương, Tưởng Kinh đã đem cô muội muội này thành tri kỷ, như thế nào có khả năng từ chối thỉnh cầu của nàng.
"Ừ, vậy... cũng không chỉ là lục vị địa hoàng hoàn, Tam gia gia còn có vài tờ phương thuốc bí mật độc nhất vô nhị, từ nhỏ lúc hắn hành y, mấy thứ thuốc này cũng đã có danh tiếng rất tốt, tuy rằng hiện tại trong những hiệu thuốc khác cũng có bán, dù sao không bằng hắn, người chính tông điều chế thuốc này. Hơn nữa trong phòng muội cùng Tam gia gia còn có không ít dược liệu, một ít dưỡng thần đan thông khí hoàn cùng các loại thuốc phổ thông pha chế sẵn, chúng ta cũng có một chút".
Ninh Tiêm Bích càng nói lại càng nhỏ tiếng, cuối cùng ngay cả bản thân nàng cũng không có ý muốn lên tiếng nữa: so với chi phí khổng lồ khi mở hiệu thuốc, mình và Ninh Đức Vinh trong tay một điểm tài nguyên nhỏ thực sự ít đến mức đáng thương, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ.
Tưởng Kinh bị vẻ mặt quẫn bách thẹn thùng đáng yêu của muội muội chọc cười đến nở nụ cười, suy nghĩ một chút nói: "Được rồi, yên tâm, đều giao cho ta đi."
Ninh Tiêm Bích lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tưởng Kinh: "Biểu ca. Thật sự... huynh thật sự sẽ hỗ trợ sao? Kỳ thực... kỳ thực cũng là muội quá nóng lòng, muội chỉ là.. chỉ là không muốn nhìn thấy Tam gia gia ngày qua ngày dần dần sa sút, huynh cũng biết, hắn bây giờ cũng không tìm được đệ tử tốt, ta cũng không thể tùy tiện ra vào Hạnh Lâm Uyển, Tam gia gia hắn quá cô quạnh. Bằng không, kỳ thực muội cũng biết rõ, cái hiệu thuốc này cần phải đợi thêm một chút, dù sao hiện tại vốn trong tay muội còn rất ít."
Tưởng Kinh cười nói: "Được rồi, ta biết muội là một mảnh hiếu tâm. Yên tâm đi, nếu đáp ứng muội rồi, biểu ca tự nhiên sẽ giúp muội đạt thành tâm nguyện. Muội sau đó cần làm, chính là chuyên tâm nỗ lực tiếp tục điều chế thuốc, biểu ca tin tưởng Lục muội muội của ta, ngay cả Ninh lão tiên sinh đều gọi là tiểu nha đầu thiên tài, ta đối với tương lai thành tựu của muội cũng hi vọng đầy cõi lòng."
Ninh Tiêm Bích dùng sức gật gật đầu. Nhìn gương mặt biểu ca ôn hòa như ngọc, cười lên càng ngày càng động lòng người, nàng ở trong lòng không ngừng kêu rên: gào gào, mỹ nam a mỹ nam, tại sao phải để chúng ta là biểu huynh muội a, không phải thế nam nhân tốt như vậy, tuyệt đối phải gả a, không vì cái gì khác, giữ ở bên người nhìn đẹp mắt cũng tốt a.
Ý nghĩ trong lòng đương nhiên không thể có nửa điểm biểu hiện ở trên mặt. Ninh Tiêm Bích đứng lên, đối với Tưởng Kinh nói: "Vậy ta thật sự đa tạ biểu ca, trong tay ta cùng Tam gia gia còn có chút tiền, không nhiều, gộp lại có hơn 200 lượng bạc đi. Tuy là như muối bỏ biển, nhưng biểu ca là thay chúng ta làm việc. Tổng không tốt toàn bộ cho ngươi một mình gánh nặng, chỉ sợ dì biết rồi, trong lòng cũng sẽ oán giận ta."
