Món ăn có thêm mùi tiền này, vốn dĩ đã ngon nay lại càng ngon hơn.
Anh không có thói quen lướt tinh võng, thêm vào cơ thể vẫn còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, bởi vậy đi ngủ rất sớm, cũng vì thế mà bỏ qua một phần tin nho nhỏ khá hot liên quan đến bản thân.
Bảy giờ tối tinh tế, chính là thời gian mà người dân lên mạng nhiều nhất.
Lúc này một bài đăng trên weibo đã hấp dẫp sự chú ý của mọi người.
"Hạ Di V: Mì thịt bò khoai tây vô cùng ngon [ảnh][ảnh][link], và món cá ngon nhất tôi từng biết [link]."
...Nữ thần tung lời phê bình ẩm thực mới rồi!
Khâu Lâm là một kẻ tham ăn tiêu chuẩn, dù gia cảnh nhà cô khá giả, bình thường chỉ uống dịch dinh dưỡng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khát vọng với ẩm thực tự nhiên. Dịch dinh dưỡng không mùi không vị làm sao có thể so sánh cùng, livestream ẩm thực khiến cô có thể thưởng thức đồ ăn ngon mà không phải tốn một xu, từ lúc bắt đầu thử, cô đã rơi vào lưới tình với ẩm thực tự nhiên.
Cô follow rất nhiều streamer ẩm thực, cũng cùng bọn họ đi nếm thử món ăn của các nhà hàng hạng sao, dù chỉ là dữ liệu bao trùm, nhưng cũng khiến cô biến thành nửa "giáo sư nguyên liệu thiên nhiên", chỉ là có đi bao nhiêu nhà hàng, cũng ăn không ít món, tuy nhiên cô luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Nhưng cô chỉ cần nói suy nghĩ của mình ra, sẽ bị người khác dè bỉu, nói là uống nhiều dịch dinh dưỡng quá, vị giác cũng héo mòn. Mãi đến khi cô follow weibo của Hạ Di, mới thở phào một cái.
Không chỉ có mình cô thấy vậy, ngay cả bông hoa đế quốc cũng thấy thế mà!
Hạ Di được mọi người gọi là bông hoa đế quốc không chỉ bởi có vẻ ngoài xuất chúng, mà tài năng của cô cũng đứng đầu toàn quốc. Càng không kể đến gia tộc, quan hệ khổng lồ, cùng tính tình thẳng thắn kia.
Hạ Di là con gái của đại sư cơ giáp Hạ Sâm, kế thừa tài năng và kỹ thuật của cha mình một cách hoàn mỹ, tuổi còn trẻ mà đã có thể chế tạo ra cơ giáp cấp S, có thể gọi đây là nhân tài tinh anh đỉnh cao đế quốc. Những năm này, bởi vị hôn phu Bạch Triệt của cô làm phó viện trưởng của viện khoa học, nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ chia sẻ những suy nghĩ, đánh giá của bản thân về nguyên liệu nấu ăn tự nhiên.
Bởi hoàn cảnh gia đình cho chép, cô cũng rất hay đến những nhà hàng sang trọng, khẩu vị kén chọn, ngôn từ sắc bén, thường xuyên đưa ra những lời bình cho từng nhà hàng một trên weibo, khen thì ít, chê nhiều hơn, hết lần này đến lần khác đều nói đúng vào trọng tâm, thành ra không ai có thể phản bác được, bởi vậy rất nhiều nhà hàng cao cấp vừa yêu vừa hận cô.
Mà cộng đồng mạng khá yêu thích lời bình của cô, cho tới bây giờ, cô đã là một nhà phê bình ẩm thực sở hữu mười triệu fan hâm mộ.
Nhưng ngày hôm nay, Hạ Di vốn khắt khe lại khen lấy khen để hai món ăn này, hơn nữa còn là khoai tây mà viện khoa học mới công bố, và một món làm cùng với thịt bò có tên là "mì" từ trước đến giờ chưa ai thấy, càng ngạc nhiên hơn là có món cá nổi tiếng khó ăn khó làm, khiến người khác còn tưởng nữ thần bị hack acc.
Nghĩ như thế, Khâu Lân vẫn không nén nổi lòng hiếu kì bấm vào đường link.
"Chào mọi người, tôi là streamer Nguyễn Đường, hôm nay chúng ta sẽ làm cháo cá và bánh trứng..."
So với những streamer nổi tiếng mà cô follow, kênh livestream này phải nói là có lượng người xem cực ít, cô có hơi nhàm chán mà nắm sấp trên bàn bến, chống cằm nhìn động tác của streamer.
Streamer lấy cá một cách bình thường, đặt lên thớt một cách bình thường, cầm dao một cách bình thường... Anh ta đang làm gì vậy?!
Cô sợ đến mức nhảy dựng lên, nhớ lại cảnh con cá bị mổ bụng móc ruột, dạ dày không kìm nổi mà thắt lại. Không đành lòng nhìn cảnh cá bị hành hạ đến chết nữa, cô cau mày, kéo video về sau một đoạn.
Loại ngược đãi cuồng thế này có thể làm ra món ngon được sao? Cô hung tợn nghĩ, chắc chắn mình sẽ không ăn một miếng nào được làm từ con cá bị đối xử một cách ác độc! Vì tình yêu và hòa bình!
"... Mọi người nếm thử cháo cá đi, vừa ăn bánh trứng xong, uống một bát cháo sẽ có tác dụng thải dầu, rất thoải mái."
Cá tanh hôi và có cách làm biến thái vậy sẽ có mùi vị thế nào...?
Biểu cảm của Khâu Lâm đột nhiên đọng lại trên mặt.
Theo động tác mở vung xoong của streamer, trong kênh livestream lập tức tràn ra một mùi thơm nồng nặc, hơi nước màu trắng nóng bỏng bốc lên, mùi gạo thơm lẫn mùi thịt, khá ngon, mà không thấy tanh dù chỉ một chút.
Cô không khỏi nuốt xuống nguyên một miệng nước bọt
Sau đó run rẩy cầm lấy thìa hướng về bát cháo cá, nhanh chóng đi ngược lại lời thề vì tình yêu vì hòa bình.
"Thơm quá!"
Sau khoảng một tiếng, bình luận dưới bài đăng đột nhiên bùng nổ.
[CC:!!!! Mẹ tôi hỏi tôi sao tự nhiên lại khóc khi xem video!]
[Tiền vàng rơi xuống: Hình như... Vừa nãy tôi điên rồi, tuy những thứ đó không nuốt được, mà tôi cứ nhét vào miệng không ngừng...]
[Hai tháng rưỡi: Lầu trên như thế là còn bình thường? Ngay cả cái nồi nấu cháo kia tôi còn liếm một vòng cơ mà...]
[Mạt gia Tiểu Tuyền: Tay nghề của streamer cực tốt! Follow!]
[Tiền vàng rơi xuống: Follow +1, streamer này quả thực như thần! Trước đây chưa ai làm mì sợi, khi nào thì hiệp hội đầu bếp có nhân tài như thế! Có phải là đầu bếp năm sao được bồi dưỡng bí mật?!]
Khi bọn họ đang đoán già đoán non thân phận của streamer mới toanh này, thậm chí còn nghĩ rằng đây là vũ khí bí mật của hiệp hội đầu bếp, những người thuộc hiệp hội cũng đang cau mày nhìn bài đăng này.
Nhưng khác hẳn với cảm xúc kích động vui mừng của cộng đồng mạng, biểu cảm của bọn họ vô cùng nghiêm túc.
"Vất vả lắm chúng ta mới nghiên cứu được cách chế biến đúng chuẩn của khoai tây, lại bị kẻ khác cướp công trước! Hơn nữa cách làm còn cao cấp hơn của chúng ta! Các cậu nghĩ sao?" Người đàn ông trung niên ngồi đầu tiên trầm mặt, râu quai nón rậm rạp làm khuôn mặt càng trở nên tối tăm.