Tưởng Kinh cười nói: "Mẫu thân bây giờ không quản sự, vì lẽ đó phương diện tiền bạc muội không cần lo lắng. Ta cho tới bây giờ giúp muội bảo mật, nếu không đường đường thiên kim tiểu thư trong phủ bá tước lại có ý nghĩ mở hiệu thuốc, đừng nói để người ta không biết được, chính là trong phủ lão thái thái, Di thái thái cùng mẫu thân ta biết rồi, cũng sẽ không cho muội hồ đồ như vậy, cũng chính là ta đây, bị muội quấn không có cách nào"
Ninh Tiêm Bích tràn ra một nụ cười xán lạn như hoa mùa xuân, dùng sức gật đầu nói: "Ừ, muội biết, biểu ca đối với muội tốt nhất. Tương lai, chờ muội có thể mở hiệu thuốc khắp các nơi trên toàn lãnh thổ này, muội nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ biểu ca."
Nói tới chỗ này, nàng bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, liền hỏi Tưởng Kinh nói: "Đúng rồi, Tứ hoàng tử gần nhất có đi tìm biểu ca hay không?"
Chính mình muốn đem hiệu thuốc mở khắp cả lãnh thổ, Tứ hoàng tử Chu Hâm là một nhân vật phi thường then chốt. Tên kia giống như là trong tiểu thuyết nàng từng xem qua, vị Cửu hoàng tử của Khang Hi đế, đối với tiền bạc bẩm sinh đã cực lực yêu thích. Bây giờ bởi vì hắn còn ở tại trong cung, không có mở phủ của riêng mình, vì lẽ đó làm việc thu liễm nhiều lắm, cho dù ở kinh thành có mấy cửa sinh ý, cũng bất quá là tiểu đả tiểu náo (*). Chỉ khi nào cái tai hoạ này ra khỏi cửa cung, nếu không thể được hắn nhân nhượng, hiệu thuốc của mình nói không chừng lúc nào sẽ bị hắn chiếm đoạt đi.
Tiểu đả tiểu náo (*): nghĩa đen là đánh nhỏ náo loạn nhỏ, nghĩa bóng là gây chú ý không đáng kể
Ninh Tiêm Bích đối với hiệu thuốc của mình rất là tràn đầy tự tin, nàng phi thường xác định, cái hiệu thuốc này sau khi mở ra, sẽ mở đại lí ở toàn quốc là nhất định sẽ một ngày thu đấu vàng. Cũng còn tốt, đời này bởi vì lịch sử xuất hiện sai lệch, để Tưởng Kinh quá giang con đường Kim Tỳ Hưu (*) kia, có thể, tên kia có thể buông tha hiệu thuốc của chính mình. Có điều cũng phải để biểu ca cẩn thận, loại người như vậy, có thể bàn về giao tình, nhưng vẫn phải giữ một khoảng cách, nếu không, vô cùng có khả năng liền sinh ra oán hận, tục ngữ nói đúng lắm, xa sinh thân, cận sinh oán a.
Kim Tỳ Hưu (*): Tỳ Hưu là linh vật có hình dáng hao hao giống Kỳ Lân và thường Tỳ Hưu được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng. Thức ăn chính của Tỳ Hưu là Vàng, Bạc và Châu Báu. Ở câu này, mình nghĩ A Bích ví con tỳ hưu là Tứ hoàng tử Chu Hâm, người yêu tiền như mạng đồng thời rất giỏi kiếm tiền
Tưởng Kinh không nghĩ tới Ninh Tiêm Bích sẽ quan tâm vấn đề này, sửng sốt một chút mới cười nói: "Cũng còn tốt, Tứ hoàng tử gần nhất rất ít có cơ hội chuồn ra khỏi cung, cũng không dễ dàng gặp được, làm sao vậy?"