Ánh mắt hắn quét quanh căn phòng một vòng, thấy mọi người cúi đầu không dám lên tiếng, không nhịn được lạnh giọng nói: "Thiệt cho các người được xưng là những đầu bếp ưu tú nhất đế quốc... Ha, nhận một lượng tài chính nghiên cứu lớn của hiệp hội, nhưng còn chẳng sánh bằng một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không biết chui từ đâu ra! Ưu tú! Quả thực hết sức ưu tú!"
Hai tay hắn vỗ bàn thật mạnh, bộ ria mép bởi giận dữ mà hơi run rẩy: "Ngày mai bên viện khoa học sẽ tung ra một loại thực phẩm mới, đó chính là cơ hội cho chúng ta! Trong một tuần, hoặc là các cậu cho tôi một kết quả thỏa mãn, hoặc là..."
"Để hắn dừng livestream lại!"
***
Cùng lúc đó, tổng bộ của quân đoàn số 1 cũng nhận thêm được một phần chuyển phát nữa của Lý phó quan.
Lần này Lý Khải khôn ra rồi, hắn vừa nhận chuyển phát từ trên tay bảo vệ xong, liền vào ngay phòng tiếp khách ở tầng hai. Bình thường rất ít người đến quân bộ, cho nên phòng tiếp khách biến luôn thành phòng nghỉ của bọn họ. Buổi trưa thỉnh thoảng sẽ có binh lính được người nhà gửi đồ ăn thiên nhiên đến đây ăn, vừa nói chuyện với nhau, vừa chia sẻ đồ ăn.
Bây giờ đã qua giờ cơm từ lâu, tất cả binh lính đều đã đi huấn luyện, cả quân bộ chỉ còn mình hắn đi dạo. Thiếu tướng ghét mùi đồ ăn thiên nhiên, cho nên tuyệt đối sẽ không đến nơi này, hắn ở dây tiêu diệt đồ được thưởng, đi dạo một vòng rồi quay về là hoàn mỹ.
Nghĩ như thế, trên mặt Lý Khải không khỏi nở một nụ cười, bước chân cũng nhanh hơn mấy phần.
Hắn ôm hộp bảo quản, tay phải mở cửa, kéo ra phía ngoài.
Một mùi thơm nồng nặc bay đến, hắn ngẩng đầu lên, Hạ thiếu ngồi trước bàn hội nghị, quay về phía hắn, ánh mắt sắc như ưng.
Hai tay Lý Khải run một cái, phản xạ có điều kiện định nhận lỗi, rồi lại thoáng nhìn hộp đồ ăn lớn đặt trước mặt thiếu tướng.
Trên hộp cơm in một đóa hồng bằng kim loại màu hồng nhạt, đó chính là logo của nhà hàng cao cấp nhất đế quốc. Trong nhà hàng này tất cả đầu bếp đều là đầu bếp ba sao trở lên, trang trí vô cùng xa hoa, dù ăn một bữa cơm rẻ nhất trong đó, cũng phải dùng mất nửa tháng tiền lương của hắn, nói chi chỗ này chỉ mở cho hoàng thất và người quyền quý, người bình thường có nhiều tiền cũng khó mà vào để thưởng thức.
Nhưng món ăn có thể nói là xoa hoa tinh xảo như thế, lông mày Hạ Vân Sâm vẫn cứ nhăn lại, nhìn kĩ, gương mặt lạnh lùng kia còn có chút tái nhợt.
"Thiếu tướng!"
Lý Khải kêu một tiếng, lập tức xông tới đóng nắp hộp cơm, mở máy thông khí trong phòng lên mức cao nhất, hòng xóa hết mùi thức ăn còn bám lại. Làm xong những việc đó, hắn mới quay đầu lại, có chút bận tâm nhìn Hạ Vân Sâm.
Làm phó quan mười mấy năm cho hắn, Lý Khải còn hiểu Hạ Vân Sâm hơn bản thân mình.
Thiếu tướng chưa bao giờ đồng ý để người khác mang đồ ăn thiên nhiên đến trước mặt mình, bài xích đồ ăn thiên nhiên phải nói là ở mức độ khủng bố, không biết bao nhiêu người chê hắn không có tình người, lại còn vô cùng bá đạo.
Nhưng Lý Khải biết, không phải thiếu tướng không có tình người, mà những thứ này, không khác gì độc dược với hắn.
Nếu chỉ đơn thuần là chứng kén ăn còn đỡ, tình trạng của thiếu tướng có điểm khác biệt, ngoại trừ ngũ giác cực mạnh, không chỉ cảm nhận được gia vị và mùi lạ chưa trừ sạch, chuyện phiền hơn là cơ thể hắn sẽ sản sinh phản ứng bài xích.
Nếu như đang ở trên chiến trường, tình huống như thế cũng đủ để lấy mạng hắn!
Huống hồ hắn còn là Chiến Thần đế quốc, trên lưng có vinh dự, không thể có loại nhược điểm vừa trí mạng vừa ngu ngốc như vậy.
Cho tới bây giờ, thiếu tướng giấu phần nhược điểm này đi rất tốt, không để ai biết, dù có biết cũng sẽ không dám hé miệng.
Chỉ là Lý Khải không ngờ, Hạ thiếu tướng né đồ ăn thiên nhiên như né tà, lại đột nhiên muốn nếm thử?
Hạ Vân Sâm thoát khỏi trạng thái khó chịu cực điểm, mặt cũng dần hết nhợt nhạt, khôi phục lại trạng thái bình thường, chỉ là lông mày vẫn cứ nhăn.
Hắn chậm rãi mở miệng: "Bánh trứng gà ngày hôm qua, tôi không có cảm giác này."
Lý Khải hiểu ngay lập tức. Bánh trứng ngày hôm qua không hiểu vì lí do gì mà thiếu tướng không hề bài xích nó, chắc hẳn thiếu tướng nghĩ mình đã có thể ăn được đồ ăn thiên nhiên, cho nên hôm nay cố ý đặt một phần cơm của nhà hàng cao cấp, muốn thử một chút.
Nhưng rất hiển nhiên, hắn thất bại.
... Có lẽ, chỉ có đồ ăn của streamer kia là có thể.
Lý Khải thầm nghĩ, dù hắn không phải là người có khẩu vị nhạy cảm, nhưng cũng cảm nhận được đồ ăn mà streamer làm ra khác với những đầu bếp khác. E rằng, đây chính là người đến để giải cứu thiếu tướng của bọn họ?
Hắn nắm chặt phần chuyển phát nhanh trong tay, mì thịt bò khoai tây trong phút chốc biến thành thuốc hay cứu thiếu tướng, nặng cả nghìn cân.
Dường như Hạ Vân Sâm đã chấp nhận sự thực, nói sang chuyện khác: "Hôm qua tôi có hỏi qua, phần bánh trứng tôi lấy của cậu không phải do hiệp hội đầu bếp đưa tới, là tôi hiểu lầm, xin lỗi, cậu mua hết bao nhiều tiền, tôi chuyển khoản cho cậu."
"Thiếu tướng, tôi không cần tiền!" Lý Khải nói, "Bánh trứng kia cũng không phải do tôi bỏ tiền ra mua, nếu thiếu tướng thích, ngài ăn là được rồi."
Qua nhiều năm như thế, thiếu tướng lúc nào cũng coi binh lính trong quân đoàn làm anh em để đối xử, bên ngoài nghiêm túc thận trọng, thậm chí còn có phần nghiêm khắc, không biết có bao nhiêu lính mới bị hắn dọa cho không dám thở mạnh. Nhưng ở chung lâu, thiếu tướng là người như thế nào, trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ.
Không dùng tốt thí, không dùng đội cảm tử, mỗi một trận đánh đều làm gương cho binh sĩ, bao lần chuyển bại thành thắng, gốc rễ của nó chính là suy nghĩ tuyệt đối không bỏ lại một binh sĩ nào trên chiến trường.