"Nha, không có gì." Ninh Tiêm Bích nhún vai một cái, nghĩ thầm Chu Hâm tên kia tuy rằng tham lam bạo ngược, thế nhưng đối với bằng hữu thật là không lời gì để nói. Biểu ca dựa vào hắn cây to chân thô này, ngày sau kiếm tiền hẳn là không có vấn đề gì rồi. Ngay cả loại tin tức rất ít có cơ hội chuồn ra cung này đều biết, vậy nói rõ giao tình của hai người càng ngày càng tốt mà.
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêm Bích chân tâm nở nụ cười. Tưởng Kinh bây giờ nhưng là ở bên ngoài lại mới mở một cửa hàng, thấy nàng không còn sự tình muốn nói, liền rời đi.
Nơi này Ninh Tiêm Bích dưới ánh mặt trời chậm rãi xoay người, hưng phấn xoay chuyển hai cái vòng tròn, mới giống như chim nhỏ bay vào Bách Thảo Các.
Ẩn thân ở ngoài hàng rào sau cây ngân hạnh, một lúc sau Thẩm Thiên Sơn lộ ra thân hình, sắc mặt âm trầm nhìn phương hướng mấy khối đại thạch trắng, ngay ở một khắc trước, Tưởng Kinh cùng Ninh Tiêm Bích còn ngồi ở chỗ đó thảo luận kế hoạch tương lai, bây giờ nơi này đã không còn một bóng người, chỉ có gió xuân nhẹ nhàng phật qua nụ hoa hồng trên cành.
"Biểu ca sao? Quả nhiên là thân thích, rất thân thiết." Nắm chặc nắm đấm, trên khuôn mặt Thẩm Thiên Sơn lại không nhìn ra bất kỳ hỉ giận. Hít một hơi thật sâu, ánh mắt chuyển qua ba gian nhà trệt Bách Thảo Các, Ninh Tiêm Bích lúc này đang ở chỗ đó bận rộn, ngón tay nàng duyên dáng chắn hẳn cũng đang tung bay ở trên dưới, đem những thuốc nhão kia vo thành từng viên thuốc một chứ?
Nắm đấm bỗng nhiên siết chặt lại mấy phần, Thẩm Thiên Sơn chỉ cảm thấy ngực như là bị một khối đá lớn lấp kín, để hắn không thở nổi.
"Bởi vì có biểu ca làm hậu thuẫn, nên hôm qua mới sẽ không chút do dự từ chối sự giúp đỡ của ta như vậy sao? Cũng không phải là không cần, cũng không cần ngày sau hãy nói, chỉ là bởi vì, nàng đã sớm biết, người kia có thể vô điều kiện giúp nàng, vì lẽ đó, sự giúp đỡ của ta nàng sẽ không một chút để ý tới."
Hắn tự mình lẩm bẩm, chỉ cảm thấy ngực vừa đau lại buồn, liên quan đến ấn tượng đối với Tưởng Kinh đang từ từ tốt lên, đều tràn đầy phẫn hận trước nay chưa từng có.
"Tam... công tử?"
Phía sau vang lên một âm thanh chần chờ thăm dò, Thẩm Thiên Sơn vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Bạch Thái Chi cùng một nha đầu bên cạnh nàng đứng ở phía sau, trên khuôn mặt đẹp đẽ nhu hòa cực điểm kia, là vẻ kinh ngạc nhàn nhạt.
"Tam công tử làm sao lại đứng ở chỗ này?" Bạch Thái Chi xác nhận là Thẩm Thiên Sơn, trong lòng càng thêm kinh ngạc, nàng là người tâm tư linh lung, tuy rằng Thẩm Thiên Sơn đã tận lực bình tĩnh trấn định lại, thế nhưng lúc đối phương xoay người, trong mắt này một tia lửa giận vẫn không có tránh được con mắt của nàng.
Lục tỷ tỷ là đắc tội hắn sao?
Bạch Thái Chi trong lòng không nhịn được suy đoán như vậy, nàng cảm giác được đáy lòng tựa hồ có hơi nhảy nhót, nhưng trên mặt không chút nào không hiện ra, trái lại lộ ra nụ cười nói: "Tam công tử nhưng là đến tìm Lục tỷ tỷ?"
"A, đúng vậy, hôm qua cùng Lục cô nương nói rồi, muốn một ít Lục vị địa hoàng hoàn trở về hiếu kính tổ mẫu, chỉ là bởi vì trong cung đột nhiên có việc, cho nên trì hoãn, hôm nay đặc biệt đến tìm Lục cô nương lấy thuốc." Thẩm Thiên Sơn hoàn toàn bình tĩnh lại, nhàn nhạt giải thích một câu.
Câu nói "trong cung đột nhiên có việc" kia để nhịp tim Bạch Thái Chi càng thêm nhanh mấy phần: không sai, người đàn ông này không chỉ văn võ song toàn, gia thế hiển hách, hắn còn là hoàng thân quốc thích, là chất tử hoàng hậu nương nương thương yêu nhất. So với hai cái đường ca bình thường của hắn, coi như hắn tương lai kế thừa danh hiệu Duệ thân vương gia, cũng không phải không thể nào. (Windi: haizz, em này mơ cao ko phải bình thường a)
"Đã như vậy, Tam công tử xin mời đi theo ta đi, Lục tỷ tỷ vào lúc này còn đang chế dược, đại khái là đã quên ước định cùng Tam công tử. Nàng chính là như vậy, một khi đến lúc làm thuốc, liền đem chuyện gì đều quên hết."
Bạch Thái Chi khẽ mỉm cười, cúi đầu đi qua bên cạnh Thẩm Thiên Sơn, đưa tay đẩy ra hàng rào. Nàng dựa vào động tác này che giấu đi tâm tình khuấy động chính mình: người đàn ông này, nàng muốn tiếp cận, muốn trở thành nữ nhân của hắn, muốn mượn vinh quang của hắn, thu được quyền thế vô biên này. Đúng, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp, làm nữ nhân của Thẩm Thiên Sơn, dù cho chỉ là thị thiếp, thậm chí không thể thông qua đại môn vào vương phủ, nhưng chỉ cần trở thành người của hắn, nàng có tự tin có thể đánh bại những nữ nhân khác, từng bước từng bước chiếm cứ trái tim của người đàn ông này.
Chỉ cần chiếm cứ tâm của người đàn ông này, tất cả liền dễ làm rồi. Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng Bạch Thái Chi tự nhận đối với Thẩm Thiên Sơn có hiểu rõ nhất định: đây là một nam nhân quá mức ưu tú xuất sắc, chính vì hắn quá xuất sắc, vì lẽ đó làm việc trương dương (*), chỉ cần là chuyện tình hắn nhận định, không ai có thể thay đổi. Chỉ cần có hắn yêu sủng, cưng chìu, một thị thiếp của chính hắn là có thể từng bước từng bước nỗ lực hướng lên trên, cuối cùng cùng hắn sóng vai mà ngồi, có thể vào lúc ấy, nàng sẽ là Duệ thân vương phi.(Windi: Cho nên kiếp trước A Bích mới thảm như vậy. Nhưng theo ý của win thì cái bi thảm của A Bích cũng có 1 phần trách nhiệm của nàng í, nhu nhược quá mức cũng ko tốt phải ko?)
trương dương (*): mạnh mẽ, thẳng thừng, cực kỳ trực tiếp
Hít một hơi thật sâu, Bạch Thái Chi giấu nắm đấm nắm thật chặt ở trong tay áo: đúng, nàng muốn làm vương phi, muốn cho hết thảy những người xem thường mình, tương lai đều phải quỳ gối dưới chân của chính mình, nịnh nọt ngoắt ngoắt cái đuôi, nói những lời nịnh hót êm tai, nàng người con gái tội thần này, muốn cho những người đã từng dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lộ ra xem thường, tất cả đều muốn một lần nữa ngẩng đầu lên, ngước nhìn nàng cao quý giống như trăng như sao.