Có người tàn tật, xuất ngũ, sinh hoạt khó khăn, thiếu tướng vẫn luôn giúp đỡ, chỉ muốn cho tất cả tướng sĩ hi sinh vì đế quốc có được một cuộc sống xứng đáng.
Thiếu tướng đối tốt với bọn họ, kì thực bọn họ vẫn luôn nhớ.
Hắn để mì thịt bò khoai tây lên trước mặt thiếu tướng, cũng không sợ bị phạt, nói tiếp: "Kì thực ngày hôm nay cũng có, đều là do một người làm. Ngài có muốn thử phần mì thịt bò khoai tây này không? Biết đâu có thể..."
Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Hạ Vân Sâm, từ từ mở nắp hộp bảo quản, chỉ cần thiếu tướng lộ ra biểu cảm không đúng, hắn sẽ lập tức đóng hộp lại.
Thế nhưng đến tận khi hắn mở toàn bộ nắp hộp, thiếu tướng cũng không có phản ứng đặc biệt nào, thậm chí sắc mặt còn hồng hào thêm một chút.
Hắn đưa đũa đến: "Ngài nếm thử?"
Hạ Vân Sâm không từ chối. Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy, không, tính cả bánh trứng ngày hôm qua thì là lần thứ hai.
Mùi vị của nguyên liệu tự nhiên hoàn toàn bị mùi hương nồng nàn xóa tan, cơ thể hắn không cảm nhận được ham muốn bài xích, trái lại lại thấy tràn ngập sức mạnh. Đã quen với dịch dinh dưỡng không mùi không vị, đột nhiên đối mặt với món ăn có hương vị tuyệt đỉnh thế này, thậm chí hắn còn có cảm xúc luống cuống.
Hắn gắp một đũa mì lên, nước sốt sền sệt màu đỏ nâu chảy dọc theo sợi mì, bị hắn nhét hết vào miệng, hương vị bùng nổ ngay đầu lưỡi.
Hóa ra đồ ăn chạm vào đầu lưỡi là cảm giác thế này.
"Tôi có thể hỏi... Ai làm món này sao?"
Hạ Vân Sâm chỉ ăn hai đũa mì đã để xuống, đẩy về cho Lý Khải. Trong suy nghĩ của hắn, không nằm trong hiệp hội đầu bếp, đối phương lại đưa đồ ăn cho Lý Khải hai ngày liên tiếp, thì chắc hẳn là người nhà của Lý Khải.
Nhưng Lý Khải sờ sờ sau gáy, trên mặt cũng có một nụ cười lúng túng: "Là... Một streamer trên tinh võng."
Lông mày Hạ Vân Sâm run lên: "Streamer tinh võng?" Ánh mắt hắn rơi xuống người Lý Khải, "Xem ra phải suy nghĩ thêm một chút, có phải nhiệm vụ tôi giao cho cậu ít quá."
"Không, không phải... Đây là sự sắp đặt của duyên phận." Lý Khải vội vã cười giảng hòa, "Không thì sao tôi có thể biết được streamer này, đem người giới thiệu cho ngài được?"
"Ngài xem thử, có thể... Phạt nhẹ một chút được hay không?"
Hạ Vân Sâm cười mà tựa không cười nói: "Lần sau không được lấy cớ này nữa."
"Được được được!" Được tha một cách dễ dàng đến bất ngờ, trong lòng Lý Khải thoải mái, mở tinh võng ra, chia sẻ đường link trang trực tiếp của streamer cho hắn: "Chính là streamer này, Nguyễn Đường, số kênh là R21314."
Nguyễn Đường.
Hạ Vân Sâm nhẹ nhàng gật đầu.
Tối hôm đó, kênh livestream của Nguyễn Đường có lượt follow tăng vọt, vô số người chen chúc đến, dù là vì mỹ thực, hay là trong lòng có ý xấu, tất cả đều bị nhấn chìm trong đoàn quân người hâm mộ, không hình không bóng